ĐAU THƯƠNG CỦA HẮN CHỮA LÀNH BỞI EM


“Ân gia lại dở trò gì sao?”
Trì Húc từ Mỹ thông báo, đêm đó khiến hắn tức tối đến độ không chợp mắt nổi.

Địa bàn chính bên Mỹ tập chung đông đủ những hacker đứng đầu của tổ chức, do đó mà công suất làm việc nhanh nhẹn hơn ở đây rất nhiều, chính vì thế Trì Húc chỉ mới nhận nhiệm vụ sang Mỹ đã điều tra được thế lực đằng sau Ân gia không hề tầm thường.

Hắn vốn nghi ngờ từ lâu, dù không đánh giá cao mưu hèn kế bẩn của Ân Thừa Vũ nhưng hắn thừa hiểu con trai của một lão cáo già thì không thể là một tên tầm thường!
Huống hồ, tên đó còn khôn ngoan hơn cha hắn gấp trăm nghìn lần, cho nên không thể nào thằng ranh đó không biết thế lực đằng sau Y Y lớn cỡ nào, vậy mà vẫn có thể tuỳ tiện dồn ép cô thì quả nhiên tên này đã có người chống lưng rồi.

Một thế lực lại dám đối đầu với Lion, quả nhiên có tầm ảnh hưởng.

Đương nhiên việc này không thể giải quyết trong ngày một ngày hai, vấn đề ấy khiến hắn mất cả đêm suy nghĩ, nhớ đến Lục Y Y mới đến tuổi thành niên ngây thơ thiếu hiểu biết, lại nhớ ngày hôm đó Tào Phi nằm dài trên ghế nhiều lời.

“Tôi nói cậu nên biết cách bảo vệ đúng đắn, cậu có thể ở bên cô bé đó mãi sao? cách tốt nhất bây giờ là rèn luyện cho bảo bối của cậu cứng rắn hơn đi”
Sở Tử Phong vốn biết rõ điều đó, hắn vốn đã dấn thân vào con đường đầy máu này, đương nhiên sẽ có nhiều kẻ căm thù, ngay từ khi Y Y còn nhỏ đã phải chịu tai hoạ đó rồi, vậy mà hắn mãi vẫn chưa thông suốt, lại nghĩ có thể vĩnh viễn bảo vệ cô.


Bóng Tử Phong rơi xuống nền gạch trắng, ánh trăng rọi vào lòng hắn đủ thấy hắn rối bời nhường nào.

Sở Tử Phong biết có thể sẽ có một ngày đen đủi, hắn sẽ phải rời xa cô, vậy lên cô không thể cứ mãi yếu đuối thế này.

….

Lục Y Y im lặng ngồi bên ghế lại phụ, cô khẽ liếc qua hắn đang tập chung lái xe.

“Lần này chú định đi bao lâu?”
“Xong việc sẽ về, nhưng có lẽ sẽ lâu”
Cô buồn bã rũ mắt.

“Lâu nhất là bao giờ?”
Từ trước đến giờ thời gian hắn phải đi xa không nhiều, nhưng một khi đi là sẽ rất lâu, có khi nửa năm, có khi cả một năm, cô lo lần này hắn sẽ không về kịp lễ tốt nghiệp cao trung của cô mất.

“Khoảng hai năm”
Lúc này Lục Y Y cảm nhận rõ có gì đó nắm chặt lấy trái tim mình, cảm giác giống như mới bắt đầu đã phải lìa xa, cô thừa nhận mình đối với hắn đặc biệt, nhưng vào giờ phút này còn ý nghĩa gì nữa chứ?
“Ừm, chú đi mạnh khoẻ, nhớ tìm thật nhiều chị xinh đẹp vào biết chưa”
“Được, chiều ý em”
Cô như ứa nghẹn lại, có thứ gì đó…
Có thứ gì đó đâm chọc, khó chịu đến phát điên.

Tại sao độ nhiên hắn lại thay đổi nhanh như vậy? Trước đây nếu cô nói vậy nhất định Sở Tử Phong sẽ búng vào trán cô một cái, mắng cô đừng nói linh tinh.

Thế nhưng bây giờ hắn chỉ nói chiều theo ý cô? Thái độ dửng dưng ấy thật như mũi dao cứa mạnh vào tâm trạng của cô đến nhức nhối.


Hôm đó hắn rời đi còn không ôm cô một cái từ biệt, cô chỉ im lặng đứng cạnh nhìn hắn cười nói với ba mình, cô cảm giác trong thế giới của hắn cô dần không còn quan trọng nữa rồi.

Sở Tử Phong khẽ lướt qua cô, ánh mắt bớt đi phần nào yêu chiều, nhưng dấu diếm trong đó vẫn là nỗi xót xa, sự yêu thương mà hắn đang cố cất kĩ.

“Ở nhà phải ngoan đấy!”
Cô mỉm cười, nụ cười có chút méo mó…
Nhìn bóng lưng của hắn đi bên cạnh Triệu Tinh Y, cô không nói một lời.

Hoá ra, vẫn sẽ thay lòng sao?

Triệu Tinh Y ngồi nhìn Sở Tử Phong với đầy sự thắc mắc, cô bực bội nhìn sang Phi Trì, thế nhưng cả hai người họ đều không có dấu hiệu cảm xúc nào cả.

Hai người đàn ông mỗi người một việc, không ai thở lệch một nhịp, hít nhầm một hơi.

“Này! Rốt cuộc là anh làm sao vậy, sao lại dửng dưng với con bé như vậy?”
Hắn chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ lạnh nhạt quay sang Phi Trì.

“Đám người đó thế nào?”

“Lão đại yên tâm, chắc chắn sẽ không gây thương tổn”
Triệu Tinh Y bị ngó lơ tức đến phát điên, cô đấm mạnh xuống ghế, nhìn hắn mà lửa giận phừng phừng.

“Anh nói gì đi chứ!“
Đáng tiếc cho cô, Sở Tử Phong lại cảm thấy việc của hắn chằng nề hà gì mà phải nói với một người không thân thích, điều đó đương nhiên cũng dẫn tới thái độ dửng dưng của hắn sau đó.

Phi Trì thấy không khí căng thẳng liền vội vàng giải thích.

“Lão đại làm như vậy chỉ là muốn tốt cho phu nhân thôi”
“Tốt? Em ấy nhạy cảm như vậy, mà anh ta lại dửng dưng như thế thì ai mà chịu cho nổi?”
Vẻ đau lòng thoáng vụt qua mặt hắn, nhưng sau đó lại biến mất, người đàn ông này quá giỏi che giấu cảm xúc khiến Triệu Tinh Y không tài nào đoán nổi.

“Lão đại của chúng tôi không thể mãi mãi ở bên cô ấy được, cách duy nhất là giúp cô ấy kiên cường mạnh mẽ lên, như vậy cô ấy mới đủ sức bảo vệ chính bản thân mình”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi