Nhìn con trai ở trước mặt mình ông cũng không thể nào tin nổi, cỡ nó có thể có vợ được sao?
“Con lừa ta sao, chẳng lẽ khắp New York không ai vừa mắt con, vừa về Trung Quốc thì lại có?”
Sở Tử Phong bật cười, đặt ly rượu trước mắt ông.
“Ngài Adela yêu quý của tôi, vợ tôi đã ở bên tôi mười hai năm rồi”
Ông há hốc mồm kinh ngạc, trước giờ mỗi lần thằng bé về đây đều ở gần ông suốt, tại sao đến cả việc này ông cũng biết?
Người đàn ông đứng tuổi có chút giận dữ, sau đó hừ lạnh một cái rồi quay đi.
Phi Trì bên này chỉ biết trộm cười, boss già của bọn họ lại giận dỗi con trai rồi, cậu nhìn qua Sở Tử Phong thấy hắn cũng chỉ biết mỉm cười bất lực, hai người nán lại một lúc liền trở về dinh thự riêng.
Căn dinh thự của Sở Tử Phong bên này còn lớn gấp hai lần căn dinh thự ở thành Phố M, tuy nhiên ở đây lại lựa chọn kiểu thiết kế cổ kính ấm áp, hoàn toàn khác với không khí vui tươi kia.
Dường như cũng cảm nhận được sự khác biệt này mà người nào đó vốn rất yêu thích kiến trúc đã tò mò.
“Gu thẩm mĩ của anh đúng là phong phú nhỉ”
Sở Tử Phong nhìn Triệu Tinh Y đang tủm tỉm ngó nghiêng ngó dọc trước mặt, hắn nhàn nhạt.
“Là do em ấy thích hoa hồng”
Quả là sau bao công nỗ lực thì ông chủ cũng tiếp chuyện cô.
Mấy ngày nay cô dù bận rộn giải quyết các mã khoá vớ vẩn mà Sở Tử Phong đưa ra nhưng cũng chỉ quanh quẩn trong toà dinh thự này, chính vì thế mà cô ít nhiều được mở mang tầm mắt, khắp các sảnh lớn của dinh thự đều được treo toàn là ảnh một cô bé xinh xắn, cô vừa nhìn là biết đó chính là bảo bối Lục Y Y mà mọi người, kể cả cô đều vô cùng yêu quý.
Chỉ có điều là trong tranh đều có hình bóng của Sở Tử Phong, nếu hắn không xuất hiện thì cũng sẽ có những đồ vật gì đó của hắn xuất hiện, ví dụ như chiếc áo khoác bông to tướng trùm kín người Y Y, hay chiếc cà vạt mà cô bé nghịch ngợm đeo lên cổ.
Những bức hình khi Y Y chập chững sáu bảy tuổi cô đều thấy Sở Tử Phong có chút cau có.
Nhưng đến những tấm ảnh sau ánh mắt Sở Tử Phong chưa lúc nào rời khỏi cô bé, Lục Y Y ngây thơ nhìn máy ảnh, còn Sở Tử Phong yêu chiều nhìn Y Y.
Sau đó cô nghe nói người làm trong dinh thự nói rất nhiều, rằng toà dinh thự ở thành phố M từ khi xây dựng đã ngập tràn sức sống như vậy, tất cả là do Lục Y Y rất thích hoa, nên Sở Tử Phong ngày nào cũng cho người đi mua vô vàn các loài hoa.
Nghe nói Lục Y Y mới chỉ có mười bảy tuổi, nhưng chưa có loài hoa nào là cô bé chưa nhìn qua.
Thuở nhỏ Lục Y Y thích ăn bánh kem, chính vì thế nhà bếp không lúc nào không không có vài ba chiếc bánh kem nhỏ với hình động vật đáng yêu.
Sở Tử Phong từ lúc lập nghiệp đã luôn có hình bóng một cô bé bên cạnh, bọn họ nói lão đại của họ tàn bạo dã man, dấn thân vào con đường máu me bạo lực từ thuở thiếu niên, thế nhưng cô bé bên cạnh hắn lại được bao bọc đến độ từ nhỏ đến lớn đều vô cùng thuần khiết, là một tiểu thiên sứ được sống vô lo vô ưu.
Hắn yêu chiều Y Y đến đắm say, dường như cuộc đời hắn chỉ cần Y Y là đủ.
Nghe đến đây cô có chút tủi thân.
Cô ngưỡng mộ Lục Y Y vô cùng, chắc hẳn cô ấy phải lương thiện nhường nào, vì thế nên mọi tình yêu trên đời cô ấy đều có được.
Triệu Tinh Y mỉm cười xuề xoà, chán nản đi lên phòng ngủ còn Sở Tử Phong dường như chẳng bận tâm cô đi hay ở.
Hắn chăm chú đọc sách một hồi thì chuông điện thoại vang lên, hắn không nhìn mà cứ thế bắt máy.
“Hạt giống của con phát triển tốt lắm rồi”
Sở Tử Phong cong môi, trên khuôn mặt nhàn nhạt lập tức như phát sáng.
“Y Y tiến bộ sao rồi?”
Lục Hạo bên này nghe giọng nói vui vẻ của Sở Tử Phong thì bĩu môi.
“Là con gái của ta đương nhiên có tiềm năng hơn người rồi”
Hắn không tranh cãi nhiều, nghe Lục Hạo phổ biến lại tình hình thì chỉ luôn miệng cười, ánh mắt ấm áp đến bội phần.
“Có lần con bé đi qua phòng tập gym của con liền rẽ vào, ta còn đang thắc mắc không biết con bé làm gì, thì ra là để vào chọn bao cát lớn nhất, xem con như bao cát mà đấm”
Sở Tử Phong bật cười, nụ cười có chút bất lực nhưng lại vô cùng yêu chiều.
“Con lo cho tương lai của mình rồi, có khi lại bị Y Y hành hạ như dì Hạ Nghinh hành hạ ba cũng nên”
Ông ba vợ tuổi trung niên hùng hổ lên tiếng.
“Ai là ba của cậu, lúc bé nhận thì từ chối, giờ lại đòi làm con rể ta, còn nữa, Hạ Nghinh làm sau mà dám hành…”
Đoạn huênh hoang sau đó còn chưa có cơ hội phun ra thì cậu đã nghe thấy một tiếng bốp giòn giã, Sở Tử Phong nhăn mặt, hắn dường như cảm nhận được nỗi đau của Lục Hạo.
Sau đó là tiếng dì Hạ Nghinh xa xả bên tai.
“Ông dám từ chối con rể của tôi sao?”
Bên kia là một đống âm thanh hỗn loạn, hắn còn nghe rõ tiếng hét ai oán của Lục Hạo, sau đó còn nghe thấy âm thanh quen thuộc.
“Dì ơi đừng đánh ba nữa”
Sở Tử Phong cúi đầu mỉm cười, hắn nằm dài ra ghế, cố gắng yên tĩnh để lắng nghe những âm thanh lí nhí, đối với hắn đó là giọng nói nổi bật nhất trong đống âm thanh kia rồi.
“Alo”
Hắn nghe thấy tiếng nói quen thuộc liền ngồi bật dậy.
“Chú già?”
Người đàn ông nới lỏng cà vạt, ho khan vài tiếng, trong lòng vui như trẩy hội.
“Ừm”
Lục Y Y ở bên này khúc khích.
“Chú gài ba em sao?”
Tiếng loạt soạt của quần áo bên kia rõ ràng hơn, chắc cô đã vào một căn phòng yên tĩnh hơn rồi.
“Ai lại dám gài ba vợ của mình chứ”
“Xì, ba vợ chú đã bị mẹ vợ chú đánh cho không còn manh giáp rồi, còn chú thì vẫn ngồi đó nhàn nhã tán tỉnh con gái của ba sao?
Hai người cùng bật cười, sau đó là những câu chuyện luyên thuyên của Y Y dạo này, nào là truyện trường lớp, truyện tập luyện, cô như gom lại hết một lần rồi kể cho hắn nghe, Sở Tử Phong mỉm cười từ đầu tới cuối, dường như việc được nghe giọng nói ấy là việc khiến hắn thoải mái nhất trên đời này.
…
Thời gian khi ấy bỗng dưng trở thành một con rắn luồn lách thật nhanh, thoáng cái đã gần một năm kể từ khi Sở Tử Phong sang Mỹ.
Hắn vốn xử lí xong Ân gia và thế lực đằng sau từ rất lâu rồi, thế nhưng ba nuôi sức khoẻ không còn được như trước nên cứ muốn đi hưởng thụ, đẩy hết mọi công việc cho hắn.
Sở Tử Phong cũng không vội về nước, dù trong lòng rất nhớ người nào đó, nhưng bản thân hắn phải tự có kỉ luật của mình.
Đã nói cho đến khi cô hoàn thành huấn luyện mới trở về, sao có thể phá vỡ mục đích tự mình đề ra chứ.
Hắn nhìn ba nuôi ở dưới sân cỏ phơi nắng, liền sải bước đi xuống, thoáng chốc đã nằm cạnh ba.
“Dạo này có con ở đây nên ngài nhàn nhã quá nhỉ”
Người đàn ông gãi bộ ria mép oai phong của mình, cười sảng khoái.
“Con vẫn chưa giới thiệu con dâu cho ta đâu”
Sở Tử Phong nhìn người ba nuôi bên cạnh, trong lòng vẫn luôn là những hoài nghi, năm đó chính nhờ người anh hắn đã cứu ở con hẻm đó mà hắn đã trở thành con nuôi của ông ấy, ông ấy uy quyền, oai phong, năm đó là một tượng đài không thể phá vỡ trong mắt hắn.
Rốt cuộc thì ông ấy phải đánh đổi những thứ gì, mới có thể có được quyền uy ấy?
Hắn vẫn luôn tự hỏi điều ấy, bởi hơn ai hết Sở Tử Phong biết rõ, chỉ cần trong lòng có một người nào đó thì con người sẽ tự khắc trở lên yếu mềm, sẽ đột nhiên không còn h@m muốn danh vọng địa vị cao ngút trời nữa.
Thế nhưng năm ấy ba nuôi là một trong những người cầm đầu giới Mafia ở trời Âu, ông ấy tàn bạo hơn hắn gấp nghìn lần.
Sở Tử Phong từng chứng kiến ông ấy bóp ch3t một người phụ nữ phản bội, và rồi ông ấy cũng dạy hắn rằng, người phản bội không xứng đáng để sống!
Ba nuôi cũng dạy hắn phải tàn nhẫn, phải khát máu, ông ấy dạy hắn cách hành hạ người khác, cách kiên nhẫn chờ đợi con mồi của mình.
Thế nhưng Sở Tử Phong có lẽ khiến ba thất vọng rồi, từ ngày Lục Y Y rơi nước mắt khi thấy hắn sắp bắn chết Phi Trì, hắn đã không dám giết bất kì ai.
Hắn sợ cô ấy chê hắn bẩn, nhưng lại không muốn kẻ thù có cơ hội hại mình và những người mình yêu thương.
Bởi trong thế giới của hắn đâu có “nhân từ”
Thật là tiến thoái lưỡng nan nhỉ.
Vậy mà cuối cùng hắn lại vì một người mà nhân từ hết lần này đến lần khác.
Có lẽ ba nuôi vài ngày trước cũng đã biết hết rồi.