ĐAU THƯƠNG CỦA HẮN CHỮA LÀNH BỞI EM


“Trước đây tên Tử Phong đó cũng không phải sủng vợ tận trời thế này đâu, ngày trước cậu ta hay bắt nạt Lục Y Y lắm đấy”
Tào Phi chuyên tâm kể chuyện còn Triệu Tinh Y thì chăm chú lắng nghe, sau đó cô mặt đầy thắc mắc.

“Bắt nạt như nào?”
“Cậu ta thường hay véo má con nhóc Y Y, lúc nào bị trêu cho tức còn lôi má Y Y ra cắn”
“Trước đây hay tỏ vẻ đáng thương để lừa con bé hết lần này đến lần khác”
Điển hình là năm đó người bị đánh tơi bời là bọn Tào Phi, nhưng tên khốn Sở Tử Phong đổi trắng thay đen, tỏ vẻ đáng thương khiến Lục Y Y dạy dỗ bọn họ một trận.

“Vậy tại sao bây giờ lại chiều chuộng như vậy?”
Đến đây ánh mắt Tào Phi liền trùng xuống, thấy vẻ mặt buồn rầu ấy Triệu Tinh Y như khựng lại.

“Năm đó, Lục Y Y bị bắt cóc”
“….


Năm đó Lục Y Y bị bắt cóc, Sở Tử Phong vừa luyện súng trở về.

Thấy khuôn mặt cắt không còn giọt máu của Lục Hạo, hắn liền hiểu có chuyện không hay.

Thế nhưng Sở Tử Phong hoàn toàn không nghĩ đến chuyện không hay lại là Lục Y Y trên đường đi học về đã bị bắt cóc.


Hôm đó thời tiết âm u vô cùng, dường như lòng người cũng hỗn loạn như từng cơn gió thổi tung cảnh vật bên đường.

Sở Tử Phong bắt đầu mất bình tĩnh, đám thuộc hạ trở về với những cái lắc đầu.

Ba ngày đằng đẵng hắn chỉ chợp mắt một vài tiếng, nhưng cũng trong trạng thái mê man, thường xuyên mơ thấy cảnh Lục Y Y nằm trong đống bùn lầy rơi nước mắt.

Đến ngày thứ tư Trì Húc trở về với một bức thư, trên đó là tất tần tật thông tin và vị trí của Y Y hiện tại.

Tào Phi không còn nhớ rõ hôm đó Sở Tử Phong đã lái xe điên cuồng đến mức nào, chỉ biết hắn siết chặt vô lăng, ánh mắt là sự phẫn nộ thế nhưng lại ẩn chứa ở đó một tia hi vọng.

Ngày đó Sở Tử Phong nói với anh, hắn không muốn ánh trăng sáng ấy biến mất, không muốn ánh sáng duy nhất của đời mình bị vụt tắt.

Anh thực sự đã tin tình cảm sâu lặng ấy hoàn toàn có thể xuất phát từ trái tim đã đóng đá từ lâu của Sở Tử Phong.

Hắn đã rất điên cuồng, hắn dường như không còn nhận thức được gì nữa, mỗi cú đấm của hắn dáng xuống đều khiến một bàn tay bị gãy.

Thế nhưng hắn vẫn không thể biết bọn họ dấu Lục Y Y ở đâu, hắn tuyệt vọng, thần trí dường như suy sụp, mọi sự tìm kiếm cứ thế rơi vào vô vọng.

Giây phút ấy hắn đã sụp đổ, ánh mắt đỏ hoe, Sở Tử Phong đã khóc.

Anh ngỡ ngàng trước những giọt nước mắt ấy, trong lòng cũng bức bối không ngừng.

Sở Tử Phong đã có ý định giết hết đám người lăn lộn ở đó…
Cho đến khi Phi Trì bế Lục Y Y bước ra, trên người cô nhóc toàn là máu, lúc ấy Sở Tử Phong dường như khuỵu xuống.

Hắn luống cuống đón lấy cô, toàn thân run rẩy, nước mắt Sở Tử Phong rơi xuống không ngừng.

Hôm đó hắn nói.

“Y Y, đừng rời bỏ anh”
May cho hắn, có lẽ ông trời đã chịu đền đáp cho bao năm tháng cùng cực, cuối cùng Lục Y Y đã mở mắt.

Cô bé yếu ớt, không quên trêu ghẹo để Sở Tử Phong mỉm cười.

“Chú đúng là đồ mít ướt”
Nhưng hắn nào có cười được, mọi sự phẫn nộ đạt đến đỉnh điểm, hắn kìm lòng không siết chặt Y Y vì sợ cô đau, nhưng gân xanh hiện lên trên cổ là một minh chứng rõ ràng.

Nòng súng đen ngòm hướng về phía Phi Trì, hắn đủ nhạy bén để hiểu Phi Trì và đám người kia là cùng một bọn.


Ngay khi súng lên cò, Lục Y Y bỗng nhiên bật khóc, cô vẫn nằm trong lòng hắn, cố gắng níu lấy cổ áo Sở Tử Phong.

“Là.

.

chú đó đã cứu Y Y, đừng.

.

giết!”
Nghe xong câu chuyện của Tào Phi Tinh Y thấy vô cùng buồn bã, cô cảm thấy mắt mình hơi nóng lên, không phải cảm động vì chuyện tình của họ, mà là do thấy thương xót cho tiểu Y Y.

“Chẳng trách em ấy yếu đuối như vậy, thì ra năm đó đã suýt mất đi cả cái mạng”
Tào Phi gật đầu, cảm thấy mình đã tán ngẫu quá nhiều liền đứng dậy.

“Lục Y Y cũng báo phải về trụ sở từ lúc nãy, cô có muốn về trụ sở không?”
Anh chỉ tay về phía xe mình.

“Tiện đường”

Lục Y Y tủm tỉm nhìn Sở Tử Phong đang ngồi trên kia, mới hồi nãy còn bị cô trêu đến nỗi phải chạy mất, giờ còn bày đặt lão đạo nghiêm khắc ở đó.

Cô nhân lúc Trì Húc đọc thành quả học tập của mình liền nháy mắt với hắn, Sở Tử Phong mỉm cười quay đi, vành tai đã sớm ửng đỏ.

May mà không ai thấy cảnh này, không thì hình tượng của hắn sụp đổ mất.


“Lục Y Y đã hoàn thành khoá học luyện súng, cũng đã vượt qua thử thách thực tế của giai đoạn hai”
Khoá huấn luyện của Sở Tử Phong đặt ra riêng cho cô được chia làm ba giai đoạn, giai đoạn một là đào tạo, giai đoạn hai sẽ học nhận diện các loại súng, đạn, độc dược… , gia đoạn ba bắt đầu phải thực hành dựa theo bản đồ thực tế mà trụ sở đưa ra, ngoài ra còn phải hoàn thành cái khoá kĩ năng mềm vớ vẫn là đi quyến rũ đàn ông kia.

Lục Y Y liếc nhìn cô giáo kính mến đang khoác trên mình bộ quần áo đen từ đầu đến chân, tư thế nhàn hạ nghe một loạt những thành tích của cô.

Đến câu cuối cùng, Trì Húc chính thức tuyên bố.

“Lục Y Y đã hoàn thành khoá huấn luyện!”
“Khoan!”
Mọi người đều nhìn về phía Hạ Nguyệt Di, cô ấy vẫn nhàn hạ ngắm nghía bộ móng mới làm xong, Lục Y Y mếu máo trong lòng, biết ngay cô giáo khó tính này sẽ phạt cô vì bỏ bê học tập đây mà.

Lúc ấy Tào Phi và Triệu Tinh Y cũng vừa đến, vừa đặt mông xuống liền nhìn thấy kịch hay.

“Lục Y Y vẫn chưa hoàn thành khoá kĩ năng mềm cuối cùng của tôi”
Sở Tử Phong nhìn cô.

“Có đúng không?”
Lúc này Lục Y Y mới ngại ngùng gãi đầu, sau đó nhăn mũi nhìn cô giáo, chỉ thấy Hạ Nguyệt Di cười ranh ma.

“Chỉ còn một bài thực hành cuối cùng, em vốn dĩ đã hoàn thành rồi, chỉ là chị ấy không nhìn thấy thôi”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi