ĐẾ VƯƠNG SỦNG THẦN

Động tác của Cô Độc Úy khiến cho Vân Phi kinh ngạc, nhìn về hướng hắn đang nhìn, chỉ thấy phía trước là dòng người chật chội mà đi, cùng với tiếng nói cười rôm rả truyền tới, nhưng không thấy chỗ nào có vấn đề khả nghi.

“Thái tử điện hạ phát hiện cái gì.”

Cô Độc Úy không có trả lời, giữa lông mày lại ẩn ẩn có hơi thở rét lạnh, dường như phát hiện được cái gì, lại nhất thời không biết được là sao.

Thật lâu sau.

Cô Độc Úy lúc này mới xoay người uy nghiêm phất tay với đám người phía trước, ý bảo tiếp tục đi tới, đoàn người đi trên phố xá như vậy, hết sức nổi bật.

Tuy vậy, Cô Độc Úy vẫn là quay đầu nhìn thoáng qua một cái, đồng tử cơ hồ muốn xuyên đám người kia tìm kiếm cảm giác lúc nãy. Đã mấy lần, hắn nghĩ sắp đến , nhưng thủy chung không có hành động nào.

Vân Phi tự nhiên biết Cô Độc Úy phát hiện ra cái gì khác thường, nhìn Cô Độc Úy mấy lần quay đầu nhìn quét qua quét lại, đợi Cô Độc Úy quay đầu lại, suy nghĩ của Vân Phi lại bay trở lại chuyện như thế nào tách con mình với thái tử ra.

“Phách!” lẫn trong tạp âm ầm ĩ, theo một góc khác truyền đến một tiếng đập nhỏ.

Trên tửu lâu cách cổng thành không xa, cửa sổ giấy lầu hai trong Nhã Các hơi động đậy, hiển nhiên là mới bị người đóng lại, đôi mắt như mặc ngọc khuất sau ở cửa sổ giấy, chợt lóe rồi biến mất, như thoáng nhìn kinh hồng!

Không sai!

Đó chính là Vân Thiển canh giữ ở đây một ngày, nàng lợi dụng độ cao lầu hai, theo dõi từng người trong dòng người vào cổng thành qua cửa sổ giấy. Mà nàng đã ngồi ở đây cả một ngày , nhưng không phát hiện người nào khả nghi vào thành. Lại không thể tưởng được là, ở chỗ này lại thấy Cô Độc Úy cùng lão cha của mình, nhớ tới cảm giác mẫn cảm của Cô Độc Úy, khi nàng nhìn lên thấy cái bóng của bọn họ, liền rất nhanh thu hồi tầm mắt, đợi sau khi bọn hắn rời đi nàng mới dám một lần nữa mở cửa sổ, ngẫu nhiên phát hiện trong dòng người có vài người lặng lẽ đến gần đi với nhau, trong dòng người lúc này thật có chút khả nghi.

Vân Thiển đóng cửa sổ giấy lại, mở cửa nhã gian đi thẳng xuống lầu.

Khi đi qua lầu một ồn ào, liền thấy mọi người ngừng mọi động tác. Thấy vậy, Vân Thiển mỉm cười với bọn họ, như gió xuân phả vào mặt, thấm tận ruột gan!

Không đợi bọn hắn bừng tỉnh nói ra cái người như thần tiên kia là ai, Vân Thiển tự nhiên bước chân nhẹ nhàng rất nhanh ra khỏi tửu lâu.

Bóng trắng kia vừa biến mất, trong tửu lâu, lập tức có người kinh hỉ la lên, “Đó không phải là Vân công tử sao!”

“Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cư nhiên xuất hiện ở đây?” Có người không dám tin tưởng kích động, ai oán chính mình lúc nãy vì sao không có ngay lập tức đuổi theo, đây chính là cơ hội hiếm có a.

Những người từ nơi khác đến, đều bu lại một chỗ, thảo luận những chuyện về mỹ nhân thiên hạ này.

Vân Thiển lúc bình thường ít xuất hiện trước mặt người khác, cho dù là ở trong Nhã Các, nàng cũng rất ít khi xuất hiện. Có đôi khi chỉ cùng Cô Độc Úy hai người ngồi với nhau, ngẫu nhiên, hai người cũng chỉ bận rộn các việc trong các, từ lúc một nhà thê thiếp con trai con gái sau khi thấy được bộ dạng của nàng liền gắt gao theo nàng không thả, nàng lại càng không dễ dàng xuất hiện trước mặt người khác.

Nghĩ đến đây, Vân Thiển lúc này đã hòa vào dòng người không nhịn được sờ sờ mặt nạ, thứ này cho dù là ở nhà nàng cũng không dễ gì tháo xuống, trừ bỏ ở trước mặt người nào đó, ngay cả nàng cũng không nghĩ ra được, vì sao duy độc người kia không có phản ứng kia?

Vân Thiển đi vào trong đám người lập tức liền cảm giác được sau lưng có một ánh mắt nóng rực dõi theo mình, bạc môi nhếch lên, lộ ra lúm đồng tiền.

Vân Thiển lúc này có chút hận khuôn mặt của chính mình rồi, có đôi khi nàng có một loại xúc động, muốn hủy đi gương mặt yêu nghiệt này.

Nhớ tới mình đi ra là để đuổi theo người, vứt những ý nghĩ kia đi, chạy nhanh đuổi theo bóng người phía trước không xa.

Cũng không biết là do ánh mắt của Vân Thiển quá lộ liễu, vẫn là mấy người kia võ công thập phần cao minh, hiển nhiên là loáng thoáng phát hiện Vân Thiển ở phía sau, cố gắng từ trong dòng người đông đúc lướt qua, muốn cắt đuôi Vân Thiển ở phía sau.

Vân Thiển phát hiện chuyện này, cũng là hơi kinh ngạc, người có thể phát hiện bản thân thật đúng là rất ít, biết được đối phương phát hiện sự tồn tại của mình, lập tức liền đổi lại phương hướng tránh đi tầm mắt thăm dò của bọn họ ở phía sau, ẩn dấu hơi thở trên người, hòa vào trong dòng người.

Quay đầu lại không phát hiện cái gì dị thường, mấy người kia hai mặt nhìn nhau, đều nghĩ rằng mình cảm giác sai rồi.

Quay đầu lại không phát hiện cái gì dị thường, mấy người kia hai mặt nhìn nhau, đều nghĩ rằng mình cảm giác sai rồi.

Tuy mấy người này không quá chắc chắn liệu thật sự đang có ai theo dõi bọn họ hay không, nhưng vì để phòng ngừa, vẫn dẫn theo Vân Thiển qua lại vài vòng. Biết những người đó nghi ngờ mình, Vân Thiển cũng không nôn nóng, chầm chập theo sau bọn họ, chờ họ hết nghi ngờ.

Có lẽ đã xác định không có ai đuổi theo ở phía sau, mấy người gật gật đầu, nhanh chóng hướng tới tây thành.

Vân Thiển nheo đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, phương hướng kia là…

Chính là dịch quán, nơi mà các sứ thần của các quốc gia khác tạm ở, bởi vì lục quốc người tới quá nhiều, này dịch cung cũng chỉ có thể trụ chút hoàng tử công chúa, mà này ngoài cung trạm dịch cũng là cung cấp các quốc gia sứ thần cư dùng là.

(Dịch quán, hay còn gọi là trạm dịch, nơi quan viên nước khác đến ở, ngày xưa Đường Tăng đi lấy kinh hay ở chỗ này trước khi gặp vua mấy nước khác; Dịch cung, tương tự dịch quán, nhưng ở trong cung)

Mím môi mỏng, Vân Thiển theo sau mấy người trơ mắt nhìn bọn họ vào dịch quán.

Tóc đen hơi tán loạn trong gió đêm, địa bàn này, thủ vệ tầng tầng lớp lớp, không có đám đông, bóng người dưới tuyết trắng đứng gần đó cực kỳ nổi bật.

Những người bất thường ban nãy đi vào, thị vệ gác cửa cũng không ra tay ngăn lại bọn họ, thực hiển nhiên, đám thị vệ nhận ra bọn người này, nếu không đoán sai, bọn họ chính là sứ thần một quốc gia trong đó. Vân Thiển tâm tình phức tạp nhìn cánh cổng đóng chặt kia, đang cân nhắc xem có nên đi vào điều tra hay không, một thanh âm kinh ngạc đột nhiên vang lên từ phía sau.

“Tại sao ngươi lại ở đây?” Thanh âm trầm thấp cũng không lớn, nhưng rõ ràng mang theo một chút ngạc nhiên vui vẻ.

Vân Thiển trông như thế này, có người nhận ra mình cũng không có gì là ngạc nhiên.

Miệng cười ấm áp, từ từ quay đầu lại, “Tham kiến Hồng vương gia!” Vân Thiển chắp tay nói.

Gương mặt vốn tràn đầy vui sướng trong nháy mắt thay đổi, cực lỳ lạnh lùng. Cô Độc Hồng một thân hoa phục, đứng ở trong đám người trông thập phần xuất sắc cao lớn! Nhưng biểu tình lúc này lại lạnh như băng còn mang theo ba phần giận dỗi, vài vị đại thần ở phía sau hắn thấy sự biến hóa trước sau của Cô Độc Hồng, cũng hiếu kỳ đem đưa tầm mắt hướng về phía thiếu niên như thần tiên kia.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy người này, nhưng khi liếc mắt một cái, mọi người vẫn không khỏi hít sâu một hơi.

Thiếu niên kia lẳng lặng đứng đó, hơi hơi cong môi cười, đôi mắt mạc ngọc ánh nét ôn hòa nhìn về phía mọi người, phảng phất như có ma tính hấp dẫn người khác, khiến cho người ta không thể dời mắt ra nửa phần.

Đây là nguyên nhân vì sao Vân Thiển không muốn xuất hiện trước mặt người khác, bộ dạng như vậy, có đôi khi cũng là một chuyện rất thống khổ, bạn đi đến chỗ nào, bất luận bạn che giấu như thế nào, bạn vẫn như cũ là đối tượng bị mọi người truy đuổi, điểm này, Vân Thiển là cảm nhận rất rõ .

Cô Độc Hồng dời người, đi về phía nàng, âm thanh lạnh lùng nói, “Ta hỏi ngươi, ngươi làm sao có thể xuất hiện ở chỗ của thánh nữ Thuật Quốc?” Khi nói chuyện, Cô Độc Hồng hơi hơi nhíu mày, nhưng mọi người lại phát hiện: khi đang nói chuyện với Vân Thiển, mặc dù giọng điệu của hắn lạnh lùng, nhưng thủy chung vẫn mang theo tí ôn nhu, giống như sợ dọa đến thiếu niên đang đứng yên thấp thoáng trong gió.

Vân Thiển mặc dù nở nụ cười trên môi, nhưng vừa nghe đến hắn nói ra hai chữ thánh nữ, đôi con ngươi mặc ngọc vô ý thức co lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi