ĐẾ VƯƠNG SỦNG THẦN

Dưới bóng đêm, y phục thêu hoa, một trắng một đen, tương dung thành nhất thể, đẹp đến kinh tâm, một tĩnh như tiên, một ngạo nghễ lạnh lùng nhưng khí phách. Độc Cô Úy tà mị cùng khí phách, nhìn hướng nam nhân đeo mặt nạ kia, băng mâu híp thành đường lá liễn, để lộ tâm tình lãnh khốc.

Nam nhân kia tay cầm chủy thủ không tự chủ được mà nắm thật chặt, thế nhưng hắc mâu không rời hai người kia. Vào giờ phút này, đứng ở chỗ này, nhìn hình ảnh của hai người kia cũng cảm thấy một loại cảm giác hưởng thụ

Nam nhân đeo mặt nạ lúc này mới phát hiện, hai người này là trời sanh tương dung, thiên y vô phùng, giống như chỉ cần hai người kia ở cùng nhau, sẽ không có bất kỳ người nào, bất kỳ thế lực nào có thể nhúng tay vào giữa họ.

Cách hắn mấy bước, tại chỗ kia, thân hình nam nhân tuấn mỹ, êm ái nhẹ nhàng ôm ngang thiết niên bạch y, giống như hắn đang ôm bảo vật trân quý nhất trong ngực, ánh trăng thanh nhu, thánh khiết cùng tà mị, gió nhẹ nhàng thổi động vạt áo của hai người, phảng phất như thế gian vạn vật cũng không thay đổi được nhu tình của hai người.

Trên người của hai người có một loại khí chất mà không chữ nào có thể nói nên, vào giờ phút này, hắn, lộ nên khí chất lạnh lẽo cao ngạo, coi rẻ hết thảy thiên hạ, nhưng cũng đủ làm thiên hạ khuê trung nữ tử động tâm.

Thế gian này, sao lại có hai người hợp nhau đến như vậy. Từ trước đến nay, không có bất kỳ điều gì khiến nam nhân đeo mặt nạ kia cảm giác sợ rung đến như vậy, nhưng nay, lúc nhìn về phía hai người đứng trước mặt, ánh mắt hắn liền trở nên phức tạp

“Thương thế này của ngươi là do hắn làm…” Ngôn ngữ tuy nhẹ nhàng, nhưng từng chữ từng lời lại mang theo hàn băng lạnh thấu xương người

Nam nhân kia thu thần, chớp mắt, vì vừa rồi hắn đang trong trạng thái thất thần nhưng nghe được lời kia, hắn lập tức trở nên nghiêm túc.

Đột nhiên được người ôm ngang trong nháy mắt, lúc đang mơ mơ màng màng, Vân Thiển chỉ cảm thấy bên người truyền đến hơn ấm, dù là cách tầng tầng lớp áo, nhưng vô cùng nóng rực, làm thân người đang lạnh như băng trở từ từ có độ ấm. Cảm nhận được mùi vị quen thuộc, nàng liền cảm thấy yên tâm.

Nam nhân đeo mặt nạ không dám khinh thường, trong tay chẳng biết lúc nào đã nắm sẵn ngân châm, hàn quang lóe lên.

Giờ này đã tờ mờ sáng, thời gian sắp tới.

Trong đêm tối không thể thấy được năm ngóng tay, nhưng ánh mặt lạnh lẽo của Độc Cô Úy trong bóng tối lóe lên, âm nhu lạnh lẽo.

Tiếng hừ nhỏ từ sau mặt nạ truyền tới, như có như không. Cô Độc Úy ngay cả chuẩn bị cũng không cần, bay vút người lên, nhanh như thiểm điện.

Nam tử kia ánh mắt lạnh lẻo, hắn không ngờ Độc Cô Úy lúc này trong ngực đang ôm một người, vậy mà chứ như vậy hướng hắn đánh tới. Hắn cho là chỉ bằng tốc độ này mà có thể thương tổn được mình, thật là mơ tưởng, khóe miệng nam tử đeo mặt nạ dâng lên ý cười lạnh

Ngân châm nắm sẵn trong tay, lại kèm theo Vân Thiển đang bị thương trong tay hắn, nam nhân đeo mặt nạ không hề chậm trễ, phát ra mười phần nội lực công kích

Bay lên không trung, cứng rắn đối diện với mặt nạ nam tử, Cô Độc Úy thân hình như quỷ mị, lắc mình dồn ép nam tử kia. Độc Cô Úy trong tay đang ôm một người mà có thể phản ứng nhanh như vậy, đã vượt qua dự liệu của mặt nạ nam tử, chân phong quét ngang, mang theo ý hung hăn tập kích mặt nạ nam tử

Mặt nạ nam tử chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, kinh hãi không thôi, hắn chỉ cảm thấy nóng hừng hực kèm đau nhói truyền khắp toàn thân, thân hình lảo đảo, cổ họng cảm thấy ngòn ngọt. Lần này, hắn đã quá sơ sót, tự cho là trong tay của đối phương có thêm một người sẽ không thể trực chiến với mình, nhưng không ngờ là hắn đã phán đoán sai

Đợi lúc hắn trở về mặt đất, Cô Độc Úy nhẹ nhàng đặt bạch y thiếu niên bên tường, mà trên tay hắn đã nắm nhuyễn kiếm bị cắm vào tường lúc này, hàn quang sâu thẳm, mũi kiếm hướng mặt nạ nam tử đánh tới

Nhìn Cô Độc Úy, nam tử mặt nạ kia lạnh lùng cười một tiếng, sát ý trong ứng mâu phát càng tăng

“Tin đồn Thánh hoàng triều Thái tử yêu thích nam nhân, ta cứ cho là chuyện đùa của thiên hạ, tất nhiên sẽ không tin, nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến, Thái tử vì nam sắc mà giận dữ, đã chứng thực được tin đồn thế nhân đúng là thật.”

Chẳng biết tại vì sao, từ khi bắt đầu giao chiến, nam nhân mặt nạ kia hoàn toàn không hé môi, mà khi mở miệng lại nói một câu có mục đích châm chọc như vậy, mang theo ý vị không rõ rang, có chút quái dị.

Độc Cô Úy mím môi, lạnh lẽo không đổi

“Người không thể đả thương hắn…” giọng nói âm u vang lên.

Chỉ cần đả thương nàng, Độc Cô Úy hắn sẽ bất tri bất giác mà không giữ được bình tĩnh, một chiêu vừa rồi chẳng qua chỉ là khởi đầu nhẹ nhàng thôi. Trên thế giới này, chỉ có nàng, chỉ có một mình Vân Thiển mới có thể làm hắn mất bình tĩnh như vậy.

Nhưng giờ phút này, người đang đứng trước mặt, lại dám tổn hại nàng nghiêm trọng như vậy, khí tức trên người Cô Độc Úy trong phút chốc trở nên âm trầm đáng sợ. Cho nên, chỉ cần có người nói động đến nàng, hay làm ra bất kỳ việc gì gây bất lợi cho nàng, hắn sẽ không bỏ qua, người đó, sẽ trở thành địch nhân của hắn.

Kiếm như rắn độc trực tiếp vọt ra, lôi đình vạn quân chi khắc, kiếm cùng thân người sát bên. Cô Độc Úy vừa tay, cũng sẽ không để cho hắn có cơ hội xuất thủ phát ra ngân châm, do đó, kiếm cùng châm tương khắc, âm thanh nhẹ nhàng phát ra, dưới màn đêm, hiện ra ánh sao vô cùng rõ ràng

Kiếm càng múa càng nhanh, tựa như ngân long vòng quanh nam tử mặt nạ, trên tung dưới bay. Bóng kiếm nặng nề trùng trùng điệp điệp, cương mãnh bén nhon, trong lúc ngân châm phát tới, nhuyễn kiếm mềm dẻo vung lên, trong không khí phát ra từng tiếng “đinh đinh đinh”.

Nhanh như phi long, châm như du vân, vững vàng nhưng lại mang thêm vài phần tiêu sái. Trong bóng tối, chỉ nhìn thấy thân kiếm cùng ngân châm giao thủ.

Nhuyễn kiếm trong tay như đang đùa cợt người giao thủ, có lẽ, bởi vì Độc Cô Úy là nam nhân chân chính, nên kiếm trong tay hắn, mỗi một chiều đều mang khí thế bén nhọn mà xuyên qua, kiếm khí, càng có thể đả thương người trí mạng

Cô Độc Úy như thể đã phát cuồng, muốn lấy mạng đối phương, điểm này không cần nhìn, cũng thấy nam nhân mặt nạ kia đã thua một bậc, liên tiếp thất bại mà lui xuống.

Liên tiếp mười mấy chiêu phát ra, hắc long bào đã xuất hiện nhiều chỗ tan vỡ, một luồng huyết khí mơ hồ tán ra. Hàn kiếm dính đầy mùi máu, từng giọt máu chậm rãi nhỏ ra từ mũi kiếm. Hai người đưa lưng về phía nhau.

Rốt cuộc, dưới mặt nạ, nam nhân kia truyền tới một trận ho khan. Trong bóng đêm tịch mịch, tiếng ho vang dội dị thường.

Hắn cho tới bây giờ chưa hề nghĩ tới, hắn một thân võ nghệ phi phàm, mà trong tối hôm nay, lại để cho hai người làm mình bị thương nặng như vậy. Dưới mặt nạ, phát ra tiếng cười.

Cô Độc Úy trở tay hướng kiếm đâm tới, gương mặt lộ ra đường cong cứng rắn vô cùng

Nam tử mặt nạ kia tất nhiên sẽ không tránh khỏi, nhưng đột nhiên, sau lưng hắn, có một lực lượng kéo hắn lui về phía sau.

Cô Độc Úy hàn mâu híp lại, hắn không nghĩ tới trong lúc muốn kết thúc đối phương, lại xảy ra biến cố như vậy.

Mũi kiếm bén nhọn trực tiếp vọt tới hướng nam tử mặt nạ. Ngân châm trong tay nam tử mặt nạ nhanh chóng phát ra như mưa. Cô Độc Úy trong giây lát lấn người mà lên. Hắn thề không bỏ qua ý kết liễu người này, nhưng người nào cũng không biết, hắn đây chỉ là muốn tốc chiến tốc thắng, vì hắn cũng không có quên, Vân Thiển vẫn còn nằm bên kia. Vừa nghĩ tới Vân Thiển bị người này đả thương nặng như vậy, con ngươi của hắn đột nhiên co rút, không thèm để ý đến ngân châm, cứ thế mà đánh thẳng tới

Tựa hồ như cảm thấy sát khí nồng đậm trên người Cô Độc Úy, người sau lực dùng sức kéo nam tử mặt nạ. Một kiếm này của Cô Độc Úy rời vào khoảng không. Hai người cùng nhau đối chưởng, bay nhanh ngược trở về sau.

Áo đỏ tung bay, đứng bên cạnh nam tử mặt nạ.

Mặt trời đã lên, bóng đêm từ từ tan dần.

Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi