ĐÈN CŨ BẾN MỚI


Rượu mơ ngọt cay, bia tuyết đắng ngắt, bông tuyết vẫn còn đang rơi, bộ phim đã chiếu đến phút 73, khung mắt kính lạnh ngắt, còn khuôn mặt thì đang nóng lên, trái tim nhảy nhót kịch liệt.
Trong nháy mắt khi tiếp xúc, trong đầu Tân Uyển nảy ra ý tưởng không mấy lãng mạn, cậu chợt rất muốn khóc một lần, lấy nước mắt dán một họ liền vào nhau.
Tân Uyển không biết cách hôn, chỉ đơn thuần dùng môi chạm vào, cố gắng đưa đầu lưỡi li3m lên hàm răng anh, ngốc muốn chết.

Nhưng hôn môi là một quá trình lâng lâng kỳ diệu, khiến cho cả người cậu nhũn ra, Tân Uyển vòng hai tay ôm cổ Tống Hành, gấp gáp dính sát lên người anh.
Thậm chí cậu còn nghĩ — cậu sinh ra là để hôn Tống Hành.
Bả vai bất chợt bị khống chế, Tống Hành đẩy cậu ra, đôi mắt đỏ lên, thấp giọng nói: "Đủ rồi."
Tân Uyển mờ mịt ngẩng người nhìn anh, thiên ngôn vạn ngữ đè x uống lưỡi, nói không nên lời.

Tống Hành nhìn cậu, hỏi: "Cậu có biết cậu đang làm cái gì không?"
"Em biết..." Tân Uyển cúi đầu, "Em hôn anh."
"Nếu là vì tôi đã hôn cậu, nên cậu mới muốn làm như vậy, thì bây giờ đã được thanh toán hết sạch." Tống Hành uống một hơi cạn sạch số nước còn lại trong ly của mình, có vẻ bình tĩnh mà nói, "Cậu muốn vậy, đúng chứ?"
"Không phải vậy!" Tân Uyển vội vàng biện mình, lắc đầu thật mạnh, khẩn thiết nhìn mắt anh, "Em chỉ giận vì anh nói xin lỗi với em thôi, anh là thủ phạm nhưng em không phải là nạn nhân, em là tòng phạm, là tự em lựa chọn không tránh ra khi anh ôm em, anh không cần phải nói xin lỗi với em mà."

Khóe mắt cậu đọng lại một vài giọt nước, tựa như đào thứ chôn sâu dưới đáy bùn lên mà thổ lộ: "Em thích anh."
"Thích?" Tống Hành khó tin nhìn cậu, qua một lúc lâu, chợt cười một tiếng, "Đùa à."
"Không phải mà, là thật đó." Chất cồn làm cho đầu óc của Tân Uyển rối bời, không thể suy nghĩ gì được nữa, dường như vừa nãy nói ra quá nhiều đã hao hết sức lực của cậu, cậu lại ôm Tống Hành, "Em kiệt sức rồi, anh có thể ôm em được không..."
Cậu buồn ngủ, muốn dựa vào lòng Tống Hành để ngủ, nhưng lại có chút cảm giác buồn nôn, không thoải mái.

Tống Hành không ôm lại cậu, Tân Uyển mơ màng nép vào lòng anh thiêm thiếp, rồi hoảng hốt tỉnh lại, uống chút canh gì đó.

Cậu lại mê man nói "Thích", nghe thoang thoảng âm thanh của Tống Hành, nói "Nhưng chẳng phải cậu vẫn chưa nhớ ra tôi sao?"
Ký ức về sau rời rạc, tựa như rớt xuống một cái động không đáy, không chạm đất.
Trong mơ cậu có Tống Hành, có vẻ là mùa hè, rất oi bức, cậu thấy mình kéo tủ lạnh ra, lấy hai chai Coca tỏa khói trắng đưa cho Tống Hành, bọn họ trao nhau nụ hôn vị Coca, hôn đến không thể thở nổi.
Lúc tỉnh dậy, cậu mới phát hiện cổ bị quấn rất chặt, Tân Uyển vặn vẹo mấy cái mới có thể cởi khăn trên cổ ra, tóc tai rối bù, thẫn thờ nhìn ánh sáng dưới nền nhà.
"Anh..." Tân Uyển khàn giọng kêu một tiếng, xung quanh yên tĩnh, cậu chống giường bò dậy, bàn chân trần dẫm lên sàn nhà.

Trong phòng ngủ không có người, phòng vệ sinh cũng không có, cuối cùng nhìn thấy tờ giấy ghi chú vàng nhạt dán ở trên bàn cơm, Tân Uyển nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là nét chữ của anh, nét chữ không gọn gàng.
Tỉnh rồi thì gọi cho dì giúp việc, dì ấy sẽ đến nấu cơm cho cậu.
Tân Uyển nhìn đồng hồ, đã 9 giờ.

May mà là cuối tuần, cậu lê dép đi rửa mặt, thấy sắc mặt mình trong gương, bỗng nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Mảnh ký ức nhỏ, không rõ ràng lắm, nhưng có thể nhớ mang máng, Tân Uyển ngơ ngác đứng vài giây, đột nhiên ngồi xổm xuống đất, rồi bưng kín mặt, giọng nói rầu rĩ, "Trời đất tôi ơi..."
Chuyện này khác xa hoàn toàn so với suy nghĩ của cậu.

Cậu không muốn để mình quá say, chỉ muốn mượn chất cồn như một công cụ hỗ trợ, chứ không phải để nó nắm quyền chủ đạo.

Nhưng hiện tại tất cả đều lộn xộn, những lời bày tỏ khó hiểu cùng với nụ hôn, cứ hệt như một kẻ lưu manh kiếm chuyện.

Cho tới khi rửa mặt xong thì cái loại cảm xúc sụp đổ này mới dịu xuống.

Vừa đúng lúc dì giúp tới nấu cơm, làm sủi cảo chiên và cháo hạt kê.

Tân Uyển không có việc gì để làm, ngồi ở bên bàn cơm, bỗng dưng hỏi: "Dì ơi, dì làm ở đây được bao lâu rồi ạ?"
"Chắc cũng mấy tháng rồi." Dì gói sủi cảo xong, bỏ mười mấy cái vào trong chảo chiên, "Lúc cậu Tống trở về nước thì dì mới tới đây chăm sóc cho cậu ấy."
Tân Uyển véo tay, ấp a ấp úng: "Vậy, vậy dì có từng thấy ai khác đến đây chưa ạ?"
Dì giúp việc không chú ý tới khuôn mặt hơi ửng hồng của cậu: "Cái này thì chưa, cậu Tống toàn ở một mình thôi, cậu ấy không thích trong nhà lộn xộn."
"À." Tân Uyển không hiểu mình đang lo lắng, đề phòng cái gì, lại bắt đầu hối hận, cảm thấy thật kỳ quái.
"Thật ra nếu ở một mình thì tốt hơn là nên ở trong một căn nhà nho nhỏ thôi, lớn quá thì hơi sợ, im ắng, không rôm rả chút nào." Dì giúp việc hiền lành trìu mến cười với cậu, "Nhưng mà từ khi có Tiểu Tân tới đây thì tốt hẳn, cậu Tống tuy không có đòi hỏi gì, nhưng dì vẫn nghĩ con người không thể nào cô độc như thế mãi được, cậu dành thời gian cho cậu ấy nhiều lên nhé, đừng ở một mình hoài.

Các cậu ấy, tốt hơn là cứ tâm sự với nhau nhiều vào."
Dì giúp việc làm cơm xong thì rời đi.

Tân Uyển nhận ra căn nhà này đúng là rất lớn, yên tĩnh quá mức, chỉ có âm thanh nhai nuốt của cậu.

Tống Hành chịu đựng như thế nào?
Cả một ngày đều thất thần, buổi chiều lúc làm bài tập, cậu chẳng thể viết được đáp án gì, lại không cẩn thận bị dính mực đen lên tay, lau thế nào cũng không ra.


Vừa tính đi vào nhà vệ sinh để rửa thì Cầu Cầu chạy từ góc tường tới, hôm nay nó hiếu động lạ thường, nhất quyết chặn phía trước cậu, thậm chí còn chủ động ngậm dây dắt trong miệng tội nghiệp nhìn cậu.
"Muốn ra ngoài chơi hả?" Tân Uyển ngồi xổm xuống, buộc dây vào rồi xoa đầu cầu cầu, "Được thôi."
Có vậy Cầu Cầu mới vui vẻ lên, lúc cậu đi rửa tay, nó ngoan ngoãn ngồi ở cửa chờ, Tân Uyển thay quần áo xong, đội mũ len nâu lên, lại gần bàn thấy chiếc MP3, cậu suy nghĩ, gắn tai nghe được tặng kèm vô rồi nhét vào túi.

Từ lúc mua MP3 kia cậu chỉ mới nghe một hai bài nên nó vẫn còn đầy pin, chỉ có tai nghe hơi kém chất lượng, bật âm lượng lớn thì tiếng nhạc sẽ bị rò rỉ ra ngoài.

Vào trong thang máy, Tân Uyển chỉ đeo chiếc bên trái, bấm ngẫu nhiên một bài hát tiếng Quảng Đông, Tân Uyển nghe ra được là bài "Yêu nhất" của Châu Huệ Mẫn, một bài hát khá cũ.
Giọng nữ nhẹ nhàng hát: "Bầu trời một mảnh trong xanh, gió nhẹ thổi thêm phần lãng mạn."
Cậu cúi đầu, cầm MP3 nho nhỏ lật qua lật lại tìm chỗ chỉnh âm lượng, thang máy đã tới tầng một, cửa chậm rãi mở ra, Cầu Cầu bỗng nhiên cất cao giọng hân hoan sủa một tiếng, chạy lên phía trước.
Suýt nữa Tân Uyển không thể giữ được dây dắt Cầu Cầu, trong tầm mắt hiện lên một đôi giày đen, cậu ngẩn người nhìn lên, thoáng thấy chiếc áo len trắng xám, rồi lại thấy ánh mắt của Tống Hành, rất gần, cách một gang tấc.
Tim bất chợt ngừng một nhịp, lấy đà đập dữ dội, Tân Uyển vô thức nắm chặt MP3, góc nhọn khiến cho cậu bừng tỉnh, đồng thời nghe thấy tiếng của người con gái, thanh lệ hát bên tai cậu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi