ĐÈN TRỜI THẢ GIỮA ĐÊM HÈ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả đêm, tiếng tàu lăn bánh xình xịch trên ray cứ thỉnh thoảng lại gặm nhấm giấc mơ của tôi. Sáng sớm tỉnh giấc, mặc dù vẫn còn mơ màng, tôi lại chẳng thể ngủ thêm được nữa. Thế là tôi quyết định rời khỏi giường, rửa mặt qua loa rồi tới ngồi cạnh lối đi.

Bây giờ vẫn còn chưa tới sáu giờ. Tôi vén rèm sang, trông thấy một cánh đồng lướt vù vù bên ngoài cửa sổ. Dưới bầu trời trắng bao la, lúa nước xanh rờn lay động không ngừng trong gió. Tôi dán mắt vào khung cảnh ngoài kia, thầm nghĩ rằng mãi tới ngày hôm qua, tôi mới có thể tạm coi như đã hoàn thành lời hứa với Bạch Hạo Vũ. Chỉ có điều là, mặc dù đã giải tỏa được khúc mắc trong lòng, tôi vẫn chưa thể thực sự thỏa mãn là bao. Tôi biết, chặng đường nửa năm thanh xuân vừa qua vẫn chưa thể nào tròn vẹn trong tôi, bởi vì nó đã thiếu đi phần quan trọng nhất – Dương Tiểu Nghiêu.

Điều duy nhất mà tôi có thể dùng để an ủi bản thân trong những năm qua chính là, mặc dù tuổi trẻ của tôi vốn chẳng hề đặc sắc gì, nó cũng không đến nỗi nhiều tiếc nuối như tôi đọc trong tiểu thuyết. Ít nhất tôi vẫn còn biết Dương Tiểu Nghiêu đang ở đâu, cũng biết cách thức liên hệ với em. Chỉ là tôi chẳng có đủ can đảm tiến lên một bước để tới gặp em. Cho dù đã đứng rất gần bên em, tôi cũng chẳng dám gọi to tên em. Ánh mắt chúng tôi cuối cùng vẫn chẳng giao nhau, khoảnh khắc đó rồi đã lỡ. Chỉ có một thứ duy nhất gián đoạn bốn năm im lặng giữa hai chúng tôi, đó là một lời cảm ơn em nhắn nửa năm về trước. Ngày ấy là ngày sinh nhật của em, nhưng tôi đã không nhắn lại.

Tôi mở điện thoại kiểm tra vị trí của mình, xác định đoàn tàu đã tiến vào trong địa phận Giang Tây, chẳng mấy chốc nữa sẽ tới Nam Xương. Hẳn là chiều nay, tôi sẽ về đến Trường Sa.

Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã bắt đầu ló khỏi đường chân trời, tỏa ra ánh sáng chói lòa bên trên những rặng núi đồi nhấp nhô. Đã lâu lắm rồi tôi không ngắm mặt trời mọc. Sau khi lên tới đại học, dù có tiết học hay không thì tôi vẫn thích ngủ nướng. Ngoại trừ những ngày phải đi đây đó, chẳng mấy khi tôi rời giường lúc sớm tinh mơ. Bây giờ nghĩ lại, tôi cũng chẳng nhớ lần cuối mình còn nghiêm túc ngắm mặt trời lên là chuyện từ khi nào nữa.

Từ kẽ hở giữa hai bên rèm cửa, ánh nắng ban mai rọi vào khoang tàu. Một tia nắng vàng nhàn nhạt hắt lên chiếc chăn của giường tầng dưới, khiến người nằm đó lẩm bẩm mấy tiếng rồi trở mình sang một bên. Tôi nghĩ có lẽ ánh sáng đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khách ấy, vậy nên tôi kéo rèm lại, khoang tàu lần nữa chìm vào bóng tối. Đa phần mọi người vẫn còn đang say giấc nồng, trời cũng chưa sáng tới mức bảnh mắt, mặc dù còn muốn nhìn ngắm mặt trời nhưng tôi không thể chỉ vì mong muốn ích kỷ của mình mà quấy rầy người khác được.

Tôi không nhớ là ai đã từng nói, vài suy nghĩ vu vơ lúc rảnh rỗi có thể đưa đến những nguồn linh cảm diệu kỳ. Vậy là tôi rút một quyển sổ nhỏ cùng một cái bút từ trong ba lô, nhẹ nhàng vén một góc rèm, để cho chút ít ánh sáng tràn lên mặt bàn.

Gần nửa năm không viết lách, lòng tôi thỉnh thoảng cũng hơi bồn chồn, muốn nhấc bút viết một chút gì đó. Tôi vẫn còn nhớ nửa năm về trước tôi đã nói rằng thanh xuân của mình chẳng có gì đáng ghi lại. Thế nhưng nếu nó không đáng ghi lại, ít nhất nó cũng đã cho tôi ít cảm hứng để viết nên điều gì đó. Tựa như lời hứa của tôi với Dương Tiểu Nghiêu năm ấy, rồi sẽ có ngày tôi mang tuổi trẻ của chúng tôi viết thành một cuốn tiểu thuyết, đưa em vào trong câu chuyện của tôi.

Đã nhiều năm qua, vậy mà tôi vẫn chẳng thể ngừng nghĩ cuối cùng là bởi vì nguyên nhân gì mà hai đứa lại đến nông nỗi đó. Tôi đã đau khổ thật lâu, cũng tự chất vấn thật lâu. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến năm cuối cấp ba. Có lẽ là bởi tôi đã trở nên tham lam. Khát vọng kéo dài càng lâu, mối quan hệ giữa chúng tôi lại càng thêm nhiều biến đổi.



Hết mùa thu này rồi lại tới mùa thu khác, chúng tôi không ngừng bị dòng thời gian đẩy về phía trước.

Tiến vào năm ba, không khí học tập trong lớp bắt đầu trở nên căng thẳng. Trên mặt bảng tin không còn những bài báo nhỏ hoa hòe hoa sói mà là mấy con chữ đỏ nổi bần bật trên nền đen, cái màu chữ cảnh báo rằng kỳ thi đại học đã chính thức vào giai đoạn đếm ngược. Vừa khai giảng xong, thầy chủ nhiệm liền phân công ủy viên học tập Lương Thuần viết số đếm ngược ngay ngắn trên bảng, đồng thời thay đổi số ấy mỗi sáng. Nhìn con số đó không ngừng giảm bớt từ 280 xuống, cả những người vốn chăm chỉ cho tới những kẻ lơ mơ đều có cảm giác gấp gáp như nhau.

Nhưng mà trong cái thời kỳ đặc thù như vậy, vẫn chẳng tránh được có mấy cái tên thích phá hỏng bầu không khí. Bạch Hạo Vũ chính là kẻ cầm đầu trong số đó. Ngay trước đợt thi cuối kỳ học trước, trong lúc cả lớp còn đang cắm đầu học bù cho hết chương trình trước lúc nghỉ hè, Bạch Hạo Vũ đã tỏ tình với Lương Thuần, thậm chí còn tỏ tình ngay trước mũi bao nhiêu bạn học nam nữ trong trường. Quay lưng về phía ký túc xá nam, hướng mặt về phía ký túc xá nữ, tôi cũng chẳng thể hiểu nổi rốt cuộc là Bạch Hạo Vũ đã đào đâu ra can đảm để mà bày tỏ lòng mình trước bao con mắt đang nhìn cậu ta chằm chặp. Dưới ánh nhìn của cả thảy sáu nghìn con người, một kẻ hỗ trợ đứng bên như là tôi đây cũng phải thấy áp lực không chịu nổi.

Theo như những gì tôi biết, Bạch Hạo Vũ nhất định sẽ tỏ tình thành công. Hồi học năm hai, Lương Thuần và Bạch Hạo Vũ rất hay mập mờ tình tứ với nhau, chỉ là không ai chịu mở miệng ra thừa nhận trước đối phương thôi. Cuối cùng kẻ đầu hàng trước cô đơn vẫn chính là Bạch Hạo Vũ. Cậu ta chủ động tỏ tình, hơn nữa lại còn tỏ tình một cách cực kỳ phô trương.

Cũng may lúc ấy đã gần nghỉ hè, ngay cả khi trường chúng tôi quyết tâm làm cho ra ngô ra khoai vụ đó thì cũng chẳng đủ thời gian. Dù sao thì loại chuyện này cả người trong cuộc lẫn những người không liên quan đều là những kẻ đứng chung chiến tuyến, sẽ không có ai bán đứng đồng đội cách mạng của mình. Cho dù không nhận được lợi ích gì, họ vẫn có cảm giác rằng mình đang bảo vệ một thứ thiêng liêng. Trong tình cảnh chung như thế, nhà trường cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Bạch Hạo Vũ đã thành công trở thành một ngôi sao sáng của cả lớp tôi. Quan trọng nhất là, cậu chàng đã có được nàng.

Bước chân vào học kỳ mới, hiển nhiên cặp đôi vừa mới chính thức quen nhau cũng đã sa ngã vào cái giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt. Mọi người đều trêu chọc Bạch Hạo Vũ dạy hư ủy viên học tập lớp mình. Thế mà lần kiểm tra tháng đầu tiên, vị trí của Lương Thuần vẫn không hề thay đổi chút nào. Ngay cả một người nỗ lực học tập như tôi cũng không thể không khâm phục thực lực của cô nàng này. Trong cái hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể ổn định thành tích, quả thực cũng có một chút tài năng.

Khoảng thời gian ấy, người làm tôi lo lắng nhất không phải Bạch Hạo Vũ hay Lương Thuần, mà là Dương Tiểu Nghiêu. Cả lớp tôi đều biết rõ tôi có nhúng tay vào cái vụ ồn ào kia, bởi vậy ngoài việc lo lắng chuyện Bạch Hạo Vũ ảnh hưởng đến việc học tập của em, tôi còn sợ rằng em sẽ vì chuyện tôi giúp cho Bạch Hạo Vũ theo đuổi tình địch của mình mà không ngó ngàng gì tới tôi nữa.

Cũng may, tất cả những thứ tôi lo đều không trở thành hiện thực.

Thế là tôi lại bắt đầu nghi ngờ không biết có phải tình cảm Dương Tiểu Nghiêu dành cho Bạch Hạo Vũ cũng đã phai nhạt rồi không. Nếu thật như vậy, có lẽ ít nhiều gì thì tôi cũng phải nên ăn mừng một chút.

Nhưng mà, hình như tôi đã nghĩ về mọi chuyện quá đơn giản rồi.

Sau kỳ thi tháng đầu năm, thầy chủ nhiệm lớp lại một lần nữa quyết định thực hành chế độ “cai trị nhân từ”, chúng tôi có thể tự chọn chỗ ngồi dựa theo thành tích thi cử.

Lần đó, Dương Tiểu Nghiêu đã phá lệ tìm tôi, hỏi tôi muốn ngồi chỗ nào, có thể ngồi cùng một bàn với em được không. Lý do mà Dương Tiểu Nghiêu đề cập đương nhiên là chuyện học hành. Thành tích của em tàng tàng giữa lớp, mà tôi thì khá vững trong tốp năm, bởi vậy em nói hi vọng tôi có thể giúp đỡ em.

Dương Tiểu Nghiêu đã mở lời, dĩ nhiên tôi sẽ vui mừng đáp ứng. Vậy là khi lựa chọn chỗ, tôi đã từ bỏ những chỗ ngồi hay được săn đón nhất để lát nữa Dương Tiểu Nghiêu có thể đến ngồi cạnh tôi. Dưới con mắt nhìn thao láo của thầy chủ nhiệm, cái kẻ xếp đầu danh sách là tôi lại ngó lơ hết vị trí hàng hai hàng ba đắc địa, bỏ qua khu vực giữa lớp rất được yêu thích mà nghênh ngang đi xuống dưới nửa cuối phòng học để ngồi. Tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ quên được cái khoảnh khắc khi mình đặt mông xuống ghế, lúc thầy chủ nhiệm trố mắt nhìn tôi, tôi đã bình tĩnh quay ra cửa sổ thế nào.

Lần đó Lương Thuần xếp thứ ba lớp, một trong những lần hiếm hoi cậu ấy đứng đằng sau tôi. Dù sao đấy cũng là lần đầu tiên tôi được hạng đầu của lớp cấp ba. Tôi vừa ngồi xuống không lâu, đã thấy Lương Thuần ngồi chéo trên mình. Đây không phải là vị trí gì tốt, vậy mà cậu ấy lại chọn bàn này, lòng tôi bất giác thấp thỏm không yên. Rồi cái dự cảm chẳng mấy hay ho đó cũng phát triển thành một sự thật mà tôi không hề mong muốn.

Ngay khi Dương Tiểu Nghiêu vừa ngồi xuống cạnh tôi, Bạch Hạo Vũ cũng bước về phía này. Tôi có thể nhìn ra được nét mặt hơi hơi ngơ ngẩn của Bạch Hạo Vũ khi cậu ta trông thấy tôi đang ngồi cùng Dương Tiểu Nghiêu dưới ấy. Nhưng rồi cuối cùng Bạch Hạo Vũ vẫn ngồi cạnh Lương Thuần. Bốn đứa chúng tôi hợp thành một tứ giác hoàn mỹ nhỏ.

Đó là lần thứ hai Dương Tiểu Nghiêu chính thức ngồi cùng tôi, đồng thời cũng là lần dài nhất trong ba năm cấp ba, đến hai tháng lận. Vốn là một tháng cả lớp sẽ đổi chỗ ngồi một lần, nhưng sau khi có kết quả của đợt kiểm tra tháng sau, thầy chủ nhiệm của chúng tôi lại chẳng ho he gì về chuyện ngồi đâu cả. Tôi nghĩ thầy đã quên béng vụ này mất rồi. Mãi đến lần xếp lại chỗ sau kỳ kiểm tra tiếp đấy, thầy mới mở miệng bao biện rằng tháng trước thầy không cho đổi vị trí ngồi là bởi thầy muốn giúp lũ chúng tôi tiết kiệm thời gian. Cái lý do thoái thác ấy càng khiến tôi tin tưởng hơn vào phán đoán của chính mình. Đương nhiên, đó đều là chuyện về sau.

Cũng may bốn người chúng tôi ngồi gần nhau thời điểm đó cũng không phát sinh chuyện gì quá là xấu hổ. Dương Tiểu Nghiêu và Bạch Hạo Vũ vẫn nói chuyện được dễ dàng với nhau, tôi cũng an tâm nhẹ nhõm khá nhiều.

Nhưng mà trong khi hàng số đỏ trên bảng đen cuối lớp không ngừng giảm xuống, bầu không khí của cả lớp cũng càng lúc càng nặng nề hơn trước. Nói chính xác thì không phải chỉ mỗi lớp tôi, mà toàn bộ những học sinh năm ba đều đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Mỗi khi đến phòng vệ sinh, nhìn thấy bạn học từ mấy lớp khác thảo luận bài vở ở trên hành lang hoặc ngồi trong lớp làm đề kiểm tra, tôi lại hít sâu một hơi. Rõ ràng chỉ vừa mấy tháng trước thôi, học sinh các lớp vẫn còn nô đùa chạy nhảy bên ngoài hành lang hoặc là cười nói vui vẻ ở trong phòng học. Sự thay đổi này hơi khó chấp nhận với tôi. Tới tận bây giờ tôi vẫn còn đang thoải mái thư giãn ngay sau mỗi giờ tan lớp. Chẳng nhẽ hiện tại chỉ còn mình tôi là vẫn chưa lên tinh thần hay sao?

Tôi chẳng dám nghĩ nhiều nữa, chỉ vọt tới nhà vệ sinh rồi lại nhanh chóng chuồn về lớp học.

“Lăng Tử Dương, thầy bảo bài này giải như thế nào ấy nhỉ, cậu giảng cho tôi lần nữa được không?”

Tôi vừa mới ngồi về chỗ, Dương Tiểu Nghiêu đã đẩy một quyển vở chi chít chữ nghĩa đến trước mặt tôi. Hình như bất cứ câu nào thầy cô nhả ra em cũng chép hết vào vở. Tôi lại hít sâu lần nữa. Ngay cả Dương Tiểu Nghiêu cũng đã lên dây cót, điều đó cho thấy tôi quá ì ạch. Trước kia em từng nói rất nhiều lần là muốn học chăm chỉ hơn, nhưng lại chưa từng nghiêm túc thực hiện bao giờ, hơn nửa chỉ là buột miệng vui đùa mà thôi. Nhưng hiện giờ thì đã khác.

Tôi nhìn ghi chép của em, đó là một biện pháp khá thường thấy dùng trong hình học giải tích, đa phần sẽ dẫn học sinh đi vào ngõ cụt. Tìm công thức, giải các phương trình tương đương, sau đó áp dụng vào từng vấn đề cụ thể.

Tôi giảng lại cho em từng bước một: “Phần đầu đều là dạng bài cơ bản, chỉ cần dùng đúng công thức là cậu đã có điểm rồi. Phần sau phải xem câu hỏi cụ thể, chẳng hạn chỗ này thầy yêu cầu phải di chuyển một điểm…”

Tôi cũng không biết do mình nói quá loằng ngoằng hay là khả năng nghe hiểu của em hơi kém, phải mất nửa tiếng đồng hồ chúng tôi mới giải quyết xong được bài toán này.

“Nè, Lăng Tử Dương, hỏi tí.”

Trong khi Dương Tiểu Nghiêu đang đối chiếu bài mẫu để tìm lỗ hổng trong cách giải tôi vừa giảng, Bạch Hạo Vũ từ bàn trên quay xuống.

“Nói đi.”

“Có nhớ hôm nay là ngày gì không?”

Tôi ngẫm ngẫm lại trong đầu: “Chả nhớ gì cả!”

“Vãi chưởng, cậu quên sinh nhật tôi à?”

“Làm sao có thể quên được. Lễ vật của Bạch đại nhân, tiểu nhân đã chuẩn bị hết cả rồi.” Tôi nháy mắt với cậu ta.

Vừa nháy mắt xong, tôi mới chợt nhớ Dương Tiểu Nghiêu vẫn đang ngồi bên cạnh. Tôi còn chưa kịp giải thích với em thì đã thấy em lườm tôi khinh miệt.

Thôi xong, sụp đổ hình tượng mất rồi.

“Minh tinh mới phải tập tành nhập vai mọi lúc mọi nơi, cậu diễn sâu thế làm cái gì hả?” Khi đã lôi tôi ra ngoài, Bạch Hạo Vũ còn không quên châm biếm.

“Thế sao trước mặt Lương Thuần cậu vẫn diễn diễn với tôi?” Tôi trừng mắt nhìn cậu ta.

“Nói đi đâu đấy? Tôi thấy bây giờ cậu nên tìm cách vớt vát hình ảnh trước Dương Tiểu Nghiêu thì hơn.” Bạch Hạo Vũ gật gật đầu.

“Được rồi, đừng dài dòng nữa,” tôi nhắc cậu ta. “Ngoài này lạnh chết đi được, có chuyện gì thì nói ở trong đó không được hay sao, phải ra tận đây làm gì không biết.”

Bạch Hạo Vũ nở một nụ cười thần bí: “Tối nay tôi có tổ chức một party nhỏ, hay là cậu rủ Dương Tiểu Nghiêu tới cùng đi?”

“Cậu định party qua đêm đấy à?”

“Làm sao mà được? Chẳng phải từ lúc tan học đến khi tắt đèn vẫn còn khoảng một tiếng sao? Đủ làm party nhỏ rồi.”

“Ở đâu?”

“Cái phòng học trống trên tầng năm ấy.”

“Được rồi.”

Tôi gật gật đầu, vừa lúc chuông báo vào tiết vang lên, cứ như được lập trình sẵn rồi vậy.

Hai đứa chúng tôi trở về phòng học. Tiết học kế tiếp hình như là tiết của thầy chủ nhiệm.

Môn mà thầy dạy chính là tiếng Anh, một môn học cực nhàm chán, đồng thời cũng lại hên xui vô cùng. Đối mặt với tiết tiếng Anh, lúc nào tôi cũng đau đầu. Tiếng Anh chính là cái môn luôn luôn kéo tụt điểm tôi xuống dưới. Không phải là tôi tự mình khen mình, nhưng nếu chỉ thi mỗi lý hóa sinh, tôi có thể hơn Lương Thuần đến hai mươi điểm. Thế nhưng không may Lương Thuần lại có thể vượt tôi ba mươi điểm chỉ nhờ vào môn tiếng Anh. Cậu ấy một trăm bốn mươi, tôi một trăm mười. Cái kết quả đó làm tôi có chút chán nản. Nó cũng chính là lý do chính yếu khiến tôi khó vượt mặt được Lương Thuần.

Sau đấy, cũng chính bởi môn học này, thầy chủ nhiệm còn tới tìm tôi nói chuyện riệng, nói tôi không thể để cho tiếng Anh kéo mình lùi lại. Tôi cũng đồng ý với thầy, bởi vậy đã hạ quyết tâm mỗi ngày phải làm một đề ngoại ngữ. Không lâu sau đó chúng tôi phải thi giữa kỳ. Lần này yêu cầu của đề tiếng Anh chỉ là điền vào chỗ trống. Một bài văn có hai mươi chỗ trống tương đương với hai mươi câu trắc nghiệm, mỗi câu có bốn đáp án. Tôi đã cẩn thận làm bài đến cả nửa tiếng đồng hồ. Kết thúc giờ thi, tôi so đáp án, trong lòng tràn ngập niềm tin… Hừm, cả đề có hai mươi câu, tôi trật mất mười lăm câu! Điều khiến tôi càng hậm hực hơn là, Bạch Hạo Vũ chỉ tốn có mười phút đồng hồ để hời hợt khoanh cả bài, vậy mà cậu ta lại đúng tới mười một câu. Lúc đấy tôi thực sự hận không thể tự tay xé nát bài thi của mình. Từ ấy về sau, thái độ của tôi đối với cái môn tiếng Anh cũng y hệt như heo chết không sợ nước sôi. Tôi đã nghĩ rằng, chỉ cần chắc lý hóa sinh là đủ.

Có lẽ đó cũng chính là sai lầm mở đường cho sự thất bại của tôi trong kỳ thi vào đại học. Tôi thi các môn tự nhiên khá là phập phù, nhìn chung là kém hơn nhiều so với thành tích bình thường trên lớp. Cuối cùng bởi điểm thi lý hóa sinh thấp hơn kết quả thi thử tới sáu mươi điểm, tôi đã quyết định học lại. Kết quả đó khá bết bát, nhưng điều kỳ lạ là điểm tiếng Anh của tôi lại cực ổn định, thậm chí còn tốt hơn cả ngày thường. Cũng là từ đấy về sau, tôi đã quyết tâm sẽ học giỏi tiếng Anh hơn.

Trở lại câu chuyện của thầy chủ nhiệm, những đoạn kinh mà thầy niệm qua tai học sinh luônluôn trở thành một khúc hát ru êm ái. Tôi không muốn phí thời gian nên đã khởi xướng phong trào lôi đề tự nhiên ra làm. Trước đó, không có ai dám làm đề môn khác trong tiết của thầy.

Tiết trời càng lúc càng lạnh. Ở những thành phố phương nam không có máy sưởi, học sinh chúng tôi chỉ có thể tự sưởi ấm bằng cách sử dụng khí CO2 mà các bạn học thở ra để tạo hiệu ứng nhà kính. Nhưng CO2 càng nhiều, tôi càng cảm thấy đầu váng mắt hoa, thật là một sự lựa chọn rối rắm. Ngồi trong phòng học cả ngày, Bạch Hạo Vũ càng lúc càng phấn khích về tiệc sinh nhật sắp tới của mình.

Cũng may mai là cuối tuần nên sẽ không có giờ học chính khóa. Tuy buổi sáng vẫn có tiết tự học nhưng dù đến muộn một chút thầy giáo cũng sẽ không nhắc nhở gì, hơn nữa buổi chiều còn được nghỉ ngơi nửa ngày. Đúng, chỉ có nửa ngày mà thôi, nhưng đối với học sinh năm cuối cấp thì đây đã là cả một hạnh phúc lớn lao. Cho nên nếu buổi tối nay chúng tôi có hơi vui vẻ quá đà thì cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng mà vẫn phải nói thật, tôi chưa bao giờ là người ham thích những nơi náo nhiệt đông vui. Nếu đó không phải là sinh nhật Bạch Hạo Vũ, cũng chưa chắc tôi muốn tới.

Ngay khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ tự học vang lên, Bạch Hạo Vũ và Lương Thuần đã vội thu thập sách vở để phóng ra ngoài, còn không quên giục giã tôi. Tôi phất phất tay, ý bảo hai người bọn họ đi trước.

Sau khi tan học, Dương Tiểu Nghiêu còn hỏi tôi một bài vật lý liên quan đến vấn đề electron chuyển động trong từ trường nằm ở tít tận cuối sách giáo khoa. Thật lòng mà nói, tôi không chắc rằng em sẽ có đủ thời gian hay là năng lực để giải được loại bài này trong kỳ kiểm tra. Thời gian để làm bài thi không nhiều, ngay cả tôi cũng chưa chắc có thể hoàn thiện chỉn chu mọi thứ. Thế nên tôi chỉ giảng qua cho em một số lối tắt với cách làm mẹo, dù sao thì viết được đúng công thức cũng đã có chút điểm rồi. Cái phần nhức não phía sau thì tôi khuyên em từ bỏ, nhưng có vẻ như em vẫn không nguôi hi vọng, vẫn cứ chép lại một lượt bài giải hoàn chỉnh từ đầu tới cuối.

Cái cảnh tượng ấy khiến tôi thấy hơi không vui. Có lẽ cũng bởi con người thường hay ngang bướng cố chấp đối với những chuyện mình không làm được nên mới có câu tục ngữ chưa tới đường cùng thì chưa quay đầu. Xem ra người xưa sớm đã rút ra bài học cho những tình cảnh tương tự, chỉ là người nay không biết lắng nghe mà thôi.

“Đã chép xong chưa? Tôi dẫn cậu đến party này nhé?”

“Bạch Hạo Vũ?”

“Sao cậu biết?”

“Chẳng phải hai cậu đã nói hôm nay sinh nhật cậu ấy hay sao?”

“Cũng phải, thế cậu có muốn đi không?”

“Không muốn đi lắm.”

“Đi đi, làm bài nhiều sẽ teo não đấy.”

“Cái kiểu lý luận quỷ quái gì vậy?”

“Định luật nhà họ Lăng.” Tôi tự tin nói, khiến Dương Tiểu Nghiêu phải ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“Đi đi, nhé?” Tôi kéo kéo áo em.

Có thể cũng tại bộ dạng khôi hài của tôi, em đã gật đầu đồng ý.

Lớp học của tôi ở trên tầng hai, để bò được lên tầng năm cũng là cả một vấn đề đối với những người không thường vận động. Lúc lên tới nơi, tôi đã thở dốc đôi lần, trong đầu thầm nghĩ không biết có phải mình đã già nua yếu đuối rồi không.

Nghĩ đến tuổi già, đột nhiên tôi lại nghĩ đến tương lai của tôi và Dương Tiểu Nghiêu. Trong mấy phút ngắn ngủi đó, thậm chí não bộ của tôi còn vẽ ra cái cảnh tượng hai đứa nắm tay đi tới cuối đời. Thì ra cầm tay một người đến lúc đầu bạc răng long lại là một chuyện tốt đẹp tới vậy.

Tôi nhớ hồi còn năm hai, chúng tôi đã từng chuyền giấy hỏi nhau kế hoạch tương lai trong mắt mỗi người.

Dương Tiểu Nghiêu nói, tương lai là một cái gì đó quá mơ hồ. Hiện tại em chỉ nghĩ được chuyện thi đại học, dù có thi được hay không cũng buộc phải thi. Học đại học xong sẽ tìm một công việc tốt, rồi lại tìm đại một ai đó tốt để mà gả đi, tốt nhất là sống bên nhau cả đời. Không cần yêu đương nồng nàn gì cả, chỉ cần không cãi nhau nhiều là được. Sau đó sẽ làm những việc mà mình muốn làm, già rồi thì cùng nhau đi du lịch thế giới. Đi được thì đi, không đi được có thể ngồi tưởng tượng. Cuối cùng thì sẽ trở về cát bụi.

Thế này là đã an bài cả cuộc đời mình rồi sao? Mặc dù tôi thấy có hơi sến súa, nhưng hai chữ tìm đại kia quả thực nổi bật tới mức khiến tôi lóa mắt. Tôi trả lời rằng không thể tìm bừa vậy được. Công việc tốt nhất nên làm việc mình muốn làm. Cưới chồng thì càng không nên tùy tiện, cẩu thả như vậy nhỡ bị lừa thì làm sao? Không thể qua loa đại khái, phải tìm cho thật cẩn thận mới có thể tìm được người thực sự đối tốt với mình. Như tôi chẳng hạn. Tôi gửi giấy lại cho em, cuối cùng vẫn không viết bốn chữ kia.

Nếu người thật lòng thật dạ mà em tìm được là tôi thì tốt biết bao. Từ đó về sau, tôi đã luôn luôn nghĩ thế.

Bước chân vào phòng học trống tầng năm, tôi thấy nhiệt độ trong này chẳng khác bên ngoài tẹo nào. Thứ duy nhất giúp chúng tôi cảm giác ấm áp một chút là bầu không khí nơi đây.

“Sao đến muộn thế? Mọi người đều đang chơi rồi.” Bạch Hạo Vũ cất lời trách móc, có vẻ bất mãn.

Tính cả tôi và Dương Tiểu Nghiêu, ở đây tổng cộng phải có đến mười mấy người, vậy mà tôi chỉ chơi với chưa tới sáu người.

Tôi và Dương Tiểu Nghiêu cũng bước vào cạnh chiếc bàn tròn lớn được ghép từ nhiều bàn nhỏ.

Bọn họ đang ném xúc xắc để chơi trò Nói thật hay Mạo hiểm, bởi vì có thêm hai tôi tham gia nên trình tự cũng thay đổi ít nhiều.

Lương Thuần chạy đến cắt cho cả tôi lẫn Dương Tiểu Nghiêu mỗi người một lát bánh kem. Tôi nhận lấy miếng bánh nhỏ rồi đưa mắt nhìn hơn nửa khối bánh còn lại đang ở trên bàn. Một chiếc bánh lớn như vậy, mười người chưa chắc có thể ăn xong.

“Mấy trò hay ho lúc nãy hai cậu bỏ lỡ hết rồi, có phải cũng đi làm chuyện gì đó xấu hổ không thế?”

Cậu bạn ngồi cạnh trêu tôi và Dương Tiểu Nghiêu. Cậu ta tên là Tưởng Bình, ờ, một cái tên rất bình thường, cộng với cả một diện mạo bình thường, lại còn hay thích cà khịa bạn bè. Cậu ta cùng họ với thầy chủ nhiệm lớp tôi, dáng người lại đều phốp pháp như nhau, một Tưởng già một Tưởng trẻ, đôi khi tôi còn hoài nghi không biết cậu ta có phải con của thầy Tưởng hay không. Bởi vì không ưa những tiết tiếng Anh của thầy Tưởng dạy, tôi cũng không yêu quý gì thầy ấy. Nhưng mà cái câu lúc nãy của cậu Tưởng này thì lại không khiến cho tôi khó chịu chút nào, thậm chí còn vui nữa là đằng khác, cứ như thể là cậu ta đang giúp hai đứa chúng tôi chính thức hóa mối quan hệ này vậy. Chỉ có điều là ngoài mặt tôi vẫn còn phải ra vẻ một chút, nếu không em lại ngượng ngùng.

“Đừng có nói bừa, bọn tôi chỉ học bài thôi.” Tôi liếc Tưởng Bình một cái.

“Được rồi, đến lượt cậu đổ xúc xắc, nếu không đạt được số điểm yêu cầu thì phải quệt kem lên mặt, sau đó thì rút một lá Nói thật hoặc là Mạo hiểm!”

Tôi gật gật đầu, rút một lá bài. Mặt trên đó viết: Bỏ qua nếu được ba hoặc sáu điểm, nếu không rút một lá bài Nói thật. Tôi vung tay thả xúc xắc, vừa đúng sáu điểm. Với vận may này mà chơi cờ bay chắc là sẽ đỏ lắm đây.

“Lăng Tử Dương, coi như cậu hên. Tiếp đi, Dương Tiểu Nghiêu, đến cậu.” Quan chỉ huy hiện trường Tưởng Bình lại tiếp tục lên tiếng.

“Ờ.”

Dương Tiểu Nghiêu cũng rút một lá bài: Bỏ qua nếu được một điểm, nếu không rút một lá bài Mạo hiểm.

Người thiết kế ra cái bộ bài này đúng là xảo quyệt, rõ ràng là không muốn người ta qua. Nhưng mà cũng phải, nếu ai cũng qua thì còn chơi làm gì nữa.

Hai điểm. Thành công… trượt.

“Chờ chút, để tôi giúp cậu bôi kem lên mặt cho nhé?” Tưởng Bình cợt nhả nhìn Dương Tiểu Nghiêu.

Ngay giây phút đó, tôi bỗng khó chịu trong lòng, sau đấy không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại quệt một ít kem từ chính miếng bánh của mình rồi quét lên trên mặt Dương Tiểu Nghiêu, sau đấy còn bình tĩnh nói: “Không phiền cậu đâu, bôi rồi.”

Tất cả mọi người im bặt, những ai sáng suốt một chút dường như đều hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Lúc này tôi mới nhận ra hành động của mình có hơi bất thường.

“À ờm… tôi muốn tiết kiệm thời gian tí thôi ấy mà.” Tôi vẫn ra vẻ thoải mái, mặt không biến sắc.

Mấy tên lắm chuyện lại ồn ào lên, không biết là đang bàn tán về cái lý do chẳng mấy thuyết phục của tôi hay là hành động quá đà tôi làm ban nãy.

Dương Tiểu Nghiêu ngẩn người, nhưng rồi cũng không nói gì. Em rút một lá bài Mạo hiểm ra, bên trên yêu cầu đút cho người bạn bên phải ăn cái gì đó.

Đáng tiếc tôi lại ngồi bên trái em, hối hận thật đấy.

Trò chơi vẫn cứ tiếp diễn như vậy. Sau mấy vòng chơi, cả tôi và Dương Tiểu Nghiêu đều đã hòa nhập vào bầu không khí nơi này. Chúng tôi bắt đầu hoan hô cổ vũ những lời nói thật hay mấy hành động mạo hiểm của đám bạn ngồi xung quanh.

Nói ra họ của người mà bạn thích.

Ôm người khác giới bên cạnh mười giây.

Rống to như khỉ đột núi.





Xúc xắc lại một lần nữa vòng đến tay Bạch Hạo Vũ. Cậu ta xui xẻo không được bỏ qua, nhưng vẫn hớn hở rút một lá bài trong tập Mạo hiểm.

Hôn người khác phái mà bạn thích nhất ở đây.

“Oa oa…”

Nghe thấy cái kết quả đó, mấy cậu ban nam trong phòng bắt đầu hò reo, Dương Tiểu Nghiêu cũng ngẩng đầu nhìn Bạch Hạo Vũ.

“Hôn đi… Hôn đi…”

Nơi này không ai là không biết được mối quan hệ của Bạch Hạo Vũ và Lương Thuần. Hai người bọn họ bị đẩy vào giữa vòng tròn, đám con trai kia vừa vỗ tay theo nhịp điệu vừa om sòm giục họ hôn.

Tưởng Bình còn tắt hết cả đèn đóm như thật, chỉ giữ lại mỗi ngọn đèn trên đầu Bạch Hạo Vũ với Lương Thuần.

Bóng tối thực sự đã hâm nóng bầu không khí. Hai người mặt đỏ bừng bừng, nhưng mà chẳng thể tránh đi đâu được. Bọn họ nhìn vào mắt người kia khoảng vài giây, sau đó bắt đầu chầm chậm nhích đầu, hướng môi tới môi đối phương.

Tôi liếc mắt nhìn sang Dương Tiểu Nghiêu. Em cũng đang đứng tránh sau đám bạn như tôi, nhưng lại chăm chú nhìn vào hai bóng người dưới ánh đèn. Nếu tôi đoán không lầm thì hiện giờ chắc hẳn em đang muốn khóc. Chỉ là đứng dưới bóng tối mịt mờ, tôi chẳng thấy rõ liệu khóe mắt em có đang lập lòe ánh nước hay không.

Ngay vào khoảnh khắc Bạch Hạo Vũ cùng Lương Thuần chuẩn bị môi kề môi nhau, không biết tôi đã lấy được dũng khí từ đâu mà lại có thể nắm lấy tay Dương Tiểu Nghiêu, kéo em vào trong lòng mình, vòng tay ôm chầm lấy em, để em quay lưng đi khỏi cảnh tượng trước mắt.

“Lăng Tử Dương, cậu làm…”

“Xin lỗi, tôi đã giúp đỡ Lương Thuần, hủy hoại tình yêu của cậu.”

Vừa rồi Dương Tiểu Nghiêu còn vừa nói vừa giãy giụa trước ngực tôi, vậy mà nghe thấy câu đó, em lại đột nhiên đứng im bất động.

“Cậu đã biết tôi thích ai rồi sao?”

“Ừ, tôi biết. Trước giờ vẫn luôn luôn biết.” Tôi khẽ thì thầm sát bên tai em.

Hình như em đã có hơi nghẹn ngào. “Cảm ơn cậu,” em nói, sau đó định giãy ra khỏi tay tôi.

Tôi lại dùng sức ôm chặt em thêm chút nữa: “Đây chỉ là Mạo hiểm thôi.”

Mạo hiểm?”

“Tôi vừa rút được, ôm cậu mười giây.”

Ngày thường khi tôi nói dối, mặt lúc nào cũng tỉnh queo. Vậy mà bây giờ lại chẳng khác nào một chú nai con chạy loạn, thậm chí có thể tự nghe thấy tiếng trái tim mình đập bình bịch không ngừng.

“Vậy… đủ chưa?”

Hơn mười giây đã qua rồi, tôi buông em trong luyến tiếc.

“Á à! Ở đây còn một đôi chim cu khác đây này!”

Cái tên Tưởng Bình chết tiệt, không thể để tôi tận hưởng cái khoảnh khắc đẹp đẽ này một chút được sao? Nói ra làm cái gì hả!

Chuyện bên Bạch Hạo Vũ và Lương Thuần vừa mới xong. Tưởng Bình kêu to như vậy, mọi người lại đồng loạt nhìn chúng tôi, y hệt như cái đèn kia đã dịch về phía đỉnh đầu hai đứa.

“Không phải, chỉ là Mạo hiểm thôi mà.” Tôi lại bắt đầu ngụy biện.

“Cậu rút lúc nào, sao tôi không thấy?” Tưởng Bình vẫn cứ dai như đỉa vậy.

“Mới xong.”

“Sao tôi lại thấy khó tin thế nhỉ?” Tưởng Bình nhếch mép cười đểu, như là đã nhìn thấu cả tâm can của tôi.

Tôi chẳng để ý tới cậu ta nữa, vươn tay kéo Dương Tiểu Nghiêu ra ngoài: “Bọn tôi quên đồ dưới phòng học rồi, bây giờ phải xuống đấy lấy.”

“Anh chị đi vui vẻ nhé!”

Nghe thấy giọng điệu Tưởng Bình, tôi đã biết ngay trận chiến của mấy ngày tới sẽ rất cam go. Tuy rằng tôi thích “lời đồn” hai chúng tôi đang bên nhau, nhưng tôi lại chẳng thích nổi chuyện mấy người họ cứ bâu chặt như ruồi bọ để mà hỏi này hỏi nọ. Chẳng nhẽ bọn họ không thể yên lặng mà nhìn người khác yêu đương được sao? 

Sau khi ra khỏi phòng học, tôi buông tay Dương Tiểu Nghiêu.

“Xin lỗi, tôi làm cậu khó xử rồi.” Tôi ngại ngùng nói với em.

“Không sao, tôi cũng quen rồi ấy mà.”

“Ừm… Chuyện Bạch Hạo Vũ…” Nhắc tới chuyện này, tôi bỗng nói chẳng nên lời.

“Yên tâm, tôi cũng đâu phải là người yếu đuối như vậy, tôi kiên cường lắm. Bạch Hạo Vũ ở bên ai là việc riêng của cậu ấy, cậu chẳng làm gì sai cả.” Dương Tiểu Nghiêu cười cười.

Khi nói ra những lời này, trông em có vẻ cực kỳ phóng khoáng, ngữ điệu cũng rất nhẹ nhàng. Tôi tin là em kiên cường thực sự.

“Ngày mai tôi mời cậu xem phim nhé?”

“Cái gì?” Tôi không tin nổi vào lỗ tai mình nên đã buột mồm hỏi lại. Tôi có nghe lầm không nhỉ?

“Tôi nói hôm nay tôi cảm ơn cậu. Ngày mai tôi mời cậu đi xem phim, coi như là báo đáp đi.”

“Sao có thể để bạn nữ trả tiền cho được? Hay là để tôi mời cậu?”

“Không được,” Dương Tiểu Nghiêu kiên quyết nói. “Nếu để cậu mời, tôi lại nợ cậu nhiều hơn.”

“Cái gì mà nợ với chẳng không nợ, chúng ta không phải là bạn bè sao?”

“Nói thì nói vậy, nhưng nếu mà không mời cậu, trong lòng tôi sẽ băn khoăn.”

Tôi gật gật đầu, âm thầm mừng rỡ, nhưng vẫn cố giữ cho nét mặt mình bình lặng.

Nếu tính luôn cả ngày mai thì suốt thời học cấp ba, tôi đã từng đi xem phim với Dương Tiểu Nghiêu hai lần. Tuy rằng lần đầu là bảy tám người cùng đi với nhau, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ là Dương Tiểu Nghiêu đã ngồi cạnh tôi, chuyện ấy còn khiến cho tôi phấn khởi cực lâu. Còn ngày mai sẽ là lần đầu tiên hai đứa đá lẻ với nhau, liệu đây có được tính là đi hẹn hò không? Có hay không nhỉ?

Có là cái chắc.

Tôi nghĩ, hình như là tôi cũng đã bắt đầu chiếm cứ một vị trí nhỏ ở trong lòng em, cho dù chỉ là bạn thân cũng được.



Một sáng tuần sau đến lớp, tôi đã thấy Lương Thuần vừa lau bảng vừa cầm phấn, sửa lại con số đếm ngược ở dưới cuối phòng. Tôi liếc mắt nhìn cái số cậu ấy vừa viết, 175. Từ ngày ba chữ số ấy chuyển xuống đầu một cũng đã được gần cả tháng. Thời gian chẳng khác nào một đứa trẻ nghịch ngợm, khi bạn để mắt tới nó, nó sẽ chậm chạp nhích dần. Nhưng chỉ cần bạn hơi lơ là thôi, nó sẽ phóng vội như bay, cho dù có muốn thì bạn cũng sẽ chẳng thể nào đuổi kịp được.

Tôi vẫn nhớ rõ cái ngày Lương Thuần thay đổi con số hàng trăm từ hai xuống một. Cứ nghĩ đến việc chỉ còn chưa đầy hai trăm ngày nữa là thi đại học, tôi đã hốt hoảng vô cùng. Ngày ấy, tôi học hành cũng nghiêm túc hẳn lên, liều mạng như mới được tiêm máu gà. Mặc dù cái tình trạng hăng hái ấy chẳng thể kéo dài được quá hai ngày, ít nhất điều đó cũng đã chứng minh là bảng đen đếm ngược kia ít nhiều vẫn có khả năng đốc thúc học sinh nỗ lực học tập sao cho hiệu quả. Tất nhiên một hai ngày học miệt mài chỉ là con số cực kỳ nhỏ bé trong ba trăm ngày ôn tập, nhưng chúng tôi vẫn phải nghĩ theo hướng tích cực, biết đâu cái kiến thức gặt hái được trong vòng một hai ngày đấy lại rơi trúng vào đề thi đại học thì sao? Nói không chừng nhờ vào đó, kết quả thi cử lại nâng lên tận mười điểm cũng nên. Cứ nghĩ đến chuyện mấy con số kia có thể giúp cho nhiều người kiếm thêm mười điểm, tôi lại hết sức ngưỡng mộ Lương Thuần cùng với công việc ấy của cô nàng.

Từ sau buổi tiệc sinh nhật điên cuồng, Bạch Hạo Vũ cũng an phận hơn trước rất nhiều. Tôi đã từng thấy cậu ta hỏi han bài vở Lương Thuần không ít lần sau mỗi giờ tan lớp, xem ra hiện tại cũng đã ý thức được sự nghiêm trọng của việc phải yêu xa trong tương lai. Nhưng nếu nhìn nhận vấn đề một cách khách quan, trừ khi cầu được thần linh nhập vào, nếu không dựa vào trình độ hiện tại của Bạch Hạo Vũ thì cái khoảng cách quá lớn giữa hai người họ thật sự rất khó vượt qua.

Thế nhưng vấn đề mà tôi đau đầu hiện tại không phải là chuyện Bạch Hạo Vũ và Lương Thuần, mà là nỗi sầu của mấy ngày trước khi đi xem phim cùng Dương Tiểu Nghiêu.

Một cô gái rủ riêng một cậu bạn đến rạp chiếu phim, tôi nghĩ chỉ cần là con trai thì ai cũng sẽ phải ít nhiều tơ tưởng đến phương diện đó, thắc mắc không biết liệu cô gái ấy có ý tứ gì với mình hay không. Phương pháp kiểm chứng kinh điển nhất trên phim ảnh chính là khi cả hai người cùng nhau xem phim, người nam có thể vòng tay ra sau bạn nữ, xong rồi chầm chậm ôm lấy vai nàng. Nếu cô ấy không giãy ra thì câu trả lời đương nhiên là có.

Sau đó, ngay khi vừa định áp dụng chiêu này, tôi mới nhận ra cái phòng chiếu đó nóng nực một cách lạ kỳ. Tất cả hàng ghế đều kín chật người, và hai đứa tôi thì lại đang ngồi ngay ở hàng ba. Cứ tưởng tượng ra cả một đám người sau lưng nhìn mình chằm chặp, tôi lại chả dám ngo nghoe gì nữa. Nhưng rồi khi thời cơ đã qua đi, tôi lại thấy không cam lòng, cuối cùng chỉ đành xem hết bộ phim trong khi đầu còn rối rắm.

Khi phim kết thúc, tự nhiên tôi lại muốn tát cho mình một phát.

Lúc Dương Tiểu Nghiêu thảo luận với tôi về những tình tiết trong phim, tôi đã phàn nàn một cách vô cớ rằng người xem phim quá nhiều.

À, nhớ rồi, cái bộ phim đó hình như có tên “Lạc lối ở Hồng Kông” hay sao ấy.

Cuối cùng, sau khi bi thương được hai ba ngày, tôi chỉ có thể chọn cách thanh thản chấp nhận sự thật.

Trên đường từ nhà vệ sinh trở về lớp học, tôi than thở nốt lần cuối, xong rồi quyết tâm sẽ quên hết tất cả đi để mà bắt đầu học hành nghiêm chỉnh.

“Hai ngày nữa lại phải thi tiếp rồi, vẫn là đề chung cho toàn thành phố, lo chết đi mất.”

Trong lúc băng qua hành lang, tôi đã nghe thấy một cô bạn khác trong tốp năm lớp lên tiếng kêu ca.

Thế nhưng cái giọng điệu nhẹ nhàng vui sướng ấy sớm đã phản bội cô nàng, chỉ cần có tai thì chả ai không nghe ra được sự tự tin sau câu nói đó. Những người thành tích càng tốt thường lại càng hay nói ra những lời dối lòng. Tôi cũng ít nhiều nhiễm tật xấu này, nguyên nhân là bởi tôi không tin tưởng bản thân, vậy nên cũng sợ rằng người khác đánh giá mình quá cao, sau đó nếu không cẩn thận vấp ngã thì chẳng ai có thể đỡ được mình, cứ thế bổ nhào ra đất, trông sẽ thảm thương vô cùng.

Tuy nhiên đợt thi chung toàn thành phố trước mắt vẫn có khía cạnh để mà mong ngóng. Theo như thông lệ của những năm trước, kết quả thi cử của tất cả những học sinh năm cuối sẽ được xếp hạng kỹ lưỡng. Dựa vào thứ hạng trên bảng, có thể đại khái đoán được mình sẽ đỗ vào đại học tầm nào.

Tôi quay trở lại chỗ ngồi, lấy sách bài tập vật lý ra để làm đề. Gần đây chúng tôi đều đã ôn tới phần khó nhằn nhất trong sách toán lý, nếu vẫn còn muốn chủ động được chuyện học hành thì phải tranh thủ thời gian, không thể chần chờ nấn ná một giây phút nào.

Tôi hơi dừng bút, đang suy nghĩ cách tốt nhất để thiết kế khúc cua thứ mười tám ở trên một đoạn đường núi thì Dương Tiểu Nghiêu lấy bút chọc chọc tay tôi.

“Hôm nay sau tiết tự học buổi tối cậu bận gì không?”

Tôi quay đầu nhìn em: “Cũng không có gì bận lắm…”

Mới nói nửa câu, đột nhiên tôi lại nhớ ra một chuyện. Năm ngoái chẳng phải là Dương Tiểu Nghiêu cũng đã mở lời với Bạch Hạo Vũ theo cách này à? Hay là cuối cùng em đã phát hiện ưu điểm của tôi, đã chuyển sang thích tôi rồi? Giờ là đang chuẩn bị tỏ tình với tôi sao?

Lòng tôi bắt đầu hưng phấn.

“Gần đây tôi cóp nhặt được khá là nhiều đề toán lý, muốn hỏi cậu luôn cho xong một lần, nếu không cứ thỉnh thoảng hỏi nhỏ giọt thì chắc cậu cũng phiền lắm.” Dương Tiểu Nghiêu nhìn tôi, nói.

Được rồi, tôi chẳng nghĩ ngợi gì đâu.

“Không thể nói là phiền được, lúc cậu hỏi bài tôi cũng tiện thể củng cố kiến thức luôn mà.”

“Vậy quyết định thế nhé, tối nay đừng về sớm nha.” Dương Tiểu Nghiêu cười rạng rỡ, quay đầu đọc lại ghi chép trong vở của mình.

Ờ rồi, biết thế. Nhưng sao tôi cứ cảm thấy em đang ám chỉ điều gì đó nhỉ?

Sau tiết tự học buổi tối, Dương Tiểu Nghiêu sẽ hỏi tôi toàn bộ những gì em không hiểu khi làm đề. Tốt nhất là tôi cũng nên chuẩn bị một chút, tránh để lúc ấy lại phải vừa giảng bài vừa nghĩ ngợi. Mỗi lần ngồi bên cạnh em, mạch não của tôi đều nóng hết lên, suy nghĩ cũng không linh hoạt. Nếu không cẩn thận thì sẽ khiến em hoài nghi năng lực của tôi, sau này không thèm tìm tôi để hỏi bài nữa.

Không đời nào tôi có thể chấp nhận chuyện đó. Tôi muốn được trở thành kẻ vạn năng ở trong mắt em, ít nhất là về phương diện học hành.

Lúc giờ tự học kết thúc, các bạn cùng lớp của tôi bắt đầu lũ lượt rời đi, hoặc là về nhà, hoặc là trở về ký túc.

Giữa khung cảnh huyên náo đó, trước hết tôi giúp cho em ôn lại kiến thức cơ bản, sau đó mới giảng đến những bài tập em chưa làm được, tất cả đều theo kế hoạch.

Nhưng mà ở trong quá trình giảng bài, tôi vẫn mắc phải sai lầm. Khi làm một bài cảm ứng điện từ, có một vấn đề tôi đã quên không nghĩ tới. Cũng phải trách tôi quá mức tự tin nên không thèm xem đáp án tham khảo. Mãi tới khi tôi giảng xong, Dương Tiểu nghiêu mới nói rất nhẹ nhàng rằng đáp án tôi sai rồi. Tôi giở cuối sách ra nhìn, nhưng mà chỗ này chỉ in đáp án, còn lại cách làm ra sao thì lại phải giải từ đầu.

Tôi hơi cắn môi, bảo Dương Tiểu Nghiêu ôn tập kiến thức khác trước, trong khi bản thân thì cắm đầu vào suy nghĩ. Lúc này, tuyệt đối không thể thua được.

Nhưng Dương Tiểu Nghiêu lại không mở vở xem bài, em vẫn chăm chú nhìn tôi vò đầu bứt tóc. Đừng hỏi tại sao tôi lại biết được em đang nhìn mình, nếu như thực sự có thể tập trung làm bài, cũng chẳng tới nỗi đến mười phút sau tôi vẫn chưa giải ra nổi cái gì.

“Này, Lăng Tử Dương, sau này cậu muốn vào đại học nào?”

Dương Tiểu Nghiêu hỏi bâng quơ.

“Nếu nói là muốn thì chắc vẫn là Thanh Hoa.”

“Thật á?” Rõ ràng là em có hơi giật mình.

“Nhưng giờ nghĩ lại, quả thực tôi không thuộc về nơi đó.” Tôi ngượng ngùng cười, tiếp tục tính toán bài tập.

Đúng vậy, nếu chỉ là muốn, thì có rất nhiều người muốn. Nhưng mà đa phần mọi người, bao gồm cả tôi, cũng chỉ có thể muốn vậy đến trước lúc làm bài thi mà thôi.

Từ khi tôi có ký ức, tất cả những người của thế hệ trước đã luôn không ngừng dặn dò chúng tôi phải ráng học cho thật tốt, cố gắng để vào Thanh Hoa Bắc Đại. Từ nhỏ tới lớn, suốt mười hai năm mài quần trên ghế nhà trường, tất thảy họ hàng nội ngoại gần xa, bạn bè thông gia bà con khối phố đều nói cùng một câu đó. Trong mắt bọn họ, trên toàn thế giới chỉ có đúng ba đại học: Thanh Hoa, Bắc Đại, các đại học khác.

Đúng vậy, ngay từ hồi nhỏ, đầu tôi đã bị rèn theo loại văn hóa này của họ, trong lòng chỉ biết Thanh Hoa Bắc Đại, cũng chỉ muốn thi Thanh Hoa Bắc Đại.

Tôi vẫn còn nhớ một năm về quê ăn Tết khi tôi khoảng sáu bảy tuổi, trong lúc dạo phố, bố đã mua cho tôi món bánh dày dầu đường mà lúc ấy tôi thích nhất, còn cười cười bảo sau này cố gắng học chăm vào nhé.

Tôi đã nghiêm túc gật đầu, nói cái gì mà nhất định sẽ học thật giỏi, sau này phải vào Thanh Hoa. Nói xong, còn trang nghiêm nhét một miếng bánh dày vào mồm.

Bố tôi chỉ cười, sau đó xoa xoa đầu tôi.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy ngượng tới chín mặt. Hồi đó khờ dại cho rằng thi vào đại học Thanh Hoa cũng chẳng phải là chuyện gì quá khó, chỉ cần nỗ lực là sẽ thành công. Cũng tới lúc này tôi mới hiểu được ý nghĩa sau nụ cười đó của bố. Những gì mà trẻ con nói mãi mãi chỉ là lời nói mà thôi, bởi vì chúng còn nhỏ tuổi nên chẳng hiểu được bao nhiêu, không hiểu trên thế giới này có rất nhiều chuyện chúng nó không thể làm được. Vậy nên bố tôi chỉ cười, không đả kích tôi, nhưng cũng không cổ vũ tôi.

Hiện tại có thể liếc mắt là thấy tương lai, tôi không thuộc về Thanh Hoa Bắc Đại gì cả. Cho dù thành tích học tập trên trường trên lớp không tồi, nhưng tôi là kiểu luôn thích an phận một góc, tầm nhìn cũng chỉ giới hạn ở trong cái phòng học này. Trong một khuôn viên nhỏ như trường học, người ta có thể nghĩ rằng đứng đầu trường đã là giỏi lắm rồi. Đến khi tới Trường Sa học lại thêm năm nữa, tôi mới biết được hóa ra trường mình xếp hạng cũng chẳng phải cao trong tỉnh Hồ Nam. Ngay cả khi những học sinh xuất sắc ở trong trường tôi chuyển đến được một số trường lớn ở Trường Sa, đa phần cũng sẽ chìm nghỉm trong một đám người.

Khi vào cấp ba, tôi đã biết rằng Thanh Hoa không dành cho mình, thậm chí còn tiếp nhận sự thật này một cách khá là bình thản. Thế nhưng tôi vẫn cứ ôm một tia hi vọng. Lòng tôi thực sự nguội lạnh là vào năm tôi học lại, sau khi tôi được nghe kể về một anh chàng bá đạo đã tám lần thi đại học để vào Thanh Hoa. Lần gần nhất chỉ cách có tám điểm là đỗ, rồi thì từ ấy về sau thành tích anh ta luôn luôn ổn định mỗi năm – ổn định giảm dần. Mắt thấy giấc mơ Thanh Hoa của thanh niên nọ càng lúc càng xa, tôi cũng đánh mất luôn chút hi vọng cuối cùng của bản thân mình.

Dù sao cũng nhờ anh ta, tôi đã biết được trên thế giới này thực sự có những việc mà không phải người ta cứ muốn là đều làm được, cũng không phải chỉ cần nỗ lực là làm được. Tôi cũng đã hiểu đôi khi có người khuyên ta từ bỏ là bởi vì họ thực sự muốn tốt cho ta, cũng như năm đó nhà vật lý từng đoạt giải Nobel Dương Chấn Ninh đã từ bỏ hẳn vật lý thực nghiệm để chuyển sang bên vật lý lý thuyết, bởi vì người thầy của ông ấy biết ông không phù hợp với hướng đi kia nên đã hết lòng khuyên nhủ. Họ vẫn tốt hơn rất nhiều những người luôn miệng bảo rằng chỉ cần cố gắng là sẽ có thể thành công, giống như những người cứ khuyên chúng tôi thử thi Thanh Hoa chẳng hạn.

“Dù sao Thanh Hoa cũng thực sự khó thi mà.” Dương Tiểu Nghiêu an ủi tôi, khiến lòng tôi an tâm hơn không ít. Chúng tôi đều là những người có thể nhận thức rõ ràng vị trí bản thân, cũng biết Thanh Hoa xa xôi nhường nào.

“Thật ra chỉ cần đỗ được vào một trong ba mươi tám đại học tốp đầu thuộc đề án 985 là tôi cũng đã thỏa mãn lắm rồi, không dám mong đợi nhiều lắm.”

“Ừ, còn tôi chỉ cần vào được đại học là được, chẳng cầu mong cao như cậu.”

Tôi nhìn Dương Tiểu Nghiêu, Dương Tiểu Nghiêu cũng nhìn tôi. Hai đứa nhìn nhau rồi phá lên cười.

“Được rồi, cậu cứ nghĩ ngợi tiếp đi, tôi cho cậu nghe bài này,” Dương Tiểu Nghiêu vừa nói vừa đưa tôi một bên tai nghe. “Đây là nhóm nhạc mà gần đây tôi thích nhất, tên là Ikimono-gakari. Bài “Hoa anh đào” của họ nghe cực hay luôn.”

Là một bài hát tiếng Nhật, giai điệu thiết tha da diết. Mặc dù tôi nghe không hiểu lời hát nhưng vẫn khá là thích nó. Nhưng mà kiểu thích này lại không giống với thích nhạc Hoa. Hình dung thế nào giờ nhỉ? Giống như bạn nghe một điệu nhạc rất bắt tai, cũng thích cảm cái cảm giác nghe mà không hiểu ấy, sau đó mới dần dần hiểu những gì ca khúc biểu đạt. Đó là một loại cảm xúc mông lung xáo trộn nhưng lại đẹp đẽ, thứ mà tôi thích chính là cái cảm xúc ấy.

Đấy cũng là lần đầu tiên đôi được nghe bài hát này. Hai đứa tôi nghe cùng nhau, bởi vậy tôi đã nhớ kỹ tên nó, sau này vẫn còn nghe đi nghe lại. Thậm chí đến nhiều năm sau, tôi cũng vẫn còn nghe miết. Cứ mỗi lần nghe lại nó, tôi lại có thể nhớ về người con gái ấy.

Tôi giải được đề bài kia, sắp xếp một lượt trong đầu rồi giảng lại cho em nghe. Tôi nói đến lúc miệng đắng lưỡi khô, ngay cả chỗ mình làm sai cũng phải tỉ mỉ lược lại lần nữa, tuy rằng trong lòng tôi biết Dương Tiểu Nghiêu sẽ không nghĩ được sâu tới vậy.

Dương Tiểu Nghiêu gật đầu, lật vở sang trang tiếp theo. Đây chắc là bài cuối cùng em định hỏi tôi trong ngày hôm nay.

Trong máy của em vẫn còn bật bài hát kia. Tôi vừa đọc đề, vừa lắc đầu theo điệu nhạc.

Khoảng thời gian này thật sự dễ chịu vô cùng, thậm chí tôi còn chẳng muốn tối nay kết thúc tẹo nào.

“Bài này…”

Tôi còn chưa nói dứt lời đã nghe thấy một tiếng “cạch” đột ngột vang lên. Cả căn phòng học vụt chìm vào trong bóng tối.

“Tắt đèn rồi à?” Tôi có hơi chút sững sờ.

Chúng tôi vội vã thu dọn sách vở. Đôi mắt của tôi vẫn chưa thích ứng kịp với bóng đen. Tôi đứng dậy, quờ về phía trước, bỗng lại chạm phải một bàn tay khác.

Sau đó, có một ánh đèn hắt thẳng về phía chúng tôi.

“Hóa ra vẫn còn người trong lớp à?”

Cậu bạn cầm đèn cười cười, còn tôi vội vàng buông tay Dương Tiểu Nghiêu ra.

“Cậu là…?” Mặc dù hỏi bạn cùng lớp như vậy thì không được lịch sự lắm, nhưng quả thực tôi không nghe ra được giọng nói cậu ta, cũng không thấy được mặt người sau ánh đèn ấy.

Cậu chàng lại rọi đèn vào mặt mình. Hành động đó khiến cho tôi khiếp vía, nhưng cũng nhờ vậy tôi mới thấy rõ khuôn mặt cậu ta.

“Lý Vân Siêu?”

Ngay lúc cả tôi và Dương Tiểu Nghiêu đều đang luống cuống không biết làm gì, Lý Vân Siêu đã xuất hiện như một anh hùng. Cậu ta dẫn hai đứa tôi đi lòng vòng tới một con đường mòn giáp với ngọn núi sau trường, cũng từ nơi ấy, chúng tôi có thể thuận lợi ra khỏi khu vực giảng đường. Cuối cùng, trước lúc tạm biệt, Lý Vân Siêu còn đưa lại đèn pin cho tôi.

Trong tình cảnh này mà vẫn nghĩ tới người khác, Lý Vân Siêu quả là một người tốt mẫu mực điển hình.

Nương vào ánh sáng từ đèn của Lý Vân Siêu, tôi và Dương Tiểu Nghiêu bắt đầu đi vòng đường núi, hướng về khu ký túc xá. Khu giảng đường nằm một bên chân núi, phải đi quanh nửa ngọn núi mới tới được ký túc xá nằm tận bên kia. Nhưng mà phần gian nan nhất, không thể nghi ngờ, chắc chắn là đoạn đường này.

Đây chính là cái khu mộ nghe đồn có ma. Ban ngày kết bè kéo cánh đi ngang nơi này tất nhiên là không có gì phải sợ, nhưng vào cái lúc tối trời chỉ có hai đứa dắt díu nhau qua, nếu nói không sợ thì đúng là đang nói dối. Mọi người còn đồn đại rằng trước kia trường tôi đã từng mời thầy pháp đến thiết kế một cái trận đồ bát quái ở trên đỉnh núi, dựng tám cột đá ở trên tám hướng khác nhau. Nhưng không biết từ khi nào, một trong tám cột đã đổ. Tôi có hơi sợ cây cột đổ đó sẽ mở đường cho yêu ma quỷ quái tung hoành ngang dọc.

Tôi cố gắng kiềm chế những suy nghĩ linh tinh rối loạn trong đầu. Tạm thời chưa bàn tới chuyện đoạn đường núi này có ma hay không, hay cả khi không có ma, dường như cũng chẳng có ai gan to đến mức đêm hôm khuya khoắt dám lảng vảng ở đây cả.

“Lăng Tử Dương, cậu nói cái gì đó đi?” Dương Tiểu Nghiêu nói, ôm chặt cánh tay của tôi, lại còn túm lấy cả góc áo tôi.

Dương Tiểu Nghiêu đang sợ, chuyện đó đương nhiên tôi biết. Ngay cả một thằng con trai như tôi còn sợ, tất nhiên không thể trông chờ Dương Tiểu Nghiêu sẽ dỗ dành gì mình. Nhưng nếu bây giờ tôi cũng tỏ vẻ nghi thần nghi quỷ, có khi chưa bị ma dọa thì cả hai đứa đã bị đối phương dọa cho chết khiếp cũng nên.

“Nói gì bây giờ?” Trước giờ trò chuyện với em tôi chưa từng phải tìm kiếm đề tài, thế mà đến cái thời khắc mấu chốt thì lại câm như hến vậy.

Tay tôi quơ quơ đèn pin, ánh đèn mỏng manh diễu tới diễu lui từ trên mặt đường xi măng tới cái ngọn núi ở bên cạnh đó. Bước đi trên đoạn đường này, vô số các chuyện ma quỷ xưa kia lại hiện rõ trong đầu tôi. Nhưng tôi thực sự không đủ can đảm để kể chuyện ma ở cái chỗ như thế này, chưa kể cả tôi và Dương Tiểu Nghiêu đều đã sợ đến phát run.

Những câu chuyện ma xưa cũ cứ lởn vởn mãi không ngừng trong trí óc tôi. Một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, khiến sống lưng tôi buốt giá. Nhưng tôi chẳng dám quay đầu để mà nhìn thử.

Người tôi bất giác run như cầy sấy. Tôi vội vàng cười với Dương Tiểu Nghiêu: “Tối lạnh quá nhỉ? Mà này, tôi muốn hỏi chút… À… ờ… Sáng mai cậu có rảnh không?”

“Sáng mai chẳng phải lớp vẫn học sao?”

“Không phải, ý tôi bảo là trước giờ học ấy, khoảng tầm giờ ăn sáng ấy.”

“Rảnh thì cũng rảnh, chỉ sợ là tôi không dậy được thôi,” Dương Tiểu Nghiêu tinh nghịch nói. “Cậu có biết không, cứ đến mùa đông là tôi lại thích ngủ nướng. Nằm trong chăn ấm như vậy, nếu không phải dậy đi học thì còn lâu tôi mới ra.”

“Như thế cũng không hay đâu, buổi sáng là khoảng thời gian tốt nhất để học tập mà. Hay là ngày mai cậu cố dậy sớm thử xem?” Tôi hỏi.

“Học hành không thể nào là động lực để tôi dậy sớm được đâu.”

Tôi nghĩ một chút: “Hay là, để ngày mai tôi mời cậu ăn sáng được không?”

“Ăn sáng?”

“Ừ, tôi mời cậu ăn món mỳ nhà nấu hôm trước tôi kể ấy nhé? Có nhớ không thế? Buổi sáng hôm ấy cậu còn bảo muốn ăn mà?”

Nói được câu này, tôi cũng mừng thầm trong lòng. Thực ra đây mới là mục đích chính của tôi.

“Để tôi nghĩ đã.” Dương Tiểu Nghiêu gật gù suy tư.

“Nghĩ gì mà nghĩ, mỳ nhà họ nấu ngon lắm, ngày mai đi ăn là cậu sẽ biết ngay thôi.”

“Thế để tôi thử dậy sớm một lần xem thế nào nhé?”

“Sao còn phải hỏi, cậu không đủ tự tin à?” Tôi cười thành tiếng. “Sáu giờ rời giường cũng đâu phải là chuyện gì khó nhằn lắm đâu.”

“Sáu giờ? Sáng nào cậu cũng dậy sớm vậy á?”

“Cậu thì không à?”

“Tôi thường dậy lúc bảy giờ!”

Bảy giờ?! Bảy giờ mới dậy mà còn nói năng tự tin đến thế! Bảy giờ hai mươi đã vào lớp rồi. Thực sự tôi rất tò mò không biết cô nàng này làm thế nào mà có thể đánh răng rửa mặt ăn sáng xong xuôi rồi phi tới lớp trong vòng chỉ hai mươi phút.

Dương Tiểu Nghiêu bắt đầu bày ra vô số lý do tại sao không thể dậy được buổi sáng, phần lớn đều bị tôi bác bỏ cả.

“Học bá các cậu đều là quái vật hết sao?”

“…” Đến đây thì tôi hoàn toàn cạn lời. Sau khi im lặng vài giây, tôi lại tiếp tục: “Dù sao thì sáu rưỡi mai tôi cũng chờ cậu bên dưới ký túc xá nữ, cậu có không xuống thì tôi vẫn đứng đấy chờ.”

“Đứng thì cứ đứng, dù sao tôi cũng chả phải là người mất mặt.” Dương Tiểu Nghiêu nhếch mép cười. Tôi chưa từng biết cũng có những lúc mặt em lại trông gian manh đến thế.

“Thế thì tôi sẽ ở dưới gọi tên của cậu thật to, để xem ai mất mặt hơn.”

Khi nói câu này tôi cũng có hơi hồi hộp. Đứng trước mặt Dương Tiểu Nghiêu, hầu như lúc nào tôi cũng e dè nhút nhát, sợ em phát hiện những mặt không tốt của tôi. Bình thường trò chuyện cùng em, tôi sẽ không thể nói năng bừa bãi hay là biểu hiện tùy tiện như khi ở cùng với Bạch Hạo Vũ.

Nhưng hình như em cũng chẳng thấy gì phản cảm, vẫn cứ cười tươi như thế: “Được rồi, vậy thì để xem ai mất mặt hơn.”

Chúng tôi vừa nói vừa đi xuống núi, vượt qua cái đoạn đường hung hiểm nhất trong những tiếng cười lanh lảnh. Tôi cảm giác mình giống như một nhà thám hiểm trên đường trở về sau khi đã diệt trừ được con rồng gian ác, trong lòng vui sướng lâng lâng như là đại nạn không chết sau này được phúc. Tuy rằng những chuyện ma quỷ vẫn đồn đại trong trường học không biết có được mấy phần là thật, nhưng hình như Ma tiên sinh hôm nay chẳng mấy hứng thú với mẩu thân thể bé tẹo của hai đứa tôi. Sau khi đi hết đường núi, tôi đã thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đưa Dương Tiểu Nghiêu đến tận cổng ký túc xá nữ, trước khi tạm biệt vẫn còn không quên dặn dò: “Nhớ là mai đặt báo thức dậy sớm chút nhé.”

“Biết rồi.”

Dương Tiểu Nghiêu đi vào trong, cũng chẳng ngoảnh lại một lần.

Tiễn em về xong, tôi liền ba chân bốn cẳng phóng vội về ký túc nam. Cổng chính hiển nhiên đã đóng. Thế cũng phải thôi, dù sao thì đèn đóm ký túc xá cũng thường tắt sau đèn khu giảng đường khoảng chừng mười phút. Đoạn đường hai đứa tôi đi ban nãy đương nhiên dài hơn mười phút rất nhiều.

Bên phòng trực ban cạnh cổng, cô quản lý vẫn đang ngồi. Tôi đến gõ gõ cửa sổ, nhờ cô mở cổng giúp tôi.

Tất nhiên sau đó tôi không tránh khỏi bị mắng một trận. Ngay giữa đại sảnh, cô quản lý đã nói hết mấy phút mới thả cho tôi lên tầng nghỉ ngơi. Nhưng tôi cũng chẳng hề để trong lòng, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.
Bonus 1

Nói thật hay Mạo hiểm

Cờ bay

Bánh dày dầu đường


Bonus 2

Lạc lối ở Hồng Kông

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi