ĐỀU LÀ LỖI CỦA NGƯƠI

Ba ngày sau.

Vương Triều nơm nớp lo sợ nhìn gương mặt của Bạch Ngọc Đường đen sì tới mức có thể sánh ngang với người lãnh đạo trực tiếp của hắn ── Bao đại nhân, trong lòng vội vã như sắc lệnh thầm niệm a di đà Phật, ông trời phù hộ, đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm Bồ Tát, Thái Thượng Lão Quân… Đem tất cả tên thần tên Phật mà hắn biết ra niệm một lượt rồi mới dám hé miệng lặp lại câu nói mà ba ngày nay hắn đã nói đến mấy chục lần:

“Thật sự xin lỗi, Bạch đại hiệp, bọn tôi thật sự không biết Triển đại nhân đi nơi nào.”

Nói, thỉnh thoảng hai mắt lại liếc về phía cửa, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ, các đệ mau trở lại nha! Tốt nhất là mang theo Triển đại nhân trở về!

Bằng không thì đại ca của các đệ sẽ phải tráng niên mất sớm!

Nói không chừng ngay cả phủ Khai Phong cũng bị san thành bình địa mất!

Ai kêu Triển đại nhân ai cũng không chọc, một mực lại đi chọc vào cái tên không sợ trời không sợ đất đến cả hoàng đế cũng không để vào mắt ── Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường!

Sự nhẫn nại của Bạch Ngọc Đường đã đến cực hạn, ba ngày, kể từ sau ngày đó đã ba ngày ròng rã hắn chưa thấy bóng dáng chết tiệt của con mèo kia!

Tìm thủ hạ của y hỏi, chỉ vĩnh viễn nhận được hai chữ ── không biết!

Có trời mới biết bây giờ hắn hận hai chữ này tới cỡ nào!

Hay cho cái con mèo con nhà ngươi, ta xem ngươi có thể trốn đến đâu! Chờ đến lúc ta san phẳng cái phủ Khai Phong thành bình địa, ta xem ngươi có chịu ló mặt ra không! Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nở nụ cười. Bên này Vương Triều đã mồ hôi chảy thành sông!

Hỏng, hỏng rồi, giang hồ đồn đại Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường tức giận đạt đến cực điểm thì sẽ phản nộ mà cười, nhưng nụ cười này quả thực là nụ cười của thần chết mà!

Chốn nào Bạch Ngọc Đường cười xong đi qua đều không có lấy một ngọn cỏ!

Giữa lúc còn đang do dự xem nên kiên trì giữ vững công tác thủ vệ phủ Khai Phong và an toàn của đại nhân hay là mau chóng đi tìm cái xó xỉnh nào đấy mà trốn để bảo toàn cái mạng nhỏ của mình, âm thanh vang dội của Triệu Hổ bay tới tai Vương Triều chẳng khác nào gặp được trận mưa rào giữa cơn nắng hạn dài đằng đẵng sắp sửa bị thái dương Bạch Ngọc Đường đốt cháy thành than ──

“Đại ca ── tìm thấy Triển đại nhân rồi!”

Vừa thấy hoa mắt, cổ áo Triệu Hổ đã bị người phi thường bạo lực nhấc lên, trước mắt xuất hiện một khuôn mặt tràn đầy tức giận nhưng vẫn cực kì anh tuấn, “Nói! Con mèo chết tiệt kia chạy đến đâu du đãng!”

“Triển, Triển đại nhân mới đi ra từ ‘Thư Tâm các’, nghe nói Bạch đại hiệp đang tìm người, đang vội vàng đến đây!”

Thư Tâm các! Thư Tâm các! Thư Tâm các! Thư Tâm các! Thư Tâm các!

Bạch Ngọc Đường không khỏi tối sầm mắt lại buông cổ áo Triệu Hổ ra, dáng người dong dỏng cao có chút lảo đà lảo đảo.

Được lắm, được lắm! Khá lắm Miêu Nhi! Học nhanh dùng cũng nhanh!!

Ta chỉ dạy ngươi một buổi tối, vậy mà ngươi dùng những ba ngày!

Sau chuyện đã xảy ra giữa chúng ta đêm hôm đó ngươi còn có thể chạy đến kỹ viện cùng nữ nhân khác chung chạ!

Hay cho con mèo con ngươi! Ta nhất định phải lột sạch da mèo ngươi để người khác không nhận ra, đánh gãy chân mèo ngươi để ngươi đi không nổi, Cẩm Mao Thử ta kể từ hôm nay sẽ nuôi ngươi cả đời!

Nhưng trước đó bây giờ ta không đem Thư Tâm các thiêu rụi thành một đống tro tàn thì từ giờ Cẩm Mao Thử ta sẽ xóa tên trên giang hồ!

Thân hình lóe lên, đã như tên rời cung vọt tới chỗ Triển Chiêu!

Từ xa đã nhìn thấy bóng người lam sắc kia, cho dù thân ở giữa chốn phố xá náo nhiệt vẫn tựa như hạc giữa bầy gà khiến người ta chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra!

Không tự chủ được dừng thân hình lại, mà đối phương cũng phát hiện ra mình, cũng dừng lại bước tiến gấp gáp.

Thế là mọi tiếng huyên náo đều biến mất, thế là hết thảy phố xá sầm uất đều biến mất, thế là toàn bộ thế giới đều biến mất.

Giữa đất trời chỉ còn sót lại hai người họ.

Ngũ quan tuấn tú kia, thân hình quật cường kia, phong thái phiên phiên kia, tuy chỉ mới cách ba ngày mà tưởng như đã qua ngàn năm. Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, ta yêu ngươi đến nhường ấy, vì sao ngươi lại phản bội ta!

Động trước lại là y! Y vậy mà lại đi về phía ta! Xin lỗi ta? Hay là báo cáo “chiến công” với ta?

Không! Loại nào ta cũng không cần!

Ta muốn chính là ôm chặt lấy ngươi, để ngươi ngoại trừ vòng tay của ta thì chẳng thể đi đâu được nữa!

Ta muốn tàn nhẫn hôn ngươi, để khắp người ngươi đều lưu lại hương vị của ta, vĩnh viễn, vĩnh viễn lưu lại dấu vết của ta!

Chờ chút! Ánh mắt của y, ánh mắt của y hình như là đang tức giận! Chờ…

Triển Chiêu lập tức bắt được cánh tay Bạch Ngọc Đường, dùng một loại âm thanh tuyệt đối là nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi tới đây cho ta!”

Nói đoạn lấy khí thế vạn dặm như hổ túm lấy tay tiểu lão thử nhằm về phía ổ của mình.

Dân chúng mắt thấy tất cả những thứ này nhất thời nghị luận sôi nổi:

“Thấy chưa, thấy chưa, Triển đại nhân lại bắt được một tên cường đạo!”

“Tên này cũng thật là to gan lớn mật, dĩ nhiên trộm đồ giữa ban ngày! Thấy Triển đại nhân không ai địch nổi còn không vội vàng bỏ chạy mà ngơ ngác chờ ai bắt chứ!”

“Chắc là bị dọa cho sợ chết khiếp! Xem lúc đó khí thế Triển đại nhân uy vũ biết bao!”

“Chắc vậy! Chỉ tiếc thằng nhóc kia mắt mũi cũng không đến nỗi, sợ là bị doạ tới vỡ tim cũng không chừng!”

“… … …”

“… … …”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi