DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Vừa vào căn phòng nọ, mùi bùn đất và mùi ẩm mốc xộc mạnh vào mũi khiến Tống Huyền hắt hơi liên tục vài cái. Thấy thế, Dương Tử Mi liền đưa tay điểm vào huyệt vị của anh để ngăn cơn hắt hơi kia. 

Trong phòng chỉ có một cây đèn dầu nhỏ. Ánh sáng yếu ớt của nó leo lét tỏa ra khắp phòng và cũng đủ để soi sáng một đống đồ linh tinh đang nằm vương vãi dưới đất. 

Tống Huyền nhìn vào đống đồ đang nằm trên đất kia và ngay lập tức bị chúng thu hút. 

Anh đưa vali tiền cho Dương Tử Mi cầm, sau đó chẳng thèm để ý gì đến ánh mắt của ba tên còn lại mà chỉ ngồi xuống chăm chú xem xét từng món đồ bằng pha lê, đồ sứ, ngọc thời nhà Hán đang để dưới đất. Càng xem, anh càng say mê, thích thú. 

Những món đồ cổ kia nhất định là đã bị trộm từ mộ của một vị phu nhân quyền quý nào đó. 

Dương Tử Mi cũng đưa mắt chăm chú nhìn vào chúng và phát hiện chúng đều là đồ thật, ngoài ra chúng còn tỏa ra một luồng khí may mắn nhàn nhạt. 

Điều này chứng tỏ chúng được khai quật từ một huyệt mộ tốt và chưa bị người khác làm hỏng về phong thủy. 

Tuy nhiên, sau khi bị bọn trộm mộ này động vào, có thể phong thủy ở đó cũng không được như trước. 

Cô rảo mắt một lượt tất cả các món đồ cổ kia, cuối cùng mắt cô dừng lại ở một món đồ cổ có màu đen thui. Càng nhìn nó, Dương Tử Mi càng xúc động. 

Vật có thể khiến cô xúc động như thế rất giống với tấm thẻ bài mà cô đã tặng cho Long Trục Thiên. 

Tấm thẻ bài nọ toát ra một luồng khí may mắn màu trắng đậm hơn rất nhiều so với các món đồ cổ còn lại. 

Nhưng, cô vẫn thản nhiên xem như không có gì xảy ra. Tuy cô rất thích tấm thẻ bài đó nhưng ngoài mặt cô vẫn dửng dưng và đảo mắt xem hết tất cả những món cổ vật khác. Tuy mắt không nhìn vào tấm thẻ bài kia nhưng thật ra trong lòng cô đang không ngừng tự hỏi tại sao lại có một tấm thẻ bài gỗ đào xuất hiện ở đây? 

- Ông chủ Tống, mấy thứ này thế nào? 

Thấy Tống Huyền say sưa xem hết món này đến món khác, Đào Đại Trạch cũng bắt đầu tính toán. Dừng một lúc, hắn nói tiếp: 

- Tất cả những thứ này đều được đào từ một huyệt mộ thời Hán lên, nếu không nhầm thì chúng là đồ tùy táng của một vị phu nhân thuộc hàng nhất phẩm. 

Tống Huyền đứng dậy, khẽ gật đầu nói: 

- Anh muốn ra giá bao nhiêu? 

Đào Đại Trạch giơ ra năm ngón tay. 

Tống Huyền lắc đầu và đưa ra ba ngón tay. Đây cũng chính là tất cả số tiền mà anh mang theo hôm nay. 

Hơn nữa, những món đồ cổ kia đều được lấy cắp từ dưới huyệt mộ lên nên nếu muốn hợp thức hóa sự xuất hiện của chúng, anh còn phải tốn rất nhiều thời gian, tiền bạc và công sức mới được. Chuyện hợp thức hóa đồ cổ trộm cắp là một chuyện hết sức mạo hiểm thế nên ba mươi triệu là mức cao nhất mà anh có thể đưa ra lúc này. 

- Cao hơn chút đi. 

Đào Đại Trạch không đồng ý với số tiền Tống Huyền đưa ra. 

Tống Huyền lắc đầu, ánh mắt vô cùng kiên định. 

Đoạn, Đào Đại Trạch đưa mắt liếc nhìn Dương Tử Mi đang đứng kế bên Tống Huyền, nói: 

- Giá đó cũng được, nhưng anh phải để cô bé kia chơi với chúng tôi một đêm. 

Nghe thế, mặt Tống Huyền liền biến sắc. Anh lật đật đứng cản trước mặt Dương Tử Mi vẻ bảo vệ nói: 

- Nếu các anh không có thành ý thì chuyện giao dịch hôm nay xem như đến đây thôi. 

- Ha ha. 

Đào Đại Trạch đột nhiên cười gằn vài tiếng và cố ý đứng thẳng lưng lên nói: 

- Giờ anh còn lựa chọn khác sao? 

Hai tên còn lại lập tức vây lấy Tống Huyền và Dương Tử Mi. Hắc Xà thì đang cầm một cây mã tấu dài đứng chắn ngay cửa phòng. 

Lúc này đây, Tống Huyền chỉ là một thư sinh nho nhã, tay không tấc sắt, còn Dương Tử Mi thì cũng chỉ là một thiếu nữ yếu ớt, trói gà không chặt. Họ làm sao chống lại mấy tên trộm mộ hung ác kia. 

Nghĩ là mình chiếm thế thượng phong nên bọn chúng nhìn hai người họ như đang nhìn cá nằm trên thớt vậy. 

Tống Huyền bắt đầu trở nên lo lắng và căng thẳng. Anh giơ tay kéo Dương Tử Mi về sau lưng anh, nói: 

- Các người… đừng làm càn! 

- Ha ha ha. 

Đào Đại Trạch lại cười một tràng to, nói: 

- Bọn tao có làm càn thì cũng đã sao? Bọn tao vốn định là để mày có mạng đến đây thôi chứ không định để mày còn mạng quay về. Trừ khi mày đưa bọn tao năm mươi triệu. 

Tống Huyền lúc này mới biết là bọn người trước mặt mình kia không hiền như Sơn Ưng. Chúng đích thị là những tên tội phạm nguy hiểm, không màng chữ tín và không có lương tâm. Dự đoán của Dương Tử Mi trước đó là hoàn toàn chính xác. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi