DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

- Chị ơi! Nhanh tỉnh lại đi! Đó là con quỷ ranh kìa!

Tiểu Thiên đứng bên cạnh sốt ruột nhắc nhở.

Dương Tử Mi giật mình, tỉnh táo lại. 

Suýt nữa thì cô đã bị chiêu Mê Huyễn của con quỷ ranh kia nhiếp hồn rồi.

Ngọc Thanh lắc phất trần, quét về phía con quỷ ranh!

Không ngờ, con quỷ ranh kia lại chợt há miệng, cắn lấy phất trần! 

Ngọc Thanh dùng sức muốn kéo phất trần về, không ngờ, sức mạnh của con quỷ ranh kia lại rất lớn, ông không thể động đậy được dù chỉ một chút. Nhưng lại thấy có rất nhiều máu đen trào ra từ miệng con quỷ ranh, thoạt nhìn rất chi là đáng sợ.

Dương Tử Mi vội tung thẻ bài bươm bướm ra để tấn công con quỷ ranh.

Tuy rằng thẻ bài bươm bướm không thể phát huy được hết hiệu lực, nhưng vì là kẻ địch trời sinh của nó, cho nên dù ít hay nhiều nó cũng vẫn hơi kiêng kỵ, thả lỏng phất trần của Ngọc Thanh. 

Ngọc Thanh kéo phất trần về. Nhưng không ngờ, nọc độc của con quỷ ranh đã dính đầy lên những sợi tơ của phất trần. Một giọt rơi vào con mắt trái của ông.

Ông chợt cảm thấy con mắt đau xót, bỏng rát.

Dương Tử Mi nhìn qua, phát hiện hốc mắt của sư phụ biến thành màu đen một cách nhanh chóng, hơn nữa màu đen đã lan tràn ra khắp cả khuôn mặt. 

Hỏng rồi! Sư phụ trúng độc!

Cô đẩy con quỷ ranh lui lại, đưa tháp sắt nhỏ cho sư phụ, để cho ông cầm trong tay.

Cô vốn tưởng rằng, tháp sắt nhỏ cũng có thể giúp đỡ sư phụ giải độc nhanh chóng giống Long Trục Thiên vậy. 

Nhưng không ngờ, Ngọc Thanh cầm tháp sắt nhỏ trong tay, lại không có bất cứ hiện tượng nào xảy ra. Khí độc vẫn đang tràn lan, cả con mắt đã trở nên không thể nhìn thấy rõ ràng được nữa.

Thấy tình huống này, Dương Tử Mi thầm kêu hỏng bét, vì thế không ỷ lại vào tháp sắt nhỏ nữa, vội lấy ngân châm ra, đâm vào mấy huyệt vị quan trọng trên người sư phụ, ép chất độc không cho nó tiếp tục tràn lan được nữa.

Đúng lúc này, con quỷ ranh nhận được mệnh lệnh từ Kappa, lại bắt đầu tập kích. Những con độc vật khác cũng ùa lên. 

- Tử Mi, đừng quan tâm đến ta nữa!

Ngọc Thanh đẩy Dương Tử Mi ra:

- Hãy báo thù cho ta! 

Dương Tử Mi thoáng nhìn đôi mắt của sư phụ, lòng đau như cắt, chân phải đạp mạnh lên mặt đất, tay đan “Ấn Phục Ma”, một tia sáng chói lóa như lưỡi dao bắn ra từ tay cô, chém trúng con quỷ ranh.

Chân phải đạp đất vốn là phương pháp mệnh lệnh quỷ của Đạo Môn, phái Mao Sơn am hiểu pháp thuật Ngũ Quỷ, phương pháp cơ bản nhất chính là hai bàn tay đặt song song vươn lên trời và đạp lên mặt đất. Hơn nữa, đạo sĩ Mao Sơn còn dùng đạp mặt đất để làm cơ sở, phát minh ra một bộ phép thuật gọi là “Thần Đả”. Người luyện tập phép thuật này thành công có thể bảo vệ cơ thể bằng cách thông qua đạp lên mặt đất để hiệu lệnh thần phật trên trời. Năm đó, khi liên quân tám nước xâm nhập vào Bắc Kinh, người của Đoàn Nghĩa Hợp đã dùng phép thuật này để đánh trả. Nhưng dẫu sao thì thân thể máu thịt cũng khó mà địch lại súng tây đại bác tây, cho nên cuối cùng Đoàn Nghĩa Hợp vẫn thất bại. Từ đó về sau, các nhà khoa học nước ngoài khi nhắc đến phép thuật “Thần Đả” chỉ khịt mũi coi thường, châm biếng rằng đó chẳng qua chỉ là thuật thôi miên mà thôi. Nhưng bất kể là thôi miên hay là thật sự có thần linh nhập vào người, phép thuật “Thần Đả” có thể khiến một con người từ tay trói gà không chặt biến thành cao thủ trong chớp mắt, đã là sự thật không thể chối cãi.

Cái trán của con quỷ ranh bị đánh trúng bởi chiêu Ấn Phục Ma tiêu hao sạch chân nguyên của Dương Tử Mi... 

“Bùm!”

Tiếng đá nổ tung rền rĩ vang trời. Cả cái đầu của con quỷ ranh chợt bùng cháy, biến thành một quả cầu lửa...

Mùi hôi vẩn đục nhanh chóng tràn lan trong không khí... 

Dương Tử Mi nâng cao tháp sắt nhỏ trong tay...

Khí độc trong không trung nhanh chóng tụ tập vào tháp sắt nhỏ, cuối cùng biến mất không còn tung tích.

- Chị quá đỉnh! Không ngờ phép thuật của chị lại còn có tác dụng hơn cả điệp thần của tụi em nữa! 

Tiểu Thiên reo lên phấn khởi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi