DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

- Ông nội, Tử Mi đến thăm ông này.

Mẫn Cương bước nhanh đến, đỡ Mẫn Ngọc Lâm nằm trên giường dậy.

Mẫn Ngọc Lâm ho nhẹ vài tiếng, hơi thở có hơi yếu ớt, ông ngồi dậy nhìn Dương Tử Mi, cười một cách miễn cưỡng, nói: 

Tử Mi đến rồi à.

- Ông Mẫn, con không biết ông bị bệnh nên mãi vẫn chưa đến thăm ông, con thật có lỗi quá.

Dương Tử Mi bước tới hỏi thăm Mẫn Ngọc Lâm. 

- Ha ha, bộ xương già như ta ốm đau bệnh tật vốn là chuyện thường tình, có đến thăm hay không cũng không sao cả, con có lòng như thế thì ông đã cảm ơn lắm rồi.

Mẫn Ngọc Lâm cười nói.

- Ông Mẫn, để con xem mạch cho ông nhé. 

Dương Tử Mi đi qua, đặt bàn tay của Mẫn Ngọc Lâm lên trên bàn.

Mẫn Ngọc Lâm không do dự chút nào, để cho cô xem bệnh.

Dương Tử Mi phát hiện, quả nhiên bệnh của Mẫn Ngọc Lâm là do âm hàn xâm nhập cơ thể mà nên. 

Cô nói cho ông nghe về chuyện cây khô bất lợi với phong thủy, bảo ông chuyển cái cây đi chỗ khác.

Mẫn Ngọc Lâm lại không có ý kiến gì khác.

Cô sử dụng phương pháp châm cứu chích hỏa, dùng ngân châm để đuổi khí âm hàn trên người ông đi, kê một ít thuốc đông y để ông dùng thử mấy ngày xem sao. 

Sau khi trị liệu cho Mẫn Ngọc Lâm, Hoàng Tịnh Nhàn cũng làm xong cơm trưa rồi, bà gọi cô qua ăn cơm.

Dương Tử Mi và Mẫn Cương ngồi một bên, Hoàng Tịnh Nhàn nhìn cô, đột nhiên nói:

- Nếu như cô có một đứa con gái giống như Tử Mi thì tốt biết bao. 

- Vậy mẹ nhận Tử Mi làm con gái nuôi là được rồi, con cũng có thêm một cô em gái.

Mẫn Cương nháy đôi mắt phượng dài hình vòng cung, nhìn Dương Tử Mi, tươi cười ấm áp:

- Để mình làm anh, được không? 

Trong lòng Dương Tử Mi ấm áp, gật đầu:

- Được chứ, anh.

- Ha ha, vậy thì tốt quá, sau này mẹ có thêm một đứa con gái rồi. 

Hoàng Tịnh Nhàn vui vẻ nói.

- Cảm ơn.

Mẫn Cương nhìn Dương Tử Mi, trong giọng nói mang theo tình cảm phức tạp, nói. 

- Em phải cảm ơn anh mới đúng, từ nhỏ đến lớn, điều em khát vọng nhất là có thể có một người anh trai.

Dương Tử Mi nhìn gương mặt quen thuộc của Mẫn Cương, trong lòng vô cùng cảm khái.

Đối với Mẫn Cương, cô đã dần dần thoát ra khỏi nút thắt yêu thầm của kiếp trước rồi, giờ tình cảm cô dành cho anh chủ yếu là sự ấm áp giữa bạn bè. 

Hiện tại, có thể trở thành tình cảm anh em, vậy là tốt nhất.

Lúc này tâm trạng của Mẫn Cương rất phức tạp.

Anh biết, trái tim của Dương Tử Mi đã thuộc về người khác rồi, anh cũng không có ý nghĩ không an phận với cô, chỉ muốn giữ mối quan hệ không gần không xa với cô là đủ lắm rồi. 

Nếu như cô ấy trở thành em gái của mình, vậy thì về sau anh sẽ càng có thêm lí do đầy đủ để quan tâm cô, bảo vệ cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt phượng dài hình cung của anh ánh lên ý cười ấm áp thỏa mãn.

Ý cười của anh cũng làm cho Dương Tử Mi cảm thấy ấm áp thỏa mãn. 

Sau khi ăn cơm xong, Dương Tử Mi sắp phải đi học ca chiều nên không về nhà mà cùng Mẫn Cương đi tản bộ trong khu mà anh sống.

Đi đến trước căn nhà Bí thư ủy ban nhân dân thành phố Dương Đức Kiệt ở trước kia, nhìn thấy cửa lớn bị khóa chặt, nhà cửa bị âm sát khí vây quanh, Dương Tử Mi dừng bước.

- Đây là căn nhà lúc trước của Bí thư ủy ban nhân dân thành phố Dương Đức Kiệt, ông ta đã bị phán tội tử hình  rồi, con trai và vợ của ông ta cũng vì thông đồng làm bậy, làm những việc vi phạm pháp luật nên cũng bị phán tội rồi, căn nhà này hiện đang bị Tòa án bán đấu giá, nhưng mà, mọi người đều ngại chỗ này xui xẻo nên không ai muốn mua lại nó cả. 

Mẫn Cương ở bên cạnh giải thích.

- Ố? Tòa án bán nó bao nhiêu tiền?

Dương Tử Mi hỏi với vẻ hứng thú. 

- Căn nhà này vốn dĩ rất tốt, cấu tạo tốt, bố cục tốt, địa thế cũng tốt nhưng từng có thầy phong thủy dùng la bàn xem qua, nói phong thủy của chỗ này không tốt, dẫn đến việc nhà Dương Đức Kiệt xảy ra chuyện, vì thế, căn nhà lầu vốn giá trị ít nhất là hai triệu này, tòa án chỉ ấn giá là sáu trăm nghìn thôi, nhưng đến nay vẫn chưa có người mua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi