ĐI NGƯỢC CHIỀU GIÓ ĐẾN BÊN CẠNH EM


Hôm đó sau khi Nhậm Nhã Lâm và Lục Thành đến thăm ba thì cô ấy đã thấy ông ấy có chút khác lạ.

“Ba, dạo gần đây cơ thể ba thế nào ?”
Nhậm Sơn cười bình thản nói.

“Sao chứ ? Ba vẫn bình thường mà”
Nhậm Nhã Lâm nhìn Nhậm Tinh Khả, hai người họ như ngầm hiểu gì đó, người bên cạnh như Lục Thành cũng hiểu đôi chút, anh ấy lên tiếng nói.

“Ba, vài hôm nữa con và Nhã Lâm sắp xếp cho cả đình đi dã ngoại có được không ?”
“Được, các con muốn thì đi thôi”
Nhậm Nhã Lâm lo lắng nhìn ba, tuy cô không thường xuyên bên cạnh nhưng lại biết ông ấy thường xuyên vì căn bệnh mà đau đớn, cách vài hôm lại nhập viện.

Khi lên xe trở về Nhậm Nhã Lâm không kiềm được nỗi chua xót trong lòng mà bật khóc.

“Dạo gần đây, ông ấy lại gầy hơn rồi”

Lục Thành quan tâm đưa khăn giấy cho cô, an ủi.

“Vài hôm nữa sẽ đi chơi cùng ba, em đừng có quá buồn nếu không ông ấy cũng sẽ không vui đâu”
“Tôi sắp xếp công việc, có lẽ hết tuần này là sẽ có thể đi rồi”
“Được”
Vốn dự định của họ sẽ là hết tuần mới cùng nhau đi dã ngoại nhưng thoáng chóc lại phải để đẩy kế hoạch lên sớm một chút.

Hoá ra hôm Nhậm Nhã Lâm đ ến thăm ba cô ấy trở về thì ngay trong đêm Nhậm Sơn lại phát bệnh mà nhập viện, lần này nhập viện bệnh tình đã đến hồi cuối, cơ thể không có sức phải ngồi xe lăn.

Nhậm Tinh Khả và anh rể cùng nhau chuẩn bị đồ ăn, Nhậm Nhã Lâm thì đẩy xe đưa ba mình đi dạo.

“Hôm nay đánh nhẽ A Thành phải làm việc, lại vì ba mà phải xin nghỉ gấp, đúng là không biết xin lỗi thằng bé thế nào”
“Không sao, con đã xin lỗi anh ấy rồi, ba đừng lo”
“Con đừng đẩy nữa, dừng ở đây là được”
Nhậm Nhã Lâm dừng đẩy, ngồi xuống phiến đá bên cạnh ba mình.

“Ba, có cảm thấy mệt không ?”
Nhậm Sơn tuy sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn tỏ ra ổn, mỉm cười với con gái.

“Ba không sao, hôm nay được đi cùng các con đến đây chơi thì cảm thấy rất vui”
Nhậm Sơn trầm tư nhìn con gái, cô ấy thắc mắc hỏi.

“Sao vậy ? Mặt con có gì trên đó à ?”
“Không có, chỉ là thấy con giống mẹ con quá thôi”
Nhậm Nhã Lâm ngạc nhiên, bất giác sờ lên mặt mình.

“Nhớ lúc mẹ con còn trẻ chính là dáng vẻ này, trong sáng dịu dàng, nói cho con biết, mẹ con xinh hơn con rất nhiều, bà ấy lúc còn đi học chính là hoa khôi đó”
“Thế mà mẹ lại đồng ý lấy người như ba, không đẹp chút nào, bảo sao con bây giờ lại không xinh đẹp tuyệt sắc như mẹ”

“Con đó, không có ba thì làm sao có con được ? Nghĩ lại nhanh thật, lúc mẹ con mới vừa mang thai con thì bà ấy cảm thấy khó chịu rất nhiều, đến cả khi mang thai Tiểu Khả cũng không bị hành đến mức khóc la mỗi ngày như con”
Nhậm Nhã Lâm thích thú khi nghe chuyện của ba mẹ, cô ấy im lặng chăm chú lắng nghe.

Cứ thế cả hai người họ, một người nói người còn lại nghe, hơn một tiếng sau Nhậm Sơn chợt dừng lại thở dài một tiếng.

“Chỉ đáng tiếc là sẽ hứa cùng nhau đợi ngày xem con và Tiểu Khả mặc váy cưới, chỉ là…….

.


“Con tin, cho dù mẹ không bên cạnh nhưng mẹ sẽ luôn dõi theo chúng ta”
Nhậm Sơn lo lắng nhìn con gái.

“Tiểu Lâm, mẹ con là người hiền lành tốt bụng, cho dù người khác đối xử với bà ấy thế nào thì cũng chỉ biết lờ đi mà tha thứ cho họ, ba mong con sau này cũng sẽ giống như mẹ con, vui vẻ an nhiên mà sống, không vướng bận mà trải qua cuộc sống bình thường”
Nhậm Nhã Lâm mỉm cười dịu dàng, dáng cười này của cô ấy làm cho Nhậm Sơn thấy được dáng vẻ của vợ mình năm đó.

Nhậm Sơn đưa đôi tay khô cằn run rẩy nắm lấy tay Nhậm Nhã Lâm, có lẽ cảm nhận được tình hình bản thân không ổn thêm đã nói với con gái.

“Tiểu Lâm, cho dù là sau này con đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng phải nhớ kĩ, bản thân con phải luôn nghe theo trái tim của con mách bảo, bởi vì cuộc sống là của con, không vì bất cứ ai mà tồn tại, đừng vướng bận và đừng suy nghĩ chuyện đã qua”
Nói đến đây bỗng có cơn gió nhẹ lướt qua, làm lá rơi chạm xuống mặt hồ tĩnh lặng.


“Trời nổi gió rồi…….

có lẽ là muốn đưa ba đến gặp mẹ của con, ba phải đến gặp bà ấy rồi”
Nhậm Nhã Lâm hoảng loạn, đôi tay nắm chặt tay ba mình mà rơi lệ, cô ấy tựa đầu vào vai ba của mình rồi nhẹ nhàng nói.

“Nếu gặp mẹ, giúp con nói với bà ấy, con và Tiểu Khả rất nhớ bà ấy…….


Dưới ánh nắng chiều lung linh, Nhậm Sơn nhìn vào bờ hồ trong xanh mà mỉm cười nhắm mắt, thấy đôi tay ba mình đã buông lỏng, Nhậm Nhã Lâm cắn chặt môi không muốn tạo ra tiếng mà rơi lệ thấm ướt vai áo Nhậm Sơn.

Toàn bộ cảnh tượng đó đã được Lục Thành và Nhậm Tinh Khả ở phía sau nhìn thấy, Nhậm Tinh Khả đau lòng chạy khỏi đó tránh để chị gái nghe thấy, còn Lục Thành chỉ lặng lẽ đứng nhìn, anh ấy muốn cô được an tỉnh một mình cảm nhận hơi ấm cuối cùng của ba mình.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi