ĐÍCH NỮ KHÓ GẢ

Bên tai truyền đến tiếng thì thầm, Sở Diệc Dao mở mắt ra chính là đỉnh giường phòng mình, hơi nghiêng đầu, Tiền má má cùng Khổng Tước đang thấp giọng nói chuyện ở bên cạnh.

"Tiểu thư, ngài tỉnh rồi." Tiền má má thỉnh thoảng nhìn về phía này liền phát hiện nàng đã tỉnh lại, cho Khổng Tước bưng nước ấm đến, trước cho Sở Diệc Dao uống một chút, sờ sờ trán của nàng, không còn nóng nữa.

"Con ngủ đã bao lâu." Đầu còn có chút mông lung, Sở Diệc Dao đưa tay che ánh sáng, phát hiện trong tay mình đang nắm chặt một mảnh vải.

"Vừa qua giờ Mùi, tiểu thư, ta cho Bình Nhi đi hầm chút cháo cách thủy cho ngài ăn." Thân thể Sở Diệc Dao còn có chút vô lực, Tiền má má đỡ nàng ngồi dậy liền ra ngoài gọi Bình Nhi.

"Bảo Sênh cùng A Xuyên sao rồi?" Sở Diệc Dao nhìn về phía Khổng Tước hỏi.

"Ngày hôm qua A Xuyên ngã xuống ngựa, được người đi ngang qua cứu, sau khi tỉnh lại mới đưa về Sở gia, chỉ bị thương ngoài da không có gì đáng ngại, còn Bảo Sênh sáng nay có tỉnh một chút xong lại ngủ mất." Khổng Tước nói đến sau hơi dừng một chút, "Đại phu nói Bảo Sênh va chạm bị thương phần đầu, phải nghỉ ngơi nhiều mới được."

"Cho người chiếu cố nàng thật tốt, để Bình Nhi qua đó mấy ngày đi." Sở Diệc Dao nhìn mảnh vải trong tay, "Đây là cái gì?"

"Đêm qua Thẩm công tử ôm tiểu thư về phủ, tiểu thư ngủ thiếp đi nắm chặt y phục của hắn không chịu buông, Thẩm công tử sợ đánh thức ngài, vì vậy liền lấy cây kéo cắt xuống." Khổng Tước mở một cánh cửa thông gió, lại thêm chút hương liệu an thần vào huân hương, chỉ vào bình hoa cắm mấy đóa hoa trên bàn, nói với Sở Diệc Dao, "Đây là hoa sáng nay tiểu thiếu gia hái cho ngài."

Lúc này Sở Diệc Dao mới nhớ tới tình hình đêm qua được Thẩm Thế Hiên ôm từ trong xe ngựa ra ngoài, trên mặt không khỏi hiện lên rặng mây hồng, nàng ngủ thiếp đi ở trong ngực hắn không nói, lại còn lôi kéo y phục hắn không thả, quả thực là...

Càng nghĩ Sở Diệc Dao lại càng thấy không được tự nhiên, vội buông mảnh vải phỏng tay kia ra, ho nhẹ một tiếng, Khổng Tước gấp rút tiến lên hỏi có phải nàng không được thoải mái hay không.

Sở Diệc Dao lắc đầu, nghiêm mặt nói. "Đi chuyển lời tới thiếu phu nhân, phái người đi kéo xe ngựa về đây, cũng tìm thử xem có thấy con ngựa kéo hay không."

"Sáng nay thiếu phu nhân liền phái người đi kéo xe ngựa về, tiểu thư ngài yên tâm." Khổng Tước kéo chăn mền cho nàng, "Tần tiểu thư ở đây giữ ngài rất khuya mới rời đi."

Cảm kích của nàng đối với Tần Mãn Thu không phải hai ba câu là có thể nói rõ ràng, "Phái người đi thông báo một tiếng, nói ta đã tỉnh, không đáng ngại, cho tỷ ấy yên tâm."

Khổng Tước vừa đi ra, Tiền má má liền bưng cháo tiến vào, Sở Diệc Dao muốn đứng lên ăn, khoác áo choàng ngồi xuống, gần hai ngày chưa ăn cái gì, Sở Diệc Dao ngửi thấy mùi cháo thơm liền có chút khẩu vị, bất quá cũng chỉ có thể ăn non nửa chén.

"Ta đem đi giữ ấm, chờ con muốn ăn lại bưng đến." Tiền má má đỡ Sở Diệc Dao tựa vào giường, lại đắp kín chăn cho nàng, nơi này vừa vặn có thể chứng kiến cảnh trí trong sân, Sở Diệc Dao đối với cử chỉ dè dặt cẩn trọng của bà có chút bất đắc dĩ, "Nhũ nương, con không sao rồi."

"Nhũ nương biết rõ con không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi, trở lại là tốt rồi." Tiền má má con mắt đau xót vội vàng gật đầu đi ra ngoài, Sở Diệc Dao khẽ thở dài một hơi, nàng đã hù dọa mọi người một phen rồi.

Trời dần tối, Tần Mãn Thu đến Sở gia thăm nàng, lúc thấy nàng hết thảy đều tốt mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, tiện đà hỏi, "Việc này muội dự định thế nào?"

"Tra." Âm thanh của Sở Diệc Dao rất nhẹ, ngẩng đầu nhìn bình phong vẽ tranh sơn thủy bên cạnh.

"Con ngựa kia chạy loạn chỉ sợ khó tìm." Tần Mãn Thu nhíu mày, ngựa bị sợ hãi chạy đến đâu cũng không biết, nói không chừng đã bị sói ăn thịt chết trong rừng sâu núi thẳm.

"Không phải là còn có xe sao, nếu có người động tay chân, chắc chắn vẫn để lại dấu vết trên xe." Sở Diệc Dao nghĩ tới nghĩ lui, những người không muốn nàng sống sót có thể dễ dàng đếm được.

"Ngày hôm qua thời điểm Thẩm công tử ôm muội đi liền thấy Nhị ca muội." Trầm mặc một hồi, Tần Mãn Thu nói ra, "Hắn đứng ở chỗ không xa xem chúng ta."

"Về sau thế nào?"

"Về sau thấy tìm được muội an toàn rồi, hắn liền đi." Tần Mãn Thu sờ sờ mặt của nàng, "Hắn rất lo lắng cho muội."

"Muội hiểu rõ." Khóe miệng Sở Diệc Dao giương cao bình tĩnh cười, hắn là Nhị ca của nàng, tự nhiên là lo lắng cho nàng, chỉ là có đôi khi không ai chịu thỏa hiệp trước.

"Tỷ thấy Thẩm công tử kia ngược lại rất quan tâm muội." Lời nói Tần Mãn Thu xoay trọng tâm đến trên người Thẩm Thế Hiên, Sở Diệc Dao liền giật mình, bật cười nói, "Muội vốn là trên đường đi gặp hắn gặp chuyện, Thẩm công tử chỉ là biểu đạt một chút tâm ý của mình."

"Cũng không thể nói như vậy, hắn đại khái có thể ở Sở gia chờ tin tức, cần gì tự mình đi tìm, Thẩm nhị thiếu này, ngày thường ít nghe người ta nói đến hắn." Theo Tần Mãn Thu, Thẩm Thế Hiên làm nhiều hơn, chuyện tối qua vốn nên để Gửi Đình tới ôm Diệc Dao về, tuy nói nguy hiểm trước mắt người khác cũng sẽ không nói cái gì, nhưng dù sao cũng có thân phận cách trở.

Sở Diệc Dao không biết trả lời nàng thế nào, chỉ có thể cười. Phòng ngoài truyền tới âm thanh của Sở Ứng Trúc, đảo mắt liền xuất hiện ở cửa, cơ hồ là chạy vội lại đây, Sở Ứng Trúc úp sấp bên giường của nàng, ngửa đầu nhìn nàng, đôi mắt nhỏ chớp chớp, "Cô cô, cô cô khỏe hơn chưa?"

"Cô cô tốt lắm." Sở Diệc Dao nhéo chóp mũi của bé, Sở Ứng Trúc liên tục không ngừng nói cho nàng biết sáng sớm bé liền đi hái hoa trong vườn, "Nương nói như vậy cô cô tỉnh lại nhìn thấy sẽ cao hứng."

"Ứng Trúc thực ngoan ~" Sở Diệc Dao cúi người hôn hai má của bé, Kiều Tòng An cũng đi đến, Tần Mãn Thu nhìn sắc trời cũng không còn sớm, cáo từ ra về, "Hôm sau tỷ lại đến thăm muội."

"Hảo, Khổng Tước, đi tiễn Tần tiểu thư." Sở Diệc Dao gật gật đầu, Tần Mãn Thu cũng hôn Sở Ứng Trúc một chút rồi đi, đến cửa viện tử bắt gặp Sở Diệu Phỉ và Sở Diệu Lam cùng nhau tiến đến.

Bởi vì có quan hệ với Sở Diệu Lạc, Tần Mãn Thu đối với hai cái muội muội của nàng ta cũng không có cảm giác tốt, hơn nữa với phẩm hạnh của Tiêu thị kia, nàng thấy đều là cá mè một lứa.

Sở Diệu Lam xấu hổ chào hỏi Tần Mãn Thu, ký ức về một màn ở chính phòng hôm qua vẫn còn mới, Tần đại tiểu thư không phải dịu dàng vô cùng sao, hình tượng hôm qua đã phá vỡ hoàn toàn.

Tần Mãn Thu trực tiếp ngăn cản bọn họ muốn đi tiếp. "Trễ thế này Diệc Dao đã ngủ, hay là ngày mai các ngươi lại đến xem nàng đi."

"Vừa rồi..." Sở Diệu Phỉ vừa định nói, Sở Diệu Lam liền kéo y phục của nàng ta, cười nói với Tần Mãn Thu, "Đa tạ Tần tiểu thư nhắc nhở, Nhị tỷ, ngày mai chúng ta lại đến xem Diệc Dao tỷ đi."

Sở Diệu Phỉ nhìn Tần Mãn Thu đi xa, quay đầu trừng Sở Diệu Lam, "Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy đường tẩu đi vào, sao có thể ngủ, hơn nữa, nàng ta là cái thá gì, cũng không phải người Sở gia, quản nhiều như vậy!"

"Cho dù không ngủ cũng mệt mỏi, Nhị tỷ, ngày mai chúng ta lại đến đi." Sở Diệu Lam lắc lắc đầu, lôi kéo nàng ta trở về Trân Bảo các.

...

Trong phòng, Kiều Tòng An cho Thanh nhi mang Sở Ứng Trúc đi ra ngoài, ngồi xuống bên giường Sở Diệc Dao, thần sắc hơi trầm xuống, "Đã chuyển xe ngựa về, hai bánh xe đều hư, xe cũng đụng nghiêm trọng, thật may là trong xe lót đệm dày." Cho dù là đệm dày trên người Sở Diệc Dao cũng bị đụng nổi lên không ít bầm đen, còn Bảo Sênh vì che chở nàng, tổn thương càng nặng hơn.

"Kia dây cương có vấn đề hay không?" Sở Diệc Dao quan tâm nhất là xe ngựa bị động tay động chân từ đâu, nếu là sợi dây thừng thì cả người trông xe lẫn người dắt ngựa đều có khả năng.

"Cát thúc đã tìm người đến nhìn, có mấy sợi giống như bị cắt qua một chút, có mấy sợi do sức ép về sau mà tự đứt." Theo như lời A Xuyên, đột nhiên mấy sợi dây cương trước bị đứt, tiếp đến xe ngựa liền mất trọng tâm hung hăng lệch nghiêng một chút, lúc chấn động A Xuyên bị hất văng khỏi xe ngựa hôn mê bất tỉnh.

"Xe ngựa này hai ngày trước muội mới phân phó người chuẩn bị, có những ai đến gần xe ngựa?" Sở Diệc Dao nhận được Thẩm Thế Hiên hồi âm hôm sau mới thông báo A Xuyên chuẩn bị, nhất định trong hai ngày có người động tay chân.

"Thật sự muốn hại chết muội, nhất định sẽ có hành động tiếp theo." Sở Diệc Dao hừ cười một tiếng, nàng mạng lớn không chết, người hạ thủ cũng phải nghĩ biện pháp khác.

"Muội nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện này tẩu sẽ đi xử lý, muội cũng đừng nghĩ." Kiều Tòng An cười trấn an nàng, Sở Diệc Dao dừng một chút mở miệng hỏi, "Nhị ca, huynh ấy ở nhà sao?"

"Hôm qua sau khi hắn ra ngoài, còn chưa có trở lại." Kiều Tòng An khẽ thở dài, "Trong lòng tiểu thúc cũng tự trách vô cùng, hôm qua biết muội gặp chuyện không may hắn rất hối hận, Nhị ca muội trước giờ là người như vậy, nếu muội cứ muốn hắn như đại ca muội, đây không phải là làm khó hắn, làm khó chính muội sao."

"Hiện giờ cũng không phải huynh ấy muốn thế nào là có thể như thế đấy, đại tẩu cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút." Sở Diệc Dao cười cười không nói gì nữa, Kiều Tòng An sau khi rời khỏi đây cũng không trở về viện tử của mình, mà đi đến sân để xe ngựa một chuyến, Cát quản gia mang theo vài người nhìn xung quanh xe ngựa.

"Ta thấy vấn đề nằm ở chỗ này sợi dây, các ngươi xem." Một người trong đó là người chế tạo xe ngựa nắm một đầu sợi dây thừng nói với Cát quản gia, "Nhìn qua có vẻ chỉ đơn giản là bị kéo đứt, nhưng ở giữa là vết cắt rất gọn."

Chỉ cần dùng một con dao nhọn cắt đứt sợi dây từ bên trong, để nguyên một lớp bọc bên ngoài, nhìn qua không có vấn đề nhưng khi xe ngựa vừa chạy, nhất là cái loại đường núi đó cần ngựa kéo mạnh mẽ, sợi dây thừng liền không chịu nổi.

"Ta cũng thấy như vậy." Một người khác đứng dậy đồng ý, "Còn xe này không có vấn đề gì."

"Cát thúc, hiện tại cũng đã muộn, trước mắt tiễn các vị sư phụ về nghỉ ngơi, ngày mai còn muốn phiền mọi người sang đây xem tiếp." Kiều Tòng An cho Cát quản gia tiễn bọn họ ra ngoài, sai một bà tử canh giữ ở cửa, quay đầu nhìn thoáng qua cửa đóng lại, trở về viện tử chính mình.

...

Đêm khuya, bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn lồng trong hành lang phát chút ánh sáng, ở sân để xe ngựa bà tử đang dựa vào cửa lim dim ngủ thiếp đi, ánh trăng lẳng lặng trút xuống, chiếu sáng đỉnh xe.

Đột nhiên một tiếng kẽo kẹt truyền đến, một bóng người đẩy cửa khép hờ, lại đợi một hồi lâu xác định bên trong không có động tĩnh gì, lúc này mới rón ra rón rén đi vào, bà tử bên cạnh kia ngủ rất say, còn phát tiếng ngáy, thân ảnh kia nhìn chằm chằm bà tử một hồi, đi về phía xe ngựa.

Đi vòng quanh xe ngựa hai vòng, người nọ cầm lấy sợi dây cương mấy vị sư phụ đã xem qua, từ trong lòng ngực móc ra một cái mồi lửa, mở ra thổi, liền bùng lên ngọn lửa nhỏ.

Đang muốn đem mồi lửa châm một đầu dây cương, người nọ do dự một chút, lại trực tiếp đem mồi lửa hướng đến mảnh rèm còn một nửa trên cửa xe.

Không đợi mảnh rèm bén lửa, bốn phía đột nhiên sáng bừng, bảy tám người xuất hiện từ bốn phía, trong tay mỗi người giơ cây đuốc, dẫn đầu là Cát quản gia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi