ĐÍCH NỮ KHÓ GẢ

Sở Diệc Dao ngẩn ra, một bên Bạch sư phụ uống hơi say còn nói tên đồ đệ này từ hôm qua tới đây liền chui vào phòng kia không chịu đi ra, đều phải có người đưa cơm vào, lại vỗ đầu một cái, "Cũng không biết tiểu tử kia có ăn cơm trưa hay không."

Sở Diệc Dao quay trở lại, cẩn thận nhìn xuyên qua cửa sổ, sau lưng Thẩm Thế Hiên đặt một cái khay cơm, đồ ăn trên khay không có dấu vết động vào động, có phải nếu không có người quấy rầy, hắn định không ăn không ngủ liều mạng làm việc hay không?

Sở Diệc Dao đứng một hồi, gõ mạnh cửa đẩy vào, Thẩm Thế Hiên quay đầu lại, nhìn thấy nàng liền sửng sốt, "Sao ngươi lại tới đây?"

Một đêm này không ngủ, quần áo mặc trên người dính rất nhiều mảnh gỗ vụn, hơn nữa vẻ mặt bất ngờ trong nháy mắt đó, trông Thẩm Thế Hiên có vẻ hơi chật vật, Sở Diệc Dao cố nén cười nói, "Ta vừa mới đến, còn chưa ăn cơm, ngươi ăn chưa?"

"Ta... cũng chưa." Thẩm Thế Hiên vốn muốn nói ăn rồi, nhưng vừa nhìn cái khay đặt sau lưng, trên mặt thoáng hiện vẻ lúng túng, "Ta và ngươi cùng ra ngoài ăn đi."

Sở Diệc Dao gật gật đầu, đi đến phòng bếp bên cạnh, đại thẩm nấu ăn nhanh chóng nấu hai món, Thẩm Thế Hiên bưng khay cơm đã nguội đến phòng bếp, đi rửa mặt chải chuốt một lần nữa rồi quay lại, "Sao hôm nay lại đến đây?"

"Ta đã nghe nói chuyện của Thẩm gia, sợ ngươi không ra ngoài được, cho nên đến đây nhìn một chút, nếu không kịp còn có thể báo trước cho khách một tiếng." Sở Diệc Dao thấy được mệt mỏi trong đáy mắt hắn, muốn nói vài lời ân cần lại cảm thấy có chút đường đột, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

"Vẫn kịp, sư phụ giúp ta không ít, nếu không ta thật sự không hoàn thành nổi." Bộ phận tinh tế nhất của tượng Quan Âm như thần thái gương mặt, Thẩm Thế Hiên khó có thể hoàn thành xuất sắc, tay nghề lâu năm của sư phụ không phải ngày một ngày hai là có thể luyện được, còn phải cần Bạch sư phụ chỉ dạy nhiều.

"Vậy cũng không nên bỏ ngủ để điêu khắc." Hồi lâu, Sở Diệc Dao nói một câu, Thẩm Thế Hiên ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhưng nàng đã cúi đầu, không thấy được sắc mặt.

Không khí có chút kỳ quái, nói không nên lời vì cái gì, Sở Diệc Dao nhìn chằm chằm khe hở trên bàn, cảm giác được hắn đang nhìn mình, vẫn cảm thấy có chút quái dị.

Rất nhanh đại thẩm bưng thức ăn đến, có lẽ hai người đều đói bụng, không nói gì yên lặng ăn cơm.

Thẩm Thế Hiên một mực gắp thức ăn ung dung mở miệng, "Đợi lát nữa có muốn đến xem tượng Quan Âm kia không?"

Sở Diệc Dao vừa lúc buông chén xuống, hậu sinh gật đầu, đứng dậy ra khỏi phòng trước.

Ngoài phòng gió mát hơn nhiều, thổi tan nóng ran trên mặt, Sở Diệc Dao cũng không rõ ràng một cỗ cảm giác khác thường trong lòng.

Thẩm Thế Hiên ăn xong đi ra dẫn nàng đến hậu viện, trong phòng tượng Quan Âm đã hoàn thành không sai biệt lắm, ngoài những chi tiết cuối cùng cần Bạch sư phụ hỗ trợ, Thẩm Thế Hiên còn phải điêu khắc một cái bệ bên dưới chân tượng.

"Thương thuyền Thẩm gia cất cánh, ngươi không trở về thật sự không có chuyện gì sao?" Như Trung thúc nói, rút lui nhiều danh sách như vậy dù không thể rung chuyển căn cơ của Thẩm gia, nhưng cũng ảnh hưởng không nhỏ, bây giờ người ngoài họ chỉ quan tâm vì sao Điền gia trở mặt cùng Thẩm gia, Thẩm gia đến tột cùng đã làm chuyện gì chọc giận Điền gia.

"Một mình đại ca ta là đủ." Thẩm Thế Hiên lắc lắc đầu, ý của tổ phụ hắn hiểu được, đều là con cháu Thẩm gia, nào có chuyện liên tục tránh né chuyện trong nhà, nhưng nếu hiện tại lo chuyện cửa hàng, khó tránh khỏi sẽ có người bàn tán, đến lúc đó mọi cố gắng của hắn đều sẽ bị lôi ra, bây giờ vẫn chưa phải lúc.

"Nếu Thành Mộc và Hương Khuê có thể duy trì doanh thu như hiện tại, qua hai năm là có thể mở thêm chi nhánh." Sở Diệc Dao dự tính vài chuyện, nếu cứ tốt thế này, chỉ cần danh tiếng cửa hàng vững chắc, mở thêm một hai chi nhánh cũng không thành vấn đề.

Thẩm Thế Hiên lấy bộ dụng cụ trên giá xuống, nhìn nàng cười nói. "Chừng hai năm nữa, Sở tiểu thư chưa chắc còn có tinh lực như vậy."

Sở Diệc Dao hiểu được hắn nói đến chuyện gì, nhưng chỉ cười cười không trả lời, chuyện lập gia đình, nàng còn chưa nghĩ qua.

"Sở tiểu thư nên về trước đi, quá muộn đường núi không dễ đi." Thẩm Thế Hiên chọn lấy một con dao khắc phù hợp, đưa nàng đến cửa viện tử.

"Thẩm công tử không quay về?"

"Ta ở thêm hai ngày nữa, Sở tiểu thư đi thong thả."

Thẩm Thế Hiên đưa mắt nhìn nàng lên xe ngựa, đứng ở cửa viện tử một hồi lâu mới xoay người, không biết Bạch sư phụ đã đứng phía sau từ lúc nào, Bạch sư phụ cười cười nhìn hắn, "Tiểu tử, Sở tiểu thư này tuổi cũng không còn nhỏ đi."

Thẩm Thế Hiên không phủ nhận cười, Bạch sư phụ mắng một tiếng, "Tiểu tử thối, ngươi còn không thừa nhận, ta thấy nếu ngươi không nhanh nắm bắt, cô nương này sẽ bị nhà khác cướp đi."

"Không vội." Thẩm Thế Hiên ha ha cười theo, Bạch sư phụ trừng mắt liếc hắn một cái, thô họng nói, "Tiểu tử, ngươi nói không vội, nhưng người khác vội a, để xem, ai chẳng muốn cưới được một thê tử có năng lực như vậy, đến lúc đó tiểu tử ngươi ngồi đây mà khóc!"

Thẩm Thế Hiên dở khóc dở cười nhìn Bạch sư phụ, xoay người vào phòng, lại quay đầu nhìn lại, xe ngựa đã biến mất không còn bóng dáng.

...

Cuối tháng giêng thương thuyền rời bến, lần này chỉ có một mình Sở Trung đi, trước khi đi vài ngày, Sở Hàn Lâm đột nhiên ngã bệnh, Sở Diệc Dao không biết là bệnh thật hay là giả bộ, sau khi thương thuyền rời bến năm sáu ngày, Sở Hàn Lâm lại đến cửa hàng.

Sở Diệc Dao cũng thanh nhàn hơn, thường xuyên rảnh có thể đi xem vài cửa tiệm, Hình Kiến Quốc một mình quản lý ba gian cửa hàng cũng có chút quá sức.

"Nhị cữu, sáu tháng cuối năm nay, hắc sông chúng ta gieo xuống có thể thu hoạch rồi, nguồn tiêu thụ cũng không ít." Đến giờ cũng có vài nhà mở cửa hàng gia vị giống Sở Diệc Dao, nhưng dù sao cách điều phối gia vị không giống nhau, hương vị làm ra cũng khác, Sở Diệc Dao muốn chờ lần thu hoạch hắc sông này, chỉ cần sản lượng tốt một chút, cửa hàng có thể tuyển vài cửa tiệm làm đại lý bán sỉ hắc sông.

"Đến lúc đó cháu sẽ mướn thêm vài người hỗ trợ cho nhị cữu." Sở Diệc Dao đã sớm lên kế hoạch tốt lắm, mở rộng đất đai, đến lúc đó bất luận là cho nông hộ thuê hay là trực tiếp dùng để gieo hắc sông cũng có thể.

"Diệc Dao, cuối năm ngoái hôn sự của Tiểu Ngữ đã được định rồi, cháu cũng không còn nhỏ, nên suy tính đi." Cuối năm ngoái có một phu nhân đến Hình gia xin cưới, đối tượng chính là Hình Tử Ngữ, cũng là một nhà khá giả, có vài cửa tiệm, làm ăn mua bán vững vàng, quan trọng nhất là chàng trai kia thiết thực cần cù lại thật thà, Hình Kiến Quốc gặp qua vài lần, tương đối hài lòng.

Đang nói, tiểu nhị ngoài cửa chạy vào nói có người đến tìm Hình Kiến Quốc, là Trương gia cho bà mối tới làm mai với nhị tiểu thư, Hình phu nhân phái người đến gọi ông về.

"Trương gia nào?" Hình Kiến Quốc hỏi, vẻ mặt tiểu nhị mơ hồ, chỉ nói Hình phu nhân muốn Hình Kiến Quốc mau chóng trở về.

"Nhị cữu, ngài đi đi, ở đây để cháu." Sở Diệc Dao thấy tiểu nhị kia gấp gáp, cũng kêu Hình Kiến Quốc nhanh đi về.

Nhưng Hình Kiến Quốc đi không đến nửa canh giờ, lại có người tìm tới cửa, lần này là tìm Sở Diệc Dao, nói là Hình Kiến Quốc sai hắn tới, mà tới cửa nghị hôn lần này chính là vị Trương thiếu gia đã cứu Hình Tử Thù.

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Sở Diệc Dao mang theo Bảo Sênh chạy tới, mới vừa vào cửa, thật xa liền nghe được giọng bà mối.

Dương thị và Hình Kiến Quốc ngồi ở trong phòng, đều có chút luống cuống, thời điểm Sở Diệc Dao đi vào bà mối kia đang khen Trương Tử Lăng, vừa nhìn thấy Sở Diệc Dao liền sửng sốt một chút, ý cười đầy mặt nói, "Đây hẳn là Hình nhị tiểu thư, chà, vừa nhìn liền biết là người có phúc khí."

"Đây không phải Tử Thù, đây là cháu ngoại ta, Sở gia đại tiểu thư." Dương thị lúng túng cắt đứt lời bà mối, nụ cười bà mối kia hơi ngưng lại, rất nhanh liền chuyển lời, "Thì ra là biểu muội của Hình nhị tiểu thư, khó trách a, tỷ muội với nhau đều là người có phúc khí."

Dựa theo bà mối nói, là Trương phu nhân ủy thác bà ta đến đây làm mai, còn có một việc muốn nói trước là sau khi thành thân sẽ cùng Trương Tử Lăng đi Lạc Dương đọc sách, có lẽ sau này liền ở lại Lạc Dương, còn nói Trương phu nhân nhìn trúng phẩm cách của Hình nhị tiểu thư, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành, tính tình không kiêu ngạo không nóng nảy, Trương gia lại không thiếu bạc, cho nên sẽ không cảm thấy gia thế hai nhà phân cách.

Này chỉ sợ là từ lần Trương Tử Lăng cứu Hình Tử Thù liền kết thành duyên phận, hơn nửa năm, Trương phu nhân liền cho người tới cửa cầu hôn.

Bà mối nói mãi, Dương thị lại càng khó có thể hạ quyết định, khó xử nhìn Hình Kiến Quốc, "Kiến Quốc, chuyện này nên làm thế nào cho phải, Trương gia với chúng ta thế này, có thể không xứng với a." Trong nhận thức của Dương thị, bất luận là khuê nữ của mình hay là cháu gái, đều là trèo cao không với tới Trương gia, dù gả cao cũng không nên quá chênh lệch như vậy, Dương thị cân nhắc, dùng điều kiện bọn họ gả hài tử đi, gả cao mà phải chịu khi dễ, không bằng tìm một hộ bình thường còn tốt hơn.

"Nếu không viết một phong thư gửi về nói với nương một tiếng, hôn sự Tử Thù vẫn nên để cha mẹ nàng làm chủ, chúng ta..." Dương thị suy nghĩ một chút lại nói, chuyện lớn như vậy sao có thể để bọn họ định đoạt thay.

"Không cần viết cũng biết câu trả lời, ngươi còn chưa hiểu rõ tính tình đại ca đại tẩu!" Hình Kiến Quốc lắc lắc đầu, hỏi cũng vô ích, đại ca và đại tẩu chỉ cần nghe gia thế người ta tốt như vậy, căn bản sẽ không suy xét vấn đề khác.

"Nhị cữu, cháu thấy chuyện này hãy để cho biểu tỷ tự mình quyết định đi." Sở Diệc Dao mở miệng nói, "Dù sao cũng là hôn sự của biểu tỷ, hỏi ý kiến của tỷ ấy trước rồi quyết định."

"Đúng vậy, đúng vậy, để ta đi gọi Tử Thù." Dương thị luôn miệng nói đúng, đi ra ngoài tìm Hình Tử Thù.

Hình Tử Thù tại phòng cách vách đại khái biết có người tới cửa làm mai với nàng, nhưng không biết đối phương là ai, nghe Dương thị nói là Trương gia xong, ước chừng sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng lại ngập ngừng hỏi, "Nhị thẩm, người nói là Trương công tử?"

"Đúng vậy, chính là Trương công tử cứu cháu hôm ở nhà Diệc Dao." Ấn tượng của Dương thị đối với Trương Tử Lăng cũng chỉ có lần cứu Hình Tử Thù kia, Hình Tử Thù có chút không biết phải làm sao, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Diệc Dao, đáy mắt có một tia nghi hoặc, tựa hồ là không thể lý giải tại sao người của Trương gia lại muốn làm mai với nàng.

"Biểu tỷ, sau hôm đó có cùng Trương công tử gặp mặt không?" Trương phu nhân sẽ không vô duyên vô cớ qua nửa năm mới nhờ người tới làm mai, Sở Diệc Dao nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là có người nhắc đến biểu tỷ ở trước mặt Trương phu nhân, người này rất có thể chính là Trương Tử Lăng.

"Không có." Hình Tử Thù lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì, đáy mắt chợt lóe, "Có gặp một lần, nhưng chỉ là ngẫu nhiên, ta cùng tỷ tỷ đi xem vải, gặp qua Trương công tử ở cửa tiệm, lúc trước chưa kịp nói lời cảm tạ, ngày đó ta liền hướng hắn nói một tiếng, ngoài ra không nói thêm gì."

"Biểu tỷ, hôm nay Trương phu nhân nhờ người tới làm mai với tỷ, tỷ nghĩ như thế nào." Sở Diệc Dao biết tính tình Trương Tử Lăng là cực kỳ nhạt nhẽo, nếu không đời trước, tại sao sau khi Sở Diệu Phỉ sinh hạ một đứa con liền phu thê phân phòng, nhưng lần này khác ở chỗ, đời trước là hắn bị ép phải cưới.

Hồi lâu, Hình Tử Thù trầm mặc rồi khẽ nói. "Ta có thể gặp Trương phu nhân một lần không?"

===============

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi