ĐÍCH NỮ KHÓ GẢ

Sở Diệc Dao rời khỏi căn nhà cũ, đến hai gian nhà trệt bên cạnh hỏi thăm một chút, biết được nhị ca mang theo Uyên Ương ở nơi này cũng mới nửa tháng, lại trở lại kia căn nhà rách, Uyên Ương còn ở trong góc kia, không coi ai ra gì đếm ngón tay, cùng hoa khôi Xuân Mãn lâu ngày xưa nhìn qua hoàn toàn khác nhau.

"Tiểu thư, chúng ta không đón nhị thiếu gia trở về sao?" Khổng Tước đi theo sau lưng nàng rời khỏi ngõ hẻm, hôm nay trời còn lạnh như vậy, nhị thiếu gia ngây ngốc ở nơi như thế này  nhất định sẽ ngã bệnh, chưa từng chịu khổ như thế.

"Huynh ấy không què không nằm liệt, vì sao chúng ta phải đi đón, cửa Sở gia có người không để cho huynh ấy tiến vào sao." Sở Diệc Dao khôi phục thần sắc, lạnh lùng nói, "Chính huynh ấy không muốn trở về, không cần cưỡng cầu."

Ra khỏi đầu ngõ, A Xuyên giữ xe ngựa chờ ở kia, Sở Diệc Dao nhìn bốn phía nói với A Xuyên, "Ngươi đi hỏi thăm xung quanh Tào gia một chút, tiểu thiếp nhà Tào tam công tử có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, tỉ mỉ hỏi thăm chuyện trong vòng một tháng này."

A Xuyên lái xe đưa Sở Diệc Dao đến cửa tiệm trang sức chợ phía Nam rồi rời đi, Sở Diệc Dao mang theo Khổng Tước đi dạo mấy nhà, lúc đi ra đã là chạng vạng, sắc trời có chút tối.

Sở Diệc Dao giật mình nhìn người đối diện đang đẩy xe đẩy nhỏ đi ngang qua, trên xe đẩy đặt vài túi to nặng, người nọ cố hết sức đẩy, thân thể cong xuống.

"Tiểu thư." Khổng Tước lo lắng hô một tiếng, Sở Diệc Dao hoàn hồn, cúi đầu thu lại đáy mắt khác thường, chờ phu xe tới đón, một đường trở về cũng không nói cái gì nữa.

Ba ngày sau A Xuyên nghe được chút tin tức trở lại nói cho Sở Diệc Dao, hơn nửa tháng trước, vài người thiếp thất của Tào Tấn Vinh bị đuổi ra khỏi Tào gia, người nọ nói chứng kiến ba người thiếp thất bị đuổi, trong đó có hai người được người khác đón đi, còn một người ở trên đường lắc lư một hồi lâu, khi đó trời tối, người xa cũng nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy  người thiếp thất này đi đường có chút kỳ quái.

"Nói như vậy, thời điểm đuổi khỏi Tào gia đã điên rồi." Sở Diệc Dao gật gật đầu, A Xuyên lại nói, "Một ngày trước khi bi đuổi khỏi Tào gia, Tào công tử mời một vài người đến Tào gia chơi, nghe nói là qua đêm tại Tào gia, ban đêm cũng không thấy có người đi ra."

Suy nghĩ theo hướng xấu nhất, Sở Diệc Dao đột nhiên hiểu nguyên nhân Tào Tấn Vinh tìm nhiều thiếp thất như vậy để làm gì, Uyên Ương lúc còn ở trong Tào phủ điên rồi, sau khi bị đuổi khỏi Tào phủ còn có thể gặp được nhị ca, vận khí của nàng ta thật đúng là tốt.

"Ngươi lại đi hỏi thăm, có thể tìm được hai thiếp thất còn lại, xem có thể biết một chút tin gì từ bọn họ hay không." Sở Diệc Dao phân phó Bảo Sênh đi lấy ít bạc cho A Xuyên, bỏ chút tiền liền có thể moi tin tức từ những người đó.

A Xuyên chần chừ một chút, nhịn không được hỏi. "Đại tiểu thư, có phải ngài tìm được thiếu gia hay không."

"Xem ra ngươi đã sớm biết nhị thiếu gia trở về Kim Lăng." Sở Diệc Dao biết A Xuyên trung thành và tận tâm đối với nhị ca, nói không chừng hai người này đã sớm gặp mặt.

"Đêm hai mươi chín năm ngoái đón tiểu thư từ cửa hàng trở lại, ở gần cổng Sở phủ đã từng nhìn thấy nhị thiếu gia, sau đó liền chưa từng thấy qua." A Xuyên lắc lắc đầu, hắn chỉ tại đêm hôm đó từng nhìn thấy bóng nhị thiếu gia thôi.

Sở Diệc Dao phất tay cho A Xuyên đi xuống, không gặp thì như thế nào, gặp qua thì như thế nào, địa vị của nàng cùng cái Sở gia này ở trong suy nghĩ nhị ca, cũng không cao bằng Uyên Ương, cho dù nàng ta điên rồi, huynh ấy cũng không muốn tỉnh, nàng có đón huynh ấy trở về thì có ích lợi gì.

...

Tháng ba, xuân về hoa nở, hồi lâu Sở Diệc Dao chưa từng ra ngoài bị Kiều Tòng An mang theo đi Hương Sơn một chuyến, mục đích của Kiều Tòng An cũng rất rõ ràng, mang nàng lên Hương Sơn xin quẻ nhân duyên, Sở Diệc Dao cũng đã từ chối, nhưng Tiền má má ở một bên khuyên giải, chỉ có thể đi theo.

Hoài Sơn lái xe mang các nàng đi, đến dưới chân núi Hương Sơn, không cần Kiều Tòng An nói, Sở Ứng Trúc quấn lấy Hoài Sơn, nói cái gì cũng không chịu theo các nàng lên núi, nhất quyết ở dưới chân núi chơi.

"Ứng Trúc, vậy cháu ở nơi này chơi cùng đại thúc, cô cô cùng mẹ cháu rất nhanh sẽ đi xuống." Sở Diệc Dao nhéo nhéo mặt Sở Ứng Trúc đi theo Kiều Tòng An lên núi.

Núi Hương Sơn kỳ thật cũng có đường cho xe ngựa trực tiếp đi đến giữa sườn núi, nhưng người muốn cầu nhân duyên đều chú ý một tâm thành kính, hiếm khi có người sẽ ngồi xe ngựa đến giữa núi.

Giống như các nàng, dọc theo đường đi có rất nhiều người, sau khi vào nhân duyên miếu, Kiều Tòng An dẫn nàng lạy ba tôn phật tượng sau đó mới để cho nàng đi rút ký văn, lấy được ký văn trực tiếp lôi kéo nàng đi tìm đại sư nhân duyên giải xăm.

Mặc kệ nàng có tâm cầu xin hay không, có lẽ là duyên phận cho phép, Sở Diệc Dao gặp được vị đại sư nhân duyên kia, Kiều Tòng An cung kính đem ký văn đưa cho ông, đại sư nhìn một chút, lại liếc nhìn Sở Diệc Dao, thủy chung không hề động bút.

"Vị tiểu thư này, xin ngài đến gần cho bần tăng nhìn một chút." Thật lâu, nhân duyên đại sư hướng về phía Sở Diệc Dao vẫy vẫy tay, hiền hòa ra hiệu nàng gần thêm chút nữa.

Sở Diệc Dao đến gần hai bước, đại sư ngẩng đầu nhìn trên mặt nàng, lập tức cầm bút viết xuống giấy hồng mấy chữ giao cho Sở Diệc Dao, "Thí chủ đi thong thả."

Ra khỏi đình, Sở Diệc Dao mới mở giấy hồng kia ra, trên mặt chỉ viết một câu: "Người hữu duyên cùng thời."

Rất nhiều khi người giải xăm sẽ được viết những lời phú quý, hoặc là chiêu cáo nhân duyên tốt xấu, chỉ có giải xăm của Sở Diệc Dao, thật sự có chút khó hiểu, có đúng là nàng đang xin giải nhân duyên không.

Kiều Tòng An sờ sờ tay nàng, gấp giấy hồng cẩn thận bỏ vào túi gấm xin trong miếu, lại nhét túi gấm vào tay nàng ôn nhu nói. "Rút ký văn là ký tốt nhất, nghĩ đến người hữu duyên này cũng không phải là cái chuyện xấu gì."

Sở Diệc Dao nắm túi gấm không nói, ký văn đời trước kia cũng là ký tốt nhất, nhưng giải ra lại là: "Sơ định nhân duyên thay đổi, kết hôn khó thủ hằng." Đúng là nhân duyên đầu tiên thay đổi, Trình đại ca cưới đường tỷ, mà sau khi nàng gả vào Nghiêm gia không được chết già.

Nếu mà ký văn lần này linh nghiệm, vậy người hữu duyên này, đến tột cùng là ai.

...

Dưới chân núi, Hoài Sơn cùng Sở Ứng Trúc nghỉ ngơi bên cạnh xe ngựa, đường mòn nhỏ bên cạnh sườn núi mọc ra rất nhiều cỏ non, Hoài Sơn dắt một tay Sở Ứng Trúc, cẩn thận đi dạo một vòng, ngẫu nhiên còn ngồi chồm hổm khua khoắng đám hoa cỏ.

Cũng không biết Sở Ứng Trúc tìm được ở đâu mất cục đá nhỏ, còn dính ít bùn, Sở Ứng Trúc đỏ mặt lấy một viên trong đó nhét vào trong tay Hoài Sơn. "Cái này cho đại thúc."

Hoài Sơn sửng sốt, trong tay là hòn đá lạnh buốt, Sở Ứng Trúc đang mở to mắt nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au au, không đợi hắn kịp phản ứng, Sở Ứng Trúc lại ra hiệu hắn mở cái tay còn lại ra, cầm lấy viên đá còn lại thả vào lòng bàn tay hắn, một mặt nói, "Đây là cho cô cô, đây là cho nương, cái này là cho nhị thúc." Thời điểm nhắc tới Sở Mộ Viễn, bàn tay nhỏ bé của Sở Ứng Trúc dừng lại, lầm bầm một tiếng, "Đã lâu rồi cháu không nhìn thấy nhị thúc."

"Đến ~" Hoài Sơn nắm chặt những viên đá kia ôm lấy bé, đem bé ôm đến trên xe ngựa, tìm khăn lau tay cho bé, Sở Ứng Trúc giãy giụa lấy khăn vội vàng muốn lau những viên đá kia trước, Hoài Sơn tìm một cái khăn khác bọc đá lại, lúc này Sở Ứng Trúc mới ngoan ngoãn ngồi ở đó cho hắn lau tay.

Hoài Sơn nhìn Sở Ứng Trúc ôm mấy viên đá kia như bảo bối, cuối cùng lại lựa ra một viên nhét vào trong tay hắn, Hoài Sơn buồn cười sờ sờ đầu của bé hỏi. "Cháu nhớ nhị thúc, vậy cháu có còn nhớ phụ thân không?"

"Nhớ." Sở Ứng Trúc gật đầu nhẹ, rất nhanh lại lắc đầu, "Không muốn."

Hoài Sơn sợ bé ngồi ở cửa xe bị lạnh, vì vậy ôm bé vào trong lòng mình, ngồi dựa trên xe nhẹ giọng hỏi, "Vì cái gì không muốn." Sở Ứng Trúc đưa tay sờ sờ bộ râu của hắn, trên mặt có một chút không tình nguyện, "Cháu không nhớ rõ bộ dáng của cha, nương nói cha sẽ vĩnh viễn không trở về, cho nên cháu không muốn."

"Mẹ cháu nói cho cháu biết cha cháu vĩnh viễn không trở về rồi?" Hoài Sơn có hơi kinh ngạc A Linh đã đem chuyện này nói cho hài tử sớm như vậy, Sở Ứng Trúc gật gật đầu, quay đầu lại nhìn hắn, đập vào mắt vẫn là khuôn mặt râu ria rậm rạp, "Nương nói, phụ thân thay chúng ta đi chiếu cố tổ phụ và tổ mẫu."

Câu trả lời ngây thơ chất phác càng làm cho Hoài Sơn đau lòng, sờ sờ đầu Sở Ứng Trúc nhận lời nói, "Đại thúc thay cha cháu chiếu cố cháu và mẹ cháu, vĩnh viễn cùng cháu, được không?"

Sở Ứng Trúc cao hứng gật đầu, sau cùng có chút không hiểu lời của hắn. "Tại sao đại thúc phải thay phụ thân chiếu cố cháu cùng nương."

"Bởi vì đại thúc chính là đại thúc của cháu, là người thân của mẹ con cháu." Hoài Sơn nhéo mũi của bé cười nói, Sở Ứng Trúc đột nhiên đứng lên, vòng tay ôm cổ Hoài Sơn, đầu áp lên vai của Hoài Sơn, khuôn mặt râu ria có hơi châm đau cái trán của Sở Ứng Trúc, Sở Ứng Trúc không thích ứng cọ vài cái, nhẹ nhàng nói bên tai hắn, "Cháu và nương, còn có cô cô, cũng là thân nhân của đại thúc."

Trong thân thể Hoài Sơn chảy qua một dòng nước ấm, trong nháy mắt làm ấm lòng hắn, hắn có chút luống cuống nghĩ đưa tay ôm Sở Ứng Trúc một cái nhưng không biết phải làm như thế nào, cuối cùng chỉ là duỗi một tay ra ôm lấy bé, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng.

Hồi lâu, Sở Ứng Trúc mới buông lỏng hắn ra, đứng ở trên xe đối mặt với hắn, nhếch miệng nở nụ cười, chỉ chỉ cằm của hắn lại sờ sờ trán của mình, ngượng ngùng nói, "Râu ria đại thúc châm người."

Hoài Sơn làm bộ muốn cọ râu vào hắn, Sở Ứng Trúc vội vàng trốn vào trong xe ngựa, Hoài Sơn kéo bé lại ôm trong lòng, cúi đầu dùng cái cằm râu ria cọ xát trên mặt bé hắn, Sở Ứng Trúc một mặt nói "không cần", một mặt khanh khách cười, rất suиɠ sướиɠ.

Đúng lúc Kiều Tòng An cùng Sở Diệc Dao Xuống núi thấy được một màn này, Hoài Sơn ôm Sở Ứng Trúc nháo ở trên xe ngựa, Sở Ứng Trúc cười rất vui vẻ, một tay ôm cổ hắn, còn tay kia đẩy cái cằm của Hoài Sơn đang không ngừng cọ vào mặt ra.

Đáy mắt Kiều Tòng An thoáng hiện lên một tia phức tạp, nhìn Hoài Sơn chơi đùa cùng con trai, nhớ tới Diệc Dao đã từng nói, quá trình Ứng Trúc trưởng thành không thể thiếu một người như phụ thân tồn tại, hôm nay có một người xuất hiện có thể thay thế vị trí của đại ca, tại sao phải đi ngăn trở.

Sở Diệc Dao nhìn nàng một cái, cười khoác cánh tay của nàng đi đến xe ngựa, "Đại tẩu, chúng ta nhanh trở về đi, muội đói bụng!"

Kiều Tòng An bật cười một tiếng, vừa rồi thời điểm xuống núi đi chậm như vậy, hiện giờ mới bắt đầu gấp.

"Ứng Trúc, có nhớ cô cô hay không a." Sở Diệc Dao ôm lấy Sở Ứng Trúc, đỡ tay Hoài Sơn leo lên xe ngựa, cũng đã quên kéo tay Kiều Tòng An còn ở bên ngoài, vào trong xe ngựa cùng Sở Ứng Trúc chơi trò tìm tảng đá.

Ngoài xe Kiều Tòng An lúng túng, hôm nay hai người ra cửa cũng không mang theo nha hoàn, nghĩ chỉ mất một buổi sáng, cũng mau quay lại, không nghĩ đến trong lúc mấu chốt này sẽ gặp vấn đề khó như vậy.

Kiều Tòng An quẫn bách kéo làn váy đang chuẩn bị leo lên, bên tai vang lên âm thanh của Hoài Sơn. "Ta đỡ muội đi lên."

Kiều Tòng An quay đầu lại, Hoài Sơn đang cúi đầu nhìn nàng, đáy mắt nhuộm một tia vui vẻ, đưa tay đến trước mặt nàng, ra hiệu nàng đỡ tay của hắn lên xe.

===============

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi