ĐÍCH NỮ KHÔNG LÀM PHI

Editor: trang bubble ^^  

Mẫn phu nhân dĩ nhiên là gật đầu một cái, dặn dò hai nha hoàn ở dưới lầu trông đồ, dẫn theo ba người Mộ Lam Yên và Tiểu Thúy, Dung Thố đi vào trong tiệm treo bảng hiệu chữ "Trà" to kia.

Chủ quán thấy có khách quý đi vào, nhanh nhẹn đi ra nghênh đón từ trước mặt quầy, nhanh như mèo dừng bước ở trước mặt Mộ Lam Yên và Mẫn phu nhân: "Hai vị uống trà ạ?"

"Có thể có nhã gian?" Mộ Lam Yên lạnh nhạt hỏi.

"Tất cả ở lầu hai." Chủ quán đưa tay làm một tư thế xin mời, bèn dẫn bốn người họ đi lên lầu.

Hai người Mộ Lam Yên và Mẫn phu nhân ở phía trước, Dung Thố và Tiểu Thúy chậm mấy bước đi theo phía sau các nàng. Nhìn đôi "Mẹ con" ở phía trước kia, trong lòng Dung Thố lại cảm thấy thật là kỳ quái. Rõ ràng là một dã nha đầu mới vừa cứu trở về, làm sao có thể nhìn đều cảm thấy giống như đã trải qua bồi dưỡng vậy, tác phong có tri thức hiểu lễ nghĩa tự có từ từ dọc theo người ra ngoài.

Mặc dù lúc trước Tiểu Thúy từng giải đáp nghi ngờ trong lòng cho nàng, nhưng bây giờ ngoái đầu lại nhìn về phía Tiểu Thúy thì mới phát hiện vẻ mặt đối phương vậy mà cũng rơi vào không hiểu.

Lên lầu hai, Mộ Lam Yên đặc biệt chọn một nhã gian gần cửa sổ tiện thể có thể nhìn thấy nơi buôn bán ở đối diện, còn chưa ngồi vào chỗ thì đôi mắt nhìn chăm chú bên ngoài thật sự như là nơi chốn không người.

Chủ quán đứng tỉ mỉ nói ở bên tai Mẫn phu nhân về nước trà có trong tiệm, Mẫn phu nhân bèn phất tay xua hắn đi, nói thầm: "Yên Nhi, đứng ở nơi đó nhìn cái gì? Muốn uống nước trà gì?"

Mộ Lam Yên nghe nói, mới lưu luyến không rời tách khỏi cửa sổ ngồi ở bên cạnh Mẫn phu nhân: "Cho một bình trà Long Tĩnh thượng hạng là được rồi! Chút hoa quả  thì bánh kháctùy ý lấy mấy phần là được!"

Chủ quán gật đầu một cái, thấy Mộ Lam Yên rất có hứng thú đối với chuyện ngoài cửa sổ, bèn lắm mồm nói mấy câu: "Tiểu thư thật là có hứng thú đối với buôn bán người làm của Mạnh phủ sao?"

Chuyện này vốn là một bí mật nhỏ trong lòng Mộ Lam Yên, nàng dẫn Mẫn phu nhân ra ngoài đương nhiên không phải chỉ vì đi dạo phố đơn giản như vậy. Nhưng bây giờ chủ quán nói như vậy, tỏ ý không để cho nàng thật sự trực tiếp thừa nhận, ngờ vực nhìn đối phương, chậm rãi mới mở miệng: "Ngươi là nói, bên ngoài cửa sổ kia dưới võ đài đứng nhiều người như vậy là bởi vì buôn bán người làm của Mạnh phủ sao?"

Chủ quán thấy nàng thật sự cảm thấy hứng thú, bèn vuốt thẳng đầu lưỡi: "Đương nhiên, quán nước trà của ta mở ở chỗ này chính là vì để cho quan lại quyền quý đi ngang qua phía trước mua những tỳ nữ gã sai vặt bị buôn bán kia nghỉ chân một chút. Trước đây mấy ngày Mạnh phủ ở thành Tây xảy ra sự việc kia, hôm nay bèn kéo người làm trong phủ của bọn họ đi ra buôn bán đổi thành ngân lượng đền bù khấu trừ khoản tiền thiếu hãng buôn. Đợi lát nữa người đi ra, tiểu thư có thể ngắm nhìn từ cửa sổ nơi này, nếu mà nhìn trúng được, ngài có thể nói với ta một tiếng, chúng ta phái người giúp các ngươi chuộc trở về là được!"

Chủ quán cười rực rỡ, tự nhiên đề cử con đường kiếm tiền trong ngày thường. Nhưng không nghĩ khi hắn không chú ý ở bên kia, Mẫn phu nhân đã sớm cầm Phật châu trong tay, đọc vô số lần a di đà phật.

Khóe mắt Mộ Lam Yên nhìn chăm chú vào Mẫn phu nhân, nhưng mà trên mặt lại không nhìn ra một tia không hợp thường lệ. Nàng đây là đang buộc Mẫn phu nhân thiện tâm đại phát. Mặc dù biết mình làm như vậy không đúng, nhưng mà muốn cứu người sắp bị buôn bán, nàng cũng chỉ có thể như vậy! 

Tính tình Dung Thố nóng nảy, thấy phu nhân của mình lại là vẻ mặt sám hối không thay đổi, lại cảm thấy chủ quán trước mắt hết sức đáng giận, tiến lên chợt đẩy ra ông chủ đứng ở bên cạnh Mộ Lam Yên, bèn rống to: "Ngươi đi bưng nước trà của ngươi tới là được, nhiều miệng lưỡi như vậy là muốn làm gì?"

Chủ quán chợt run rẩy, hiển nhiên không nghĩ tới trong hạng người nữ lưu nhìn như nho nhã yếu đuối này vẫn còn có người dã man như thế. Nói thêm mấy câu khách sáo nữa, hắn bèn xoay người rời khỏi nhã gian.

Chỉ là một lát, một bình trà Long Tĩnh thượng hạng và vài đĩa quả bánh đã lên tới.

Trong lòng Mẫn phu nhân vẫn nhớ tới những lời mới vừa rồi chủ quán nói đó. Trước đó, nàng dĩ nhiên là không biết chuyện Mạnh phủ ở thành Tây. Hơn nữa, nếu không phải lần này đến Yến Thành trước, nàng cũng không biết thì ra là người làm trong phủ thường ngày, còn có một nơi đến như vậy. Uống mấy ngụm trà, lại cảm thấy ngồi không yên, nàng kéo Lam Yên bèn nói muốn đi xuống lầu xem một chút.

Ở trên mặt Mộ Lam Yên là cái gì cũng không biết giả bộ đi theo, trong lòng cũng hiểu được đây là "Thuốc" đang bỏ cho Mẫn phu nhân, đã bắt đầu có hiệu lực rồi.

Lần nữa đi tới trên đường, hai tỳ nữ trông chừng hành lý lúc đầu vốn định theo đuôi bọn họ, Mẫn phu nhân lại nói đi không xa, bèn để cho các nàng vẫn đợi ở trong quán trà nghỉ ngơi như cũ. Mới vừa dừng lại ở phía dưới đài, phía trên đã đi ra một đại hán vạm vỡ.

Sau đó, tay mấy gã sai vặt đều do một sợi dây thừng buộc lại, lục tục đi ra.

Người ở phía trên, Mộ Lam Yên dĩ nhiên là không nhận ra. Dù sao, nàng chỉ biết một tỳ nữ Lạc Hề kia ở Mạnh phủ. Chỉ là trên mặt bọn họ đều có tổn thương ứ bầm, có mấy người khóe miệng còn có vết máu, xem ra giống như đã bị đánh trước khi kéo ra.

Ngực của Mẫn phu nhân cảm thấy hơi buồn bực bứt rứt, quay đầu lại hỏi Tiểu Thúy sau lưng: "Ngươi xem một chút trên người chúng ta còn có bao nhiêu ngân lượng?"

Tiểu Thúy bối rối nhìn Mẫn phu nhân, dĩ nhiên là hiểu phu nhân của mình tính toán điều gì. Nàng muốn bỏ tiền mua mấy người đáng thương trên đài kia, nhưng dù sao nơi này cũng không phải là thành Biện Kinh, ra cửa mang quá nhiều lại lo lắng gặp gỡ người tâm tư xấu xa gì đó, cho nên dừng lại lâu như vậy, trên người đã sớm không còn quá nhiều ngân lượng rồi.

"Phu nhân, trên người chúng ta mang không đủ ngân lượng. Nếu ngài nhìn không thoải mái, chúng ta tạm thời đi về nhé?"

Mẫn phu nhân quyết định chủ ý khởi xướng thiện tâm rồi, quả nhiên là ai cũng không ngăn được. Tiểu Thúy khuyên mấy câu không có kết quả chỉ đành lướt ánh mắt xin giúp đỡ về trên người Mộ Lam Yên.

Mộ Lam Yên ngược lại vẫn chú ý hành vi của các nàng, tiếp nhận được vẻ mặt của Tiểu Thúy, trang@d#d#l#q#d@bubble lập tức bèn tiến lên bắt được đôi tay của Mẫn phu nhân: "Mẫu thân, ngài khó chịu chỗ nào sao? Hoặc là chúng ta tạm thời đi trở về trước như thế nào?"

Mẫn phu nhân lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn mấy người trên đài kia: "Trước kia ta chưa từng nghe tới người làm trong phủ còn bị như vậy, nếu hôm nay ta không làm gì, lương tâm của ta làm sao mà vui vẻ."

Mộ Lam Yên nói trong lòng: sao người làm của phủ đệ Tông Nhân phủ thừa tam phẩm lại mua đến từ loại chỗ này, bao nhiêu người muốn đưa con của mình vào nhà bọn họ làm công cũng không đưa vào được.

"Nhưng...... Vậy nếu không như vậy đi, bản thân Tiểu Thúy cũng là tỳ nữ thiếp thân chăm sóc ngài, ngài sai phái nàng đến nơi này của con cũng không thích hợp biết bao. Chẳng bằng hôm nay con mua một tỳ nữ ở nơi này về nhà, coi như là mẫu thân tặng cho con quà tặng như thế nào?"

Tiểu Thúy nghe nói, cũng hăng hái gật đầu giống như bằm tỏi ở trước mặt Mẫn phu nhân. Mẫn phu nhân cúi đầu suy nghĩ một phen, bèn cũng không cưỡng cầu nữa, cho phép Mộ Lam Yên tự mình chọn một nha đầu thuận mắt ở phía trên kia.

Trên đài một lần lại một lần trả về vài nhóm, Mộ Lam Yên cũng không nhìn thấy Lạc Hề, lòng bàn tay không tự chủ bắt đầu từ từ nắm chặt, rỉ ra một chút mồ hôi lạnh. Xa xăm nhớ lại đêm hôm đó, nếu không phải nha đầu kia tốt bụng cầm bánh bao cho nàng, làm sao lại bắt gặp nàng giết người, làm sao lại bị nàng đánh cho bất tỉnh ở cửa phòng khách? Mặc dù sau đó Mộ Lam Yên không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng nàng chính là nhớ mãi không quên một màn ánh mắt Lạc Hề hoảng sợ nhìn nàng cuối cùng kia. Nếu như có cơ hội, nàng muốn cẩn thận giải thích một phen.

Nhưng khoảng cách thời gian bán đấu giá kết thúc càng ngày càng đến gần, trong lòng Mộ Lam Yên lo lắng ý nghĩ Lạc Hề làm hình nhân thế mạng của nàng lại càng ngày càng đậm.

Mẫn phu nhân thấy Mộ Lam Yên chậm chạp không chọn được thí sinh, không khỏi thúc giục nàng một chút: "Yên Nhi, còn chưa chọn được sao?"

Sức lực trong lòng Mộ Lam Yên từ từ biến mất, nhưng vẫn mãi không chịu lắc đầu: "Chờ một chút đi!"

Người chung quanh dần dần đi hầu hết, còn dư lại cũng chỉ là một ít kẻ xem náo nhiệt mà thôi. Giờ phút này, nam tử thu tiền trên đài cũng không để ý ai đang bị bán đấu giá, chỉ nhìn tiền trong túi, bèn cười đến cực kỳ vui mừng. Phía sau đài buôn bán không biết người nào đột nhiên hô to một tiếng: "Nơi này làm sao còn có một người!" Không bao lâu thì vang lên một đợt tiếng khóc lóc hơi yếu của cô gái.

Nghe âm thanh này, Mộ Lam Yên đột nhiên cảm thấy tinh thần chấn động. Vội vã không ngừng, ánh mắt lấp lánh có thần nhìn chằm chằm bé gái bị nam nhân đẩy ra ngoài.

Ánh mắt của nam nhân kiếm tiền khinh thường liếc nhìn bọn họ một cái, khạc một ngụm đờm đến gần Lạc Hề, thăm dò trên dưới một phen bèn nhấc chân đá đi.

Trong lòng Mộ Lam Yên căng thẳng, vội hô: "Đá hỏng rồi chẳng lẽ ngươi trả tiền thuốc men sao?"

Tròng mắt nam tử đục ngầu sắc mặt trầm xuống, tầm mắt dời khỏi trên người Lạc Hề, cái mặt heo lồi lõm nhìn tới Mộ Lam Yên nói chuyện trong đám người, chỉ cảm thấy đối phương chẳng qua là một nữ lưu mười sáu mười bảy tuổi yếu ớt, nên cũng không để ở trong lòng: "Con nhóc từ đâu tới!"

"Người mua của ngươi!"

Mộ Lam Yên khí phách trả lời, đã đi tới phía trên đài. Lạc Hề vốn là bị trói ném xuống đất, cặp mắt rưng rưng vô cùng tuyệt vọng, nghe Mộ Lam Yên nói thế, cặp mắt lập tức sáng lên nhìn về phía đối phương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi