ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ


Đoan Mộc Ly tay nhanh mắt lẹ, thả người nhảy tránh thoát khỏi ngân châm đòi mạng này.
"Cao Nam Phong!"
Trên khán đài, Triển Thiên Bạch giận dữ khiển trách Cao Nam Phong, hai tròng mắt đỏ tươi, lại nghe thấy Cao Nam Phong chẳng hề để ý mà dùng miệng huýt tiếng sáo.
"Haha!" Cao Nam Phong nghiêng cổ nhìn Triển Thiên Bạch, phát ra tiếng cười trào phúng, "Ở trước mặt Hoàng Thượng ồn ào vớ vẩn cái gì chứ?"
"Ngươi..."
Triển Thiên Bạch chưa kịp nhằm về phía Cao Nam Phong đã bị Dạ Ưng ngăn cản lại.
"Quyết đấu còn chưa kết thúc đâu, việc ngươi nên chú ý không phải cái loại tiểu nhân đê tiện vô sỉ này thì phải?"
Dạ Ưng vểnh ngón tay cái lên, vẻ mặt nghiêm túc nói với Triển Thiên Bạch, chỉ chỉ Cao Nam Phòng tươi cười gian trá.
Triển Thiên Bạch ra sức cắn môi dưới.
Cái ngân châm mới vừa rồi kia chính là Cao Nam Phong bắn ra, nhắm thẳng vào tim của Đoan Mộc Ly, hiển nhiên là muốn mạng của Đoan Mộc Ly.
Cho dù không muốn mạng của Đoan Mộc Ly cũng sẽ làm cho Đoan Mộc Ly phân tâm, gây chướng ngại cho Đoan Mộc Ly.
Triển Thiên Bạch quả thực hận không thể chém Cao Nam Phong!
Hai tay nắm thành quyền vì phẫn nộ cùng căng thẳng mà run lên nhè nhẹ, Triển Thiên Bạch đột nhiên xoay người, ngẩng đầu nhìn ra trường đấu thú xa xa.
Bên cạnh, Đoan Mộc Nam hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Cao Nam Phong một cái.
"Ai cho ngươi tự ý chủ trương?!"
Cao Nam Phong liền ôm quyền với Đoan Mộc Nam, méo miệng, "Vi thần biết tội.".

||||| Truyện đề cử: Thủ Trưởng Mỹ Vị Trên Bàn Làm Việc |||||
Trên trường đấu thú, Đoan Mộc Ly bởi vì bị ngân châm làm cho phân tâm, tạo ra chỗ trống sơ hở cho Kiếm Xỉ Cự Thú, một mắt cá chân đột nhiên bị Kiếm Xỉ Cự Thú nắm lấy.
Bịch!
Đoan Mộc Ly tựa như quả dại bị ném rơi nát nhừ, bị Kiếm Xỉ Cự Thú hung hãn quăng ngã trên mặt đất.
"Khụ!"
Máu tươi phun ra, giây tiếp theo, Kiếm Xỉ Cự Thú đã mở cái miệng to như bồn máu ra cắn về phía đầu của Đoan Mộc Ly.
"Đoan Mộc Ly!" Triển Thiên Bạch kinh hãi.
Phụt!
Máu tươi nóng hổi phun ra, răng dài sắc bén của Kiếm Xỉ Cự Thú đâm vào vai trái của Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Keng!
Móng vuốt sắc nhọn bị Đoan Mộc Ly dùng kiếm ngăn cản, cùng lúc đó, hắn dùng nội lực không còn lại bao nhiêu của mình cưỡng chế trấn áp Kiếm Xỉ Cự Thú đang định cắn xé tiếp cả huyết nhục của vai trái cùng xương cốt hắn.
Kiếm Xỉ Cự Thú chết cũng không nhả miệng.

Nếu như Đoan Mộc Ly không có nội lực, lúc này chỉ sợ đã thành bữa trưa của Kiếm Xỉ Cự Thú.
Không được...
Trên khán đài, hai tròng mắt Triển Thiên Bạch trợn trừng, con ngươi đỏ tươi kịch liệt run rẩy, mồ hôi lạnh phủ kín trán.
Bên cạnh, Dạ Ưng cũng cau mày, không nhịn được mướt mồ hôi vì Đoan Mộc Ly.
Nhìn thấy Đoan Mộc Ly liều chết đối phó đấu chọi với Kiếm Xỉ Cự Thú, Đoan Mộc Nam cũng không khỏi dùng sức cắn môi dưới.
"Hoàng thúc!"
Soạt một cái đứng lên, Đoan Mộc Nam lớn tiếng hô: "Nhận thua đi— Ngươi mau nhận thua đi!"
Nhận thua thì vẫn còn có thể sống sót.
Móng tay bấm vào trong thịt, Triển Thiên Bạch tự làm cho tay mình chảy ra máu.
Nhận thua...
Chẳng lẽ hắn cũng muốn khuyên Đoan Mộc Ly nhận thua?
Vì để cho Đoan Mộc Ly giữ lại mạng sống...
Âm cuối tiêu tán, lặng ngắt như tờ.
Không khí trong cả trường đấu thú căng thẳng đến độ khiến người ta hít thở không thông, chỉ có Cao Nam Phong cười đến vẻ mặt hưng phấn, như thể chỉ mong sao Đoan Mộc Ly nhanh chóng bị Kiếm Xỉ Cự Thú cắn chết.
Tay Đoan Mộc Ly nắm lợi kiếm không ngừng run rẩy, một giọt mồ hôi theo sống mũi cao thẳng trượt xuống.
Nội lực tiêu hao quá nhanh, sẽ không chống đỡ được, chỉ cần bản thân có một tia lơi lỏng, vai trái nhất định sẽ bị Kiếm Xỉ Cự Thú một ngụm cái đứt.
Tiếp tục giằng co như vậy không phải là biện pháp...
Nên làm thế nào đây?
Mồ hôi chảy ròng ròng, ướt nhẹp cả trung y, máu tươi ào ào theo đường hoa văn chảy xuôi xuống.
Đoan Mộc Ly dùng sức nhắm mắt lại, mày kiếm nhíu chặt.
Vẫn là...!Không thể sao?
Hắn cũng đã chống đỡ được đến bước từng này rồi, chẳng lẽ lão thiên gia muốn hắn nhất định phải chết ở nơi này?!
"Đoan Mộc Ly—"
Đoan Mộc Ly đột nhiên mở mắt ra, theo tiếng quay đầu.
Cho dù trên khán đài lít nhít líu nhíu toàn bộ đều là người, ánh mắt đầu tiên của hắn vẫn có thể thấy được thân ảnh đỏ hơn tia lửa kia.
Triển Thiên Bạch ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trên khán đài, đôi con ngươi đỏ tươi tựa như hai viên hồng ngọc tỏa sáng rạng rỡ trừng lớn.
"Đoan Mộc Ly!"
Thanh âm thanh liệt trào dâng quanh quẩn trên trường đấu thú rộng lớn.
"Giết nó đi Đoan Mộc Ly! Giết nó đi! Ta chính là của ngươi!"
Ầm ầm!

Trong đầu như thể có thứ gì đó nổ tung, hai tròng mắt của Đoan Mộc Ly thoáng chốc trợn tròn.
Khán đài một mảnh ồ lên, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Triển Thiên Bạch.
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ, Đoan Mộc Ly vung kiếm chặt đứt móng vuốt sắc bén của Kiếm Xỉ Cự Thú.
"Grào—!"
Trong khoảnh khắc Kiếm Xỉ Cự Thú nhả ra, Đoan Mộc Ly ném kiếm xuống, tay không nắm lấy cái miệng mở to như bồn máu của Kiếm Xỉ Cự Thú.
"Aaaaa!"
Toàn bộ nội lực đều đổ dồn lên hai tay, mạch máu trên hai cánh tay tráng kiện từng đường từng đường nổi lên, như thể tùy thời đều có thể nổ tung.
"Daaaaaaaaa—!"
Cùng với tiếng rít gào đinh tai nhức óc, mười ngón tay của Đoan Mộc Ly hung tợn bấm vào trong huyết nhục của Kiếm Xỉ Cự Thú.
"Đi chết đi!"
Xoẹt một tiếng!
Máu đen dính nhớp đặc sệt giống như thác nước xối lên một thân của Đoan Mộc Ly từ đầu đến chân, Đoan Mộc Ly tay không xé toạc Kiếm Xỉ Cự Thú thành hai nửa.
Không khí yên lặng.
Giống như thời gian dừng lại vậy, tất cả mọi người đều cứng đờ tại chỗ.
Đoan Mộc Ly ở chính giữa trung tâm sân đấu thú tựa như ác quỷ từ sâu trong địa ngục bước ra, một thân máu đen, sát khí khiến cho người ta sợ hãi.
Cặp mắt kia, giống như có sức mạnh khiến cho cả thế giới đều không khỏi sợ hãi.
"Đoan Mộc Ly!"
Ngay lúc cả trường đấu thú bùng nổ tiếng hoan hô dời non lấp bể, Triển Thiên Bạch là người đầu tiên lao xuống khán đài.
"Đoan Mộc Ly..."
Ở vị trí cách Đoan Mộc Ly vài bước, Triển Thiên Bạch chậm rãi dừng cước bộ lại, mặt đối mặt với Đoan Mộc Ly.
Sát khí trên người Đoan Mộc Ly còn chưa tiêu tán, giống như máu đen dính trên người Đoan Mộc Ly vậy.
Nhưng Triển Thiên Bạch cũng không cảm thấy Đoan Mộc Ly kinh khủng.
Chỉ cảm thấy đau lòng.
Trong con ngươi đen thâm thúy phản chiếu khuôn mặt kích động không thôi của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly nhếch môi, kéo kéo khóe miệng.
"Triển Thiên Bạch...!Ta làm được rồi."
Thanh âm khàn khàn suy yếu hòa cùng gió, nhẹ nhàng rung động màng nhĩ của Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch cảm giác trái tim mình như bị đâm một đao.

Lại đau rồi...!Máu tươi ấm áp lại chảy ra.
Trong hốc mắt có lệ nóng rưng rưng, Triển Thiên Bạch cong khóe môi, mỉm cười, "Làm rất tốt!"
Phịch!
Cả người Đoan Mộc Ly ngã xuống, Triển Thiên Bạch lập tức tiến lên vài bước đỡ được Đoan Mộc Ly, kéo Đoan Mộc Ly vào trong lồng ngực mình.
Khuôn mặt phủ kín máu đen nhìn qua chật vật không chịu nổi, Đoan Mộc Ly nặng nề thở hổn hển mấy hơi, nâng bàn tay run run lên chạm vào hai má Triển Thiên Bạch, ở ngay trước mặt tất cả người xem ở đây, hôn Triển Thiên Bạch.
Con ngươi đỏ tươi trợn trừng, trái tim Triển Thiên Bạch đập thình thịch.
Cả trường đấu thú lại sục sôi, còn có người huýt sáo ầm ĩ.
Đoan Mộc Nam trơ mắt nhìn Triển Thiên Bạch cùng Đoan Mộc Ly hôn môi trước mắt bao người, hai tay dùng sức siết chặt thành quyền, nghẹn khuất dẩu miệng.
Dạ Ưng cũng có chút không cam lòng mà gãi gãi tóc, "Đây là ngược cẩu độc thân sao? Ngược cẩu sao? Quả thực là phát rồ mà..."
Gió lay động ngọn cây.
Cách đó không xa, Doãn Mạch đứng phía trên cây đại thụ cao chót vót trong mây che trời, rướn rướn cổ, từ trên cao nhìn xuống bên trong trường đấu thú phía xa.
"Làm cái gì chứ! Quả nhiên là khi không ăn cẩu lương mà, hại ta lo lắng một trận."
Doãn Mạch buông tay, giây tiếp theo, thân ảnh của Doãn Mạch liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trong trường đấu thú hoàng gia.
Sau khi Đoan Mộc Ly tự ý hôn Triển Thiên Bạch một cái như chuồn chuồn lướt nước, hôn mê bất tỉnh trên đầu vai của Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch lặng lẽ ôm lấy thân thể nặng nề mệt mỏi của Đoan Mộc Ly, nội tâm kích động không thôi.
Đoan Mộc Ly thắng rồi...
Đoan Mộc Ly vì hắn, thắng rồi!
Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng rũ mi mắt, hai cánh tay ôm Đoan Mộc Ly bất giác tăng thêm vài phần khí lực.
Không muốn buông Đoan Mộc Ly ra...
Tuy nói Đoan Mộc Ly đã thắng, nhưng hắn vẫn rất sợ, sợ một khi hắn buông tay, rốt cuộc không nắm được nữa.
Tin tức Đoan Mộc Ly lấy thực lực của một người liên tục chiến đấu với mười con ma thú to lớn dành toàn thắng lan truyền nhanh chóng, truyền khắp cả phố lớn ngõ nhỏ của Nam Sở, các dân chúng đều tán thưởng Đoan Mộc Ly dũng mãnh cường đại, còn có người nói từ xưa mĩ nữ phối anh hùng, Đoan Mộc Ly thích nam sắc, lại là đại anh hùng vì nước vì dân lập chiến công hiển hách, Hoàng Thượng vốn nên ban Triển Thiên Bạch dung mạo tuấn mĩ cho Đoan Mộc Ly mới đúng, vậy mà lại còn cướp đoạt với Đoan Mộc Ly, thật sự rất có khí chất vương giả.
Bầu trời xanh thẳm hạ màn...
Mặt trời chiều ngả dần về tây, ánh chiều tà thiêu đốt đỏ ửng áng mây nơi chân trời, ánh nắng chiều màu quýt say lòng người.
Đèn hoa sáng lên, đêm nay vương phủ bày yến hội lớn, ăn mừng vì Đoan Mộc Ly.
"Nhanh nhanh! Bên kia chạy nhanh lên...!Chân giò kho đường phèn làm xong chưa?"
Tại trù phòng, Chu Phượng một tay chống eo, vội vàng bận rộn chỉ huy bọn hạ nhân làm việc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn mềm mại mê người vì bị bỏng mà để lại vết sẹo rõ, tuy rằng đã trở nên mờ đi, nhưng trên khuôn mặt này vẫn trở thành khuyết điểm nhỏ bắt mắt.
Bất quá, trong mắt những người khác, Chu Phượng so với lúc trước làm cho người ta yêu thích hơn, ngay cả tính cách vênh mặt hất hàm sai khiến vẫn không có thay đổi lớn gì.
"Sườn heo hấp đã vừa tới chưa? Đừng hấp kĩ quá!"
"Cầm chén đũa đều mang lên đi, phải là đồ mới đấy!"
"Còn có tôm nõn hạt điều...!Triển Thiên Bạch không thích ăn quá mặn."
Có Chu Phượng ở phòng bếp chỉ huy, Lý quản gia thật ra ngược lại nhàn rỗi hơn không ít.
Lúc sau khi biết tin tức Đoan Mộc Ly vẫn còn sống rời khỏi trường đấu thú, cả vương phủ như vỡ òa nổ tung, loại tình cảm như hưng phấn, kích động, vui sướng không nói thành lời này, ngay cả Lam Tẩm trước nay luôn mặt không đổi sắc cũng vuốt ngực thở phào một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra nụ cười mỉm.
Hương Linh vui đến cực điểm mà bật khóc, cùng các hạ nhân khác ở trong sân vội tới vội lui.

Huyền Ca chỉ biểu hiện ra bộ dáng cao hứng phấn khởi trước mặt người khác, sau khi xoay người quay về trong phòng của mình liền lấy ra tiểu hình nhân của Triển Thiên Bạch, dùng châm liên tiếp đâm mạnh.
Trong phòng, Triển Thiên Bạch đang giúp Đoan Mộc Ly thoa thuốc.
"Nói ngươi là cuồng bị ngược, ai dè ngươi đúng là vậy thật...!Vết thương lúc trước mới khỏi chưa bao lâu." Vừa quấn băng gạc lên vai trái Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch vừa oán giận.
"Ha!" Đoan Mộc Ly không khỏi phát ra một tiếng cười khẽ, "Nếu như là vì ngươi, ta liền vui vẻ chịu đựng."
"Ngươi ăn mật sao, miệng lưỡi trơn tru như vậy." Trên tay Triển Thiên Bạch dùng chút lực, băng bó xong xuôi vai trái của Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly quay đầu nhìn nhìn vai trái bị quấn thành bánh ú, mỉm cười, "Lời ta nói đều là thật lòng."
"Lúc trước nói muốn bỏ đói chết ta cũng là lời thật lòng sao?" Triển Thiên Bạch cố ý lôi chuyện cũ ra, đứng lên.
Cổ tay đột nhiên bị giữ chặt, ngay sau đó, Triển Thiên Bạch đã bị một cỗ lực mạnh kéo vào trong lồng ngực Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly dùng sức ôm Triển Thiên Bạch, cánh tay ấm áp rắn chắc tạo cho Triển Thiên Bạch một cỗ an tâm vô cùng.
"Lúc trước là ta hỗn đản...!Nhưng cho dù là thời điểm đó, ta cũng không muốn thật sự bỏ đói chết ngươi." Đoan Mộc Ly ôm chặt Triển Thiên Bạch, giọng nam trầm thấp từ tính như thể đang lầm bầm.
"Ta chỉ là rất ghen tị, cái tên phó tướng kia, cả Hương Linh ở trong lòng ngươi...!Ai ai cũng đều quan trọng hơn ta."
"Cho nên ngươi suýt chút nữa giết chết ta trở thành lỗi của ta rồi?" Triển Thiên Bạch dở khóc dở cười.
"Không phải...!Ta không phải cái ý đó..." Đoan Mộc Ly rất sợ Triển Thiên Bạch tức giận, nhẹ nhàng xoa nắn vành tai Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch hơi nheo mắt lại, bị Đoan Mộc Ly chọc đến tâm tình ngứa ngáy.
"Ngươi cứ coi như ta đang biện giải cho bản thân là được rồi, nhưng ta thật sự không muốn ngươi bị tổn thương."
Đoan Mộc Ly từng không hiểu thế nào là yêu, hiện tại đã bắt đầu học yêu một người.
Vậy thì, hắn thì sao?
Triển Thiên Bạch lặng lẽ rũ mi mắt, trái tim đập thình thịch.
"Cho nên...!Thì chính là..." Đoan Mộc Ly hắng giọng, muốn nói lại thôi, "Cái ước định giữa chúng ta kia..."
Triển Thiên Bạch theo tiếng ngẩng đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt như đao tước rìu gọt của Đoan Mộc Ly thoáng ngẩn ra, cười giảo hoạt, "Nếu ta nói...!Không giữ lời ước định kia thì sao?"
"Ngươi!" Mày kiếm của Đoan Mộc Ly nhíu thành một hoành.
Ý thức được Đoan Mộc Ly tức giận, đôi con ngươi đen láy của Triển Thiên Bạch lướt qua một tia ửng đỏ, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly.
Còn tưởng rằng sẽ bị Đoan Mộc Ly chỉ trích, kết quả Đoan Mộc Ly lại chỉ có chút bất đắc dĩ mà thở dài, trùng vai xuống, "Nếu ngươi nói không giữ lời thì không giữ lời, bất quá...!Bất luận có cái ước định kia hay không, ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi.

Triển Thiên Bạch, ta vĩnh viễn cũng sẽ không để cho ngươi rời khỏi ta, ngươi tốt nhất chuẩn bị tâm lí đi."
"Ha!" Triển Thiên Bạch buồn cười, "Ngươi như này xem như là gì? Uy hiếp ta sao?"
"Không phải uy hiếp..." Nói rồi, Đoan Mộc Ly cầm tay Triển Thiên Bạch kề sát lên ngực trái của mình, "Là nói rõ với ngươi, là thành ý cũng chân tâm của ta."
Mỗi chữ Đoan Mộc Ly nói ra đều giống như chùy gỗ đánh chuông, tạo thành tiếng vọng ở sâu trong nội tâm Triển Thiên Bạch.
Lòng bàn tay đập thình thịch, giống như trái tim của Đoan Mộc Ly đang đập ngay trong lòng bàn tay của mình.
Con ngươi đen lúng liếng như có mực nước màu đỏ rơi vào, sắc đỏ ửng mê người dần lộ ra, nhuộm đỏ hai con ngươi.

Triển Thiên Bạch chăm chú nhìn Đoan Mộc Ly, nhếch nhếch khóe môi, tươi cười xen lẫn vài phần ngọt ngào, vài phần thư thái, "Ta từng nói qua rồi, đại trượng phu nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy, chuyện đã đáp ứng ngươi...!Triển Thiên Bạch ta tuyệt đối không nuốt lời."
Hàng mi dài theo lời nói không chút sợ hãi của Triển Thiên Bạch giương lên, biểu tình của Đoan Mộc Ly càng ngày càng hoảng hốt, "Ngươi, ý của ngươi là...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi