ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Thẩm Ngọc Lam vừa mở miệng, còn muốn tiếp tục sửa lại xưng hô với Đoan Mộc Ly của Doãn Mạch, nhưng nghĩ lại thì lại từ bỏ.

Dù sao hiện tại bản thân Đoan Mộc Ly cũng không ở đây, sẽ không trách tội Doãn Mạch.

"Là ta nghe nói... "Xích Diễm đại tướng quân" trúng độc, hiện tại hôn mê bất tỉnh, các thái y đều thúc thủ vô sách, ta biết một ít phương thuốc giải độc dân gian, có lẽ sẽ có thể giúp được."

"Thẩm Ngọc Lam, vì sao ngươi lại đối tốt với Đại tướng quân kia như vậy?" Doãn Mạch nheo mắt lại, mặt không hề che giấu vẻ ghen tuông.

"Ngươi nghĩ vớ vẩn cái gì đấy!" Thẩm Ngọc Lam vươn tay, xoa xoa khuôn mặt của Doãn Mạch, "Ta chỉ là cảm thấy có chút thương xót thôi... Dù sao "Xích Diễm đại tướng quân" cũng từng là một nhân vật oai phong một cõi, cuối cùng lại sa cơ đến kết cục như vậy..."


Tầm mắt nhìn về viễn phương, ánh mắt Thẩm Ngọc Lam thần sắc ngưng trọng, con ngươi đen lúng liếng như thể đang chăm chú ngắm nhìn thế giới kia.

Doãn Mạch hơi nhíu mày, lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tươi cười khi thấy Thẩm Ngọc Lam nhìn về phía mình.

"Vậy... Ngươi đây là đang sắc những phương thuốc dân gian gì thế? Nhìn có vẻ rất ngon."

Nhìn Doãn Mạch rướn cổ về phía trong nồi ngó xem, Thẩm Ngọc Lam dở khóc dở cười.

Trên đời này, phỏng chừng cũng chỉ có một mình Doãn Mạch đối với cái nồi đầy thảo dược xanh thẫm bên trong lại cảm thấy uống ngon nhỉ?

"Đây là dùng Cỏ Nhím, La Tiền Hoa, Hại Sơn Tảo Nê, Ngọc Lam Quỳnh Chi, Bách Quả Hương, Mặc Du Lạp, Du Khôi Phấn, Tuyết Nhung, dựa theo một tỉ lệ nhất định phối với nhau nấu lên, ở quê hương của ta nghe nói có thể giải được bách độc."


Nghe hết lời Thẩm Ngọc Lam, Doãn Mạch vuốt cằm, có chút đăm chiêu, "Chỉ là... Cách điều phối này nghe ra tựa hồ là phương pháp phổ biến của tộc người Tháp Nhĩ!"

Ngón tay đang cầm thìa khuấy thảo dược của Thẩm Ngọc Lam nhất thời cứng đờ.

"Thẩm Ngọc Lam, ngươi là người Tháp Nhĩ sao?"

"Hả?" Thẩm Ngọc Lam sợ hãi run run một chút, xấu hổ cười với Doãn Mạch, "Làm sao có thể chứ? Ta là người gốc Nam Sở."

Càng về cuối, thanh âm ngày càng nhỏ dần, ngay cả chính hắn nghe xong cũng cảm thấy chột dạ.

"Là như vậy sao!" Doãn Mạch không hỏi thêm mà vươn tay xoa xoa đầu Thẩm Ngọc Lam, "Thẩm Ngọc Lam nhà ta đúng là hiểu biết sâu rộng."

Thẩm Ngọc Lam phì cười, hai má phiếm hồng.

Hắn vốn tưởng rằng Doãn Mạch sẽ hỏi đến cùng, nhưng Doãn Mạch không hỏi, ngược lại còn cho hắn sự tín nhiệm cùng tự do lớn nhất.


"Ngươi... Có thể gọi ta là Ngọc Lam." Thẩm Ngọc Lam đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

"Ngọc Lam!" Doãn Mạch cười hì hì, lớn giọng gọi một tiếng.

"Nói nhỏ chút." Thẩm Ngọc Lam che miệng Doãn Mạch.

"Haha!" Doãn Mạch cười đến mặt mày phơi phới, lại trộm thơm lên má Thẩm Ngọc Lam.

Thảo dược nấu xong, Thẩm Ngọc Lam tìm một cái bình sứ Thanh Hoa có nắp đậy kín thật to.

"Nói mới nhớ... Thảo dược này thật sự chữa được bách độc sao?" Doãn Mạch nghiêng đầu nhìn chằm chằm xem bình sứ Thanh Hoa.

Thẩm Ngọc Lam lắc đầu, "Không chắc là thật, chỉ là phương thuốc dân gian thôi... Ai biết được có hiệu quả hay không! Theo ta thấy cần phải đúng bệnh mới dùng thuốc thảo mộc giải độc."

"Vậy vị "Xích Diễm đại tướng quân" kia trúng độc gì ngươi có biết không?"

Thẩm Ngọc Lam nhướng mày, hỏi vặn lại Doãn Mạch, "Ngươi tại sao lại cảm thấy hứng thú đối với chuyện "Xích Diễm đại tướng quân" trúng độc như vậy?"
"Không có... Chỉ là ta thấy ngươi hình như rất quan tâm hắn, ta cảm thấy nếu hắn chết ngươi trăm phần trăm cũng sẽ thương tâm. Ta không muốn nhìn thấy ngươi buồn, cho nên ta mới không hy vọng hắn chết." Doãn Mạch thoải mái trả lời.

Tựa như có một dòng nước ấm áp lưu chuyển trong lòng, Thẩm Ngọc Lam sờ sờ ngực chính mình, khóe môi khẽ giương lên.

"Ta cũng chỉ nghe trên phố truyền tai nhau, nói độc mà "Xích Diễm đại tướng quân" trúng là Xích Giác Mạn Đà La."

"Xích Giác Mạn Đà La!" Doãn Mạch nhún vai, "Vậy quả thật là giải được!"

Hai mắt Thẩm Ngọc Lam thoáng trợn tròn, "Doãn Mạch, ngươi biết làm sao để giải độc Xích Giác Mạn Đà La?"

"Ừm." Doãn Mạch gật đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm hoang mang không thôi, "Nhưng ta thật sự thắc mắc vì sao chuyện đơn giản như thế mà Đoan Mộc Ly lại không biết, quả nhiên học nghệ không tinh mà!"
"Ách..." Thẩm Ngọc Lam khóe miệng giật giật.

Khoanh tay lắc đầu thở dài, Doãn Mạch đột nhiên để lại cho hắn một loại ấn tượng vô cùng dày dạn kinh nghiệm, còn rất thú vị nữa.

"Vậy... Ngươi có thể giúp ta điều phối giải dược một chút hay không? Ta sợ "Xích Diễm đại tướng quân" không chống đỡ được lâu..."

"Cái này thì không được."

Thẩm Ngọc Lam lòng hy vọng tràn đầy nhìn Doãn Mạch liền bị khoát tay chặn lại, trái tim hắn nhất thời hụt hẫng một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi