ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Đoan Mộc Ly phẩy tay, quay người sang chỗ khác, "Ngươi lui xuống đi!"

"Vâng, Ngọc Lam cáo lui."

Thẩm Ngọc Lam lại hướng mặt về phía bóng lưng của Đoan Mộc Ly thi lễ.

Hắn ở trước mặt Nam Sở Thân Vương - Phò Quốc Đại tướng quân nói hâm mộ, kính trọng "Xích Diễm đại tướng quân" Dao Quốc, này đã là tội chết.

Nhưng Thẩm Ngọc Lam lại chắc chắn rằng Đoan Mộc Ly nhất định sẽ không trách phạt hắn.

Triển Thiên Bạch...

Trên đường trở về Di Hương viện, trong lòng Thẩm Ngọc Lam không khỏi thầm lặp lại tên của Triển Thiên Bạch.

Từ rất lâu về trước, hắn đối với vị "Xích Diễm đại tướng quân" của Dao Quốc này đã nghe nhiều thành quen.

Triển Thiên Bạch tuổi còn trẻ nhưng võ nghệ cao cường, nội lực thâm hậu, tuy rằng là người dị tộc nhưng lại trung thành và tận tâm với Dao Quốc, ở trên chiến trường bách chiến bách thắng, mặc dù dung mạo so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn nhưng không có người nào dám khinh thường hay xem nhẹ Triển Thiên Bạch.


Thẩm Ngọc Lam cảm thấy Triển Thiên Bạch như vậy... Rất tuấn tú và khí chất, thực sự thu hút người khác...

Sau này tuy rằng Dao Quốc bại trận, Triển Thiên Bạch trở thành một phế nhân, lại bị bán vào thanh lâu của hắn, nhưng ngạo khí của Triển Thiên Bạch chưa bao giờ bị phá vỡ.

Thẩm Ngọc Lam cảm thấy Triển Thiên Bạch và hắn đều là những người đáng thương bị vận mệnh đùa bỡn, nhưng Triển Thiên Bạch so với hắn lại mạnh mẽ hơn nhiều lắm.

Bởi vậy hắn kính trọng, hâm mộ Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch biết bản thân muốn thứ gì, từ trước tới nay đều vì mục tiêu của mình mà cố gắng, nhưng Thẩm Ngọc Lam...

Khóe môi nở một nụ cười khổ, Thẩm Ngọc Lam lắc đầu, dừng bước lại, đứng lặng ở cửa lớn Di Hương viện.

Hắn ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen lúng liếng phản chiếu tấm biển với dòng chữ vàng "Di Hương viện"


Hắn từ đầu đến cuối... Chỉ là rối gỗ bị chơi đùa trong tay người khác.

Dơ bẩn... Hèn mọn... Giảo hoạt...

Lặng lẽ nhắm hai mắt lại, trong tâm trí rối loạn của Thẩm Ngọc Lam lúc này hiện lên bóng dáng một người—

Doãn Mạch.

"Ngọc Lam—!"

Thẩm Ngọc Lam mở mắt ra, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Doãn Mạch đang nhoài nửa người ra khỏi cửa sổ vẫy tay với hắn, trên mặt tươi cười tựa như đóa hoa hướng dương nở rộ tỏa nắng.

Ánh trăng nhu hòa cùng ánh đèn chói lọi xung quanh chiếu lên trên người Doãn Mạch, giống như bên ngoài Doãn Mạch được bao phủ bởi một viền vàng.

Con mắt sáng ngời của Thẩm Ngọc Lam híp lại, khẽ mỉm cười, vươn tay vẫy vẫy với Doãn Mạch.

Hắn thích Doãn Mạch.

Nhưng hắn...

Không xứng với Doãn Mạch.

Trong vương phủ.

Đoan Mộc Ly cầm bình sứ Thanh Hoa trở lại phòng Triển Thiên Bạch.


Ánh sáng trong phòng của Triển Thiên Bạch nhỏ như hạt đậu, chỉ có một mình Triển Thiên Bạch yên lặng nằm ở trên giường, ánh nến lay động, sắc mặt trầm tĩnh của Triển Thiên Bạch trở nên sinh động.

Đoan Mộc Ly suýt chút nữa nhìn lầm, còn tưởng rằng Triển Thiên Bạch đã tỉnh rồi.

"Triển Thiên Bạch?"

Nhẹ nhàng gọi một tiếng, Triển Thiên Bạch trên giường không hề phản ứng.

Một cỗ cảm giác thất vọng tràn trề lại giáng xuống Đoan Mộc Ly, bàn tay cầm bình sứ Thanh Hoa kia không khỏi dùng sức.

Ngồi ở bên giường Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly trước tiên cúi người hôn trán Triển Thiên Bạch một chút, nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ bình thản của Triển Thiên Bạch thật lâu, lại duỗi tay kiểm tra hơi thở của Triển Thiên Bạch, sau đó mới mở bình sứ Thanh Hoa ra.

Hắn không ôm hy vọng gì.
Lại chưa từng nghe nói qua có vị thần y nào đến kinh thành, Thẩm Ngọc Lam làm sao có thể tìm được thảo dược hữu hiệu?

Nặng nề thở dài một hơi, Đoan Mộc Ly cúi đầu, trong nháy mắt sửng sốt.

Bên trong cái bình sứ Thanh Hoa vốn không có thuốc thảo mộc giải độc gì, nhưng cũng không phải là trống rỗng.

"Cái gì?"

Mày kiếm ra sức nhíu lại, Đoan Mộc Ly vươn tay dùng ngón trỏ và ngón giữa gắp thứ gì đó bên trong bình sứ Thanh Hoa ra.

Đó là một mảnh giấy được gấp lại, giống như là thư.

Mi mắt rũ xuống càng ra sức nhíu chặt, Đoan Mộc Ly thoáng do dự, hoài nghi mở tờ giấy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi