ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

"Ta không sao."

Triển Thiên Bạch chụp lấy tay Đoan Mộc Ly, nhặt thanh kiếm lên đi về phòng mình.

Kết quả dưới chân lại vấp ở cửa phòng, hắn suýt chút nữa té ngã.

"Triển Thiên Bạch!"

Một đôi bàn tay mạnh mẽ vươn đến, vừa kịp lúc đỡ lấy thân thể ngã quỵ của Triển Thiên Bạch.

Thân thể suy yếu của Triển Thiên Bạch rơi vào trong lồng ngực Đoan Mộc Ly, nhiệt độ cơ thể ấm áp trong nháy mắt bao trọn cả người hắn, mỗi sợi tóc gáy tựa hồ đều đang run rẩy.

Lại là loại cảm giác này...

Trong lòng Triển Thiên Bạch tựa như nước thủy triều, không thể bình tĩnh.

Chỉ cần Đoan Mộc Ly tới gần hắn một chút, thân thể hắn tựa hồ liền tự nhiên hưng phấn lên, giống như chỉ có Đoan Mộc Ly mới có thể tạo cho hắn cảm giác an toàn... Cũng như khát vọng khoái hoạt ở sâu trong lòng hắn.


Thấy được vẻ mặt phức tạp từ trên gương mặt trắng nõn tinh xảo của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly hơi mê man.

Triển Thiên Bạch rốt cuộc là làm sao vậy?

"Ngươi..."

Ngay khi câu nói vừa mới bắt đầu, Triển Thiên Bạch bị hắn ôm vào trong lòng liền giãy giụa vùng lên.

"Buông ta ra."

"Không buông!" Đoan Mộc Ly dùng sức ôm lấy Triển Thiên Bạch, khiến hai cánh tay yếu đuối vô lực của Triển Thiên Bạch không có cách nào giãy giụa được.

Triển Thiên Bạch từ bỏ rồi, tùy ý để Đoan Mộc Ly ôm hắn.

Hàng mi dài khẽ khép lại, hắn cảm nhận được mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.

"Triển Thiên Bạch, ngươi có tâm sự gì có thể nói với ta."

Giọng nam trầm thấp như ác ma nói khẽ, mang theo vài phần hơi thở mê hoặc nồng nàn, tựa như mùi hương của bản thân Đoan Mộc Ly, làm cho người ta vô lực chống đỡ.


Đoan Mộc Ly... Rất ôn nhu a!

Nhớ lại cảnh ngộ khi mới mua hắn khỏi Di Hương viện, Triển Thiên Bạch thật sự cảm thấy được thái độ của Đoan Mộc Ly đối xử với hắn thay đổi rất nhiều.

Thay đổi như vậy... Đối với hắn mà nói có phải là chuyện tốt nhất không?

Hay là một sự sụp đổ của cân bằng?

Triển Thiên Bạch thong thả giương mi mắt lên, cùng Đoan Mộc Ly bốn mắt nhìn nhau.

"Hai người ngươi và ta... Là mối quan hệ có thể nói chuyện tâm sự với nhau sao?"

Thình thịch!

Triển Thiên Bạch vừa dứt lời, trái tim Đoan Mộc Ly đột nhiên đập mạnh.

Vốn tưởng rằng Đoan Mộc Ly sẽ trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng kết quả, Triển Thiên Bạch lại thấy được một tia bối rối trên gương mặt như đao tước búa gọt, không giận tự uy của Đoan Mộc Ly.

Biểu tình này làm cho nội tâm Triển Thiên Bạch càng thêm mơ hồ.


"Phải rồi, đêm mai chính là yến tiệc sinh thần của tiểu Hoàng đế rồi, đến lúc đó bá quan văn võ đều sẽ tham dự, Phiên Ba Quốc, người Tháp Nhĩ dị quốc ngoại tộc cũng đều sẽ đến lễ bái ăn mừng... Ngươi để Hương Linh giúp ngươi chuẩn bị tốt một chút."

Đoan Mộc Ly buông Triển Thiên Bạch ra, vừa lúc thay đổi đề tài.

"Chuẩn bị?" Triển Thiên Bạch không khỏi hoang mang mà trợn trừng mắt.

Sinh thần tiểu Hoàng đế Nam Sở, muốn bại tướng như hắn này chuẩn bị cái gì? Không nên...

Mi mắt hơi đè thấp, Triển Thiên Bạch thần sắc nghiêm túc, gương mặt xinh đẹp thuần khiết thoáng phủ kín một tầng mây mù mờ mờ.

"Chẳng lẽ ta là tiết mục biểu diễn góp vui cho yến tiệc sinh thần sao?"

Thanh âm thanh lãnh mang theo vài phần không vui truyền đến tai Đoan Mộc Ly. Đoan Mộc Ly nhìn về phía Triển Thiên Bạch, từ sâu trong đôi con ngươi đen lúng liếng kia thấy được vẻ bất đắc dĩ rõ rệt cùng không cam lòng.
"Tiết mục biểu diễn góp vui gì cơ?" Đoan Mộc Ly nghiêng đầu, tiện tay cởϊ áσ choàng long văn đưa cho Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch nhận lấy áo choàng của Đoan Mộc Ly, cảm nhận được bản thân thật giống hạ nhân bình thường của Đoan Mộc Ly.

"Bởi vì tiểu Hoàng đế vừa thích náo nhiệt lại muốn phô trương, cho nên cho phép thần tử mang theo gia quyến, ngươi đêm mai theo ta cùng đi."

Mi mắt soạt một chút nhướng lên, Triển Thiên Bạch ngây ra như phỗng.

Đoan Mộc Ly nói lời này thật ra là qua loa hời hợt, nhưng nghe vào tai Triển Thiên Bạch cũng dấy lên sóng to gió lớn.

Gia quyến?

Hắn không có nghe nhầm chứ?

Hắn biết rõ lời Đoan Mộc Ly nói quả thực là hai chữ "gia quyến".

Triển Thiên Bạch chớp mắt mấy cái, ánh mắt lóe lên, không thể đối diện với Đoan Mộc Ly.

Trái tim thịch thịch thịch càng đập càng nhanh, Triển Thiên Bạch không kìm lòng được nhấm nuốt lặp lại lời nói của Đoan Mộc Ly.
Nói cách khác, hắn là làm "gia quyến" của Đoan Mộc Ly đến tham dự yến tiệc sinh thần tiểu Hoàng đế Nam Sở?

"Một nô ɭệ như ta, sao tính là gia quyến?"

Nghe xong lời Triển Thiên Bạch nỉ non, Đoan Mộc Ly mỉm cười, "Ai nói nô ɭệ thì không phải là gia quyến? Ngươi chẳng phải nói sẽ phụng dưỡng ta cả đời sao?"

Cảm thấy lời thề của bản thân lúc trước tựa như gông xiềng, Triển Thiên Bạch có loại cảm giác không thở nổi.

Lặng lẽ nhắm mắt lại một chút, thời điểm lần thứ hai hắn mở mắt ra, Đoan Mộc Ly đã ngồi ở trên giường hắn, cùng hắn mặt đối mặt.

"Lại đây!"

Đoan Mộc Ly vươn tay về phía Triển Thiên Bạch, trên mặt mặc dù lộ vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt cực kỳ nguy hiểm của Đoan Mộc Ly lại khiến cho Triển Thiên Bạch có cảm giác áp bách mãnh liệt.

Đây là mệnh lệnh.
Triển Thiên Bạch ngoan ngoãn đi về phía Đoan Mộc Ly, rúc vào trong lồng ngực hắn.

"Ngươi là cho rằng ta sẽ làm điều thất lễ khiến ngươi xấu mặt ở yến tiệc sinh thần của tiểu Hoàng đế?" Đoan Mộc Ly nhẹ giọng hỏi, quan sát biểu tình của Triển Thiên Bạch thay đổi.

Triển Thiên Bạch không lắc đầu cũng không gật đầu mà thản nhiên mở miệng: "Ta tưởng là... Ngươi sẽ biến ta thành tiết mục giải trí cho quyền quý cùng khách khứa Nam Sở."

"Ta làm sao có thể bằng lòng."

Đoan Mộc Ly thốt ra một câu khiến hai người hắn và Triển Thiên Bạch không hẹn mà cùng sửng sốt.

"Khụ!" Đoan Mộc Ly hắng giọng, thanh âm ra vẻ trầm thấp, "Lúc trước người đánh bại ngươi là bổn vương, ngươi chỉ là nô ɭệ, món đồ chơi thuộc về một mình bổn vương!"

"Ha!" Triển Thiên Bạch cười nhạt, "Ngươi như vậy cũng xem như đánh bại ta?"
"Tại sao không tính?" Đoan Mộc Ly cứ cố gắng nói lí lẽ, "Chính là cái gọi là binh bất yếm trá, ngươi không nên không phục chứ?"

"Chịu thua... Ta hiện tại cũng biến thành nam sủng của vương gia rồi, còn cái gì mà không chịu thua."

Ngoài miệng Triển Thiên Bạch nói như vậy, nhưng Đoan Mộc Ly rõ ràng cảm nhận được Triển Thiên Bạch không cam lòng từ trong câu chữ mà Triển Thiên Bạch nói.

Nếu, nếu như Triển Thiên Bạch không biến thành phế nhân...

Nếu, nếu như Triển Thiên Bạch vẫn còn nội lực cùng võ công...

Một loạt những cảnh tượng trên chiến trường nằm xưa như đèn kéo quân lướt nhẹ hiện lên trong đầu Đoan Mộc Ly. Đoan Mộc Ly không khỏi hoài niệm khoảng thời gian khí đó cùng Triển Thiên Bạch là kỳ phùng địch thủ không ai nhường ai.

"Ngươi dẫn ta đi tham dự yến tiệc sinh thần của tiểu Hoàng đế Nam Sở... Không sợ ta nhân cơ hội ám sát hắn sao?"
Đột nhiên, lời lầm bầm của Triển Thiên Bạch làm chấn động trong lòng Đoan Mộc Ly.

Ánh mắt của Đoan Mộc Ly thay đổi, ánh mắt tập trung bên sườn mặt của Triển Thiên Bạch còn thật sự nghiêm túc.

Triển Thiên Bạch không nhìn hắn, tựa như đang hỏi đêm nay ăn gì, thản nhiên nói.

Giây tiếp theo, hai người mới bốn mắt nhìn nhau.

Con ngươi đen u ám tựa như biển rộng về đêm sâu không thấy đáy, Đoan Mộc Ly chăm chú nhìn đôi mắt của Triển Thiên Bạch, cảm giác được chính bản thân cũng sắp chết chìm trong đó.

"Nếu ngươi thực sự gϊếŧ cái tên tiểu Hoàng đế kia thì thật ra lại đang cho ta cái lí do để thuận lý thành chương mà kế vị."

Nhìn thấy nụ cười tràn đầy tự tin như thể đã tính toán kỹ càng từ trước trên mặt Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch sửng sốt một chút, "Ngươi... Ngươi cũng biết lời nói này chính là đại bất kính với Hoàng đế, muốn bị chém đầu, không sợ ta sẽ đến trước mặt Phạm Ninh cáo trạng?"
"Ha!" Đoan Mộc Ly bật cười, "Nếu ngươi muốn cáo trạng thì tùy ngươi..."

Hắn ôm Triển Thiên Bạch rồi ngã xuống, để cho Triển Thiên Bạch nằm ngửa ở trên giường lớn.

Từ trong ánh mắt nhìn hắn chăm chú của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly nhìn ra được bảy, tám phần nghiêm túc, hai, ba phần trêu tức.

"Đến lúc đó ta cũng cáo trạng."

Nghe vậy, Triển Thiên Bạch giật mình, "Ngươi cáo trạng? Ngươi cáo ta cái gì?"

Đoan Mộc Ly nheo nheo mắt, ánh mắt nhìn Triển Thiên Bạch chính là dã thú ăn thịt thèm con mồi đến nhỏ dãi, "Tao cáo ngươi... Mưu hại thân phu."

Còn tưởng rằng Đoan Mộc Ly sẽ nói cái gì chứ! Khuôn mặt trắng nõn của Triển Thiên Bạch hơi phiếm hồng, ý thức được bản thân bị Đoan Mộc Ly đùa giỡn.

Dù cho giường có lớn đi nữa thì hai người ngủ vẫn có vẻ chật chội, bất quá đêm dài miên man, thứ duy nhất không thể thiếu chính là người bên gối bầu bạn.
Sáng sớm, hừng đông tảng sáng, mặt trời nổi lên từ nơi chân trời, tia nắng ban mai đầu tiên rắc lên vương phủ.

Đoan Mộc Ly từ sớm đã phải đi thượng triều, Triển Thiên Bạch cũng rời khỏi giường, một mình lẻ loi đi đến phòng củi không người hỏi thăm của vương phủ.

Mới đi đến cửa phòng củi, mơ hồ có tiếng khóc nức nở từ bên trong truyền đến, Triển Thiên Bạch bước chậm một chút.

Là Chu Phượng!

Cánh tay duỗi về phía phòng củi thu lại, Triển Thiên Bạch im lặng đứng ở cửa phòng củi thật lâu.

"Triển công tử?"

Thanh âm của Lý quản gia gọi về sự chú ý của Triển Thiên Bạch, "Lý quản gia..."

"Thân thể Triển công tử hồi phục thế nào rồi?"

"Khá tốt, đa tạ quan tâm." Triển Thiên Bạch chắp tay với Lý quản gia.

"Ngươi cảm thấy tốt là được... Ngươi cảm thấy tốt là được..." Lý quản gia khom lưng cúi đầu trước mặt Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch phát hiện, từ khi hắn được Đoan Mộc Ly cứu ra trở về vương phủ, thái độ của người trong quý phủ đối đãi với hắn so với trước kia càng thêm khách khí, giống như hắn căn bản không phải nô ɭệ, mà là chủ tử.

"Không biết Triển công tử đến chỗ này có chuyện gì a?" Lý quản gia cung kính hỏi.

"A, ta..." Triển Thiên Bạch rõ là bị nghẹn, ánh mắt hướng về phía cửa lớn phòng củi, "Ta muốn đến gặp Chu Phượng một lần."

"Gặp Chu Phượng?" Lý quản gia nhất thời kinh ngạc, "Aiyo Triển công tử, ngươi gặp hắn làm cái gì? Hắn làm hại ngươi thảm như vậy... Ngươi cũng không biết, vương gia hận không thể đem hắn băm thây vạn đoạn!"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Lý quản gia, Triển Thiên Bạch tưởng tượng khi hắn mất tích thì Đoan Mộc Ly sẽ thành bộ dạng gì nữa.
"Hiện tại được rồi, Chu Phượng bị hủy dung trừng phạt đúng tội, Triển công tử... Hiện tại hắn cũng không phải là nam sủng của vương gia mà là hạ nhân, ngươi muốn cho hắn làm cái gì cứ việc sai sử hắn cái đó. Dù sao ta thấy đời này của hắn... Tám phần là cũng chỉ có thể ở trong vương phủ làm việc đến chết."

"Được, ta biết rồi." Triển Thiên Bạch khoát tay với Lý quản gia.

Không biết vì sao, hắn cảm thấy Lý quản gia có chút ồn ào.

Đợi cho sau khi Lý quản gia rời đi, hắn lại im lặng đứng ở cửa phòng củi trong chốc lát.

Tiếng khóc nức nở trong phòng củi vẫn chưa khi nào đứt đoạn.

Kẽo kẹt—

Cuối cùng, Triển Thiên Bạch vẫn đẩy cửa phòng củi ra.

Cả người hơi run rẩy, Chu Phượng theo hướng tiếng phát ra mà quay đầu, cứ như vậy đối mặt với Triển Thiên Bạch vừa bước vào.
"Triển Thiên Bạch!"

Nhìn thấy Triển Thiên Bạch, Chu Phượng nhất thời giống như bị điên rồi, hai mắt trừng lớn nổi đầy tơ máu.

Nhưng Triển Thiên Bạch lại nheo mắt lại, mi tâm nhíu chặt.

Người này... Chính là Chu Phượng?

Mấy ngày ngắn ngủi không gặp, Chu Phượng từng một thân lăng la tơ lụa, da trắng mặt đẹp, thần thái ngút trời hiện tại lại mặc áo ngắn vải thô bẩn hề hề, tóc tai lộn xộn, giống như rất lâu rồi cũng không tẩy rửa qua. Khuôn mặt xinh đẹp ban đầu giờ có một khối bỏng lớn, giống một con sâu ghê tởm bò vặn vẹo ở trên mặt. Làn da cũng trở nên thô ráp xỉn màu, không hề láng mịn, một đôi tay nhỏ bé non mềm còn quấn đầy băng vải. Băng vải nhuốm máu, thấm đỏ vải trắng.

Ngực trái Triển Thiên Bạch nhất thời run rẩy một chút.

"Yaa—"

Giây tiếp theo, chỉ thấy Chu Phượng đột nhiên lấy cái rìu cầm trong tay bổ về phía hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi