ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Mày kiếm hơi nhíu lại, ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn Lam theo mang theo dò xét mãnh liệt.

"Lam Tẩm, ngươi làm sao vậy?"

Thanh âm trầm thấp nặng nề lọt vào bên trong tai, Lam Tẩm cúi đầu thật thấp, không dám đối diện với Đoan Mộc Ly.

Trong nháy mắt, Triển Thiên Bạch như ý thức được chuyện gì, ngước mắt lên.

"Xin lỗi vương gia, y phục này là ta vừa mới nãy không cẩn thận làm dơ."

Đột nhiên nghe được Triển Thiên Bạch nói như vậy, hai tròng mắt của Đoan Mộc Ly trừng lớn.

"Ngươi nói là do ngươi làm?"

Vẻ mặt Triển Thiên Bạch hối lỗi, gật gật đầu, "Đúng vậy, là do ta làm... Bởi vì buổi tối phải cùng ngươi tham dự yến tiệc sinh thần của Hoàng Thượng, ta muốn đến lựa chọn y phục, không ngờ lại bất cẩn một chút đánh đổ thuốc nhuộm.

Con ngươi sâu hút như u đàm tập trung nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch. Vẻ mặt của Đoan Mộc Ly rất nghiêm túc, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều cứng ngắc như tượng đá.


Bị Đoan Mộc Ly nhìn chằm chằm như vậy, Triển Thiên Bạch không khỏi chột dạ, ánh mắt lóe lên.

Sự yên ắng nặng nề kéo dài thật lâu đè trên đỉnh đầu của mỗi người, Lý quản gia cảm thấy mình là cái người vô tội nhân, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán.

Một lúc lâu sau, chỉ nghe Đoan Mộc Ly thở dài một tiếng, "Quên đi..."

Lam Tẩm thở phào một hơi, Triển Thiên Bạch cũng thả lỏng vai.

"Lý quản gia, lệnh phùng sư khẩn trương làm ra một bộ y phục đi."

"Vâng, vương gia."

"Cũng không biết thời gian có kịp hay không..." Đoan Mộc Ly nhỏ giọng nói thầm, trong giọng nói lộ ra một tia nén giận.

Thứ bị thuốc nhuộm phá hỏng này chính là y phục mà hắn tỉ mỉ chuẩn bị cho Triển Thiên Bạch, do thợ thủ công nổi tiếng nhất Nam Sở một châm một đường may rất lâu. Hơn nữa, vải dệt là Mộng Tàm Lăng của Tây Tử Hồ tiến cống từ nửa năm trước, dùng tơ tằm Mộng Tàm trăm năm nhả ra dệt thành, thập phần trân quý, vương phủ cũng chỉ còn lại một chút như này, đều dùng để làm thành bộ y phục này.


Đoan Mộc Ly vốn dĩ thập phần mong chờ dáng vẻ của Triển Thiên Bạch khi mặc bộ y phục này lên người.

Hắn muốn làm cho Triển Thiên Bạch bộ dáng kinh vi thiên nhân đi bên người hắn trong yến tiệc sinh thần tiểu Hoàng đế.

Hắn muốn nhìn thấy biểu cảm kinh diễm cùng hâm mộ của vô số người.

Nhưng mà...

Năm ngón tay lớn duỗi ra, Đoan Mộc Ly day day thái dương.

Nếu Triển Thiên Bạch nói là mình làm dơ, vậy hắn cũng không nhất thiết truy cứu nữa.

Ánh mắt phóng đến trên người Triển Thiên Bạch, vẻ mặt Đoan Mộc Ly bất đắc dĩ.

"Tuy rằng bộ y phục này rất đẹp đẽ quý giá, chỉ có điều... Hình như không thích hợp lắm với thân phận tội nô này của ta. Khách khứa trong yến tiệc đêm nay không phải quý tộc Nam Sở thì cũng là hoàng tộc dị quốc, ta cảm thấy ta vẫn là nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn."


Nghe được Triển Thiên Bạch nói qua loa như vậy, mi gian nhíu thành chữ "Xuyên" càng thêm gay gắt.

"Tội nô thì làm sao? Đừng quên, ngươi là nô ɭệ của bổn vương!"

Nói xong, Đoan Mộc Ly xoay người, phất tay áo rời đi.

Rốt cuộc cũng cảm nhận được Đoan Mộc Ly đang hờn dỗi chuyện gì, Triển Thiên Bạch bất đắc dĩ buông tay.

Nói cứ như thể nô ɭệ của Ly Vương gia Nam Sở tài trí hơn người vậy?

Không phải đều là nô ɭệ sao?

Nhìn theo bóng dáng cao lớn mạnh mẽ vang dội của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch cười khổ.

"Ta nói ngươi..."

Thanh âm của Lam Tẩm vang lên, Triển Thiên Bạch quay đầu lại.

"Ngươi thật sự không biết giá trị của kiện y phục kia sao?"

"Cái gì?" Triển Thiên Bạch sửng sốt.

"Kiện y phục kia chỉ dùng Mộng Tàm Lăng may thành, vật liệu hiếm lạ trân quý, chỉ sợ cũng không làm ra được kiện thứ hai đâu... Vương gia đối tốt với ngươi như vậy, ngươi cũng không cảm kích sao?"
Bị Lam Tẩm chỉ trích, hàng mi dài của Triển Thiên Bạch nhướng lên.

Hóa ra là Mộng Tàm Lăng...

Triển Thiên Bạch có nghe nói qua Mộng Tàm Lăng của Nam Sở, biết nó rất giá trị.

Khó trách Đoan Mộc Ly mất hứng như vậy...

Phát hiện Đoan Mộc Ly cũng có một mặt tính cách vô cùng trẻ con, đường nét trên gương mặt sắc sảo phân minh của Triển Thiên Bạch không kìm lòng được trở nên nhu hòa vài phần.

Ánh mắt vô tình liếc thấy Lam Tẩm, Triển Thiên Bạch thấy Lam Tẩm há miệng, bộ dạng muốn nói lại thôi.

"Ngươi không phải có cái gì muốn nói với ta sao?"

"Cái đó..." Lam Tẩm ấp a ấp úng, "Cảm ơn ngươi... Vừa nãy giúp ta..."

"Hả?"

"Thì là..." Lam Tẩm vươn tay, chỉ chỉ bên trong nội vụ thất, "Ta không phải cố ý... Bởi vì Huyền Ca bảo ta tiện đường giúp hắn lấy thuốc nhuộm, kết quả lúc ta đang tìm thuốc nhuộm thì bất cẩn đánh đổ thuốc nhuộm, lại không đúng lúc đổ lên y phục vương gia chuẩn bị cho ngươi..."
Lam Tẩm càng nói giọng càng nhỏ, đầu cũng cúi càng ngày càng thấp, "Cảm giác ta nói như vậy có phải càng tô càng đen hay không? Ngươi không tin thì quên đi."

"Ta chưa nói là không tin mà!" Triển Thiên Bạch dở khóc dở cười.

Đột nhiên, hắn cảm thấy Phạm Ninh rất có mắt chọn nam sủng. Ba người Chu Phượng, Lam Tẩm và Huyền Ca tính cách khác xa nhau, luôn có một cái có thể phù hợp với khẩu vị của Đoan Mộc Ly.

"Nhìn dáng vẻ của ngươi nhất định là muốn bù lại một phần sai lầm của chính mình, nếu là ngươi cố ý, vậy thời điểm ta xuất hiện ngươi cứ trực tiếp chạy trốn không phải được rồi sao?"

Nghe thấy Triển Thiên Bạch nói như vậy, hàng mi dài của Lam Tẩm giương lên, trong đôi mắt to ngập nước phản chiếu gương mặt thanh tú tuấn dật của Triển Thiên Bạch.

Môi mỏng khẽ mím lại, Lam Tẩm tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, thần sắc trên mặt lộ ra có chút đăm chiêu.
Nhưng cuối cùng, Triển Thiên Bạch không thể chờ được câu sau của Lam Tẩm.

Triển Thiên Bạch pha bình trà, bưng trà đi vào thư phòng Đoan Mộc Ly.

Cốc cốc!

Đoan Mộc Ly theo hướng tiếng mà ngẩng đầu, nhìn thấy Triển Thiên Bạch đứng ở cửa phòng.

"Vào đi!"

Triển Thiên Bạch chậm rãi đi tới bên người Đoan Mộc Ly, rót cho Đoan Mộc Ly một chén trà, "Vương gia mời dùng."

"Làm sao lại đột nhiên trở nên nghe lời như vậy?" Đoan Mộc Ly nhận lấy chén trà, trong ánh mắt nhìn Triển Thiên Bạch lộ ra một tia cảnh giác cùng buồn bực, "Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo."

"Ha!" Triển Thiên Bạch bị Đoan Mộc Ly làm bật cười, "Ta chỉ là bày tỏ cảm tạ với ngươi thôi... Lam Tẩm nói với ta, thân phục kia là dùng Mộng Tàm Lăng để chế tác mà thành, giá trị liên thành... Làm ngươi lo lắng rồi."

"Vì sao lại giúp hắn?!"
Tiếng chất vấn đột nhiên khiến tay cầm bình trà của Triển Thiên Bạch hơi run lên.

Ánh mắt của Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly cùng giao nhau. Cặp mắt kia của Đoan Mộc Ly sắc như lưỡi dao, sớm đã nhìn thấu hắn.

"Ngươi biết rõ người làm dơ y phục của ngươi chính là Lam Tẩm, tại sao lại ngăn cản bổn vương trách phạt hắn?"

"Ta..."

Triển Thiên Bạch hé miệng, hít một ngụm lương khí thật sâu.

Chuyện vừa rồi, hắn cảm nhận được sự sợ hãi của Lam Tẩm là phát ra từ trong tâm, cũng không phải là làm bộ.

Lam Tẩm sợ Đoan Mộc Ly.

Có lẽ... Là bởi vì cảnh ngộ của Chu Phượng.

"Hắn không phải cố ý, chính là cái gọi là... Người không biết không có tội." Triển Thiên Bạch bình tĩnh trả lời.

"Ha!" Đoan Mộc Ly phát ra một tiếng cười lạnh, "Triển Thiên Bạch, sau khi ngươi trở thành vật độc chiếm của bổn vương, trái lại bắt đầu lòng dạ đàn bà."
""Lòng dạ đàn bà" không phải dùng trên phương diện này, Đoan Mộc Ly, ngươi đọc ít tư thục đi?"

"Ngươi..." Đoan Mộc Ly bị Triển Thiên Bạch làm cho nghẹn họng không nói nên lời.

Cái miệng chiếm thế thượng phong, Triển Thiên Bạch đột nhiên rất muốn cười.

Từ trước đến nay, hóa ra bản thân hắn cũng có một mặt tính tình trẻ con như thế.

Nhận thấy được khóe môi của Triển Thiên Bạch nhếch lên thành đường cong, ấm ức trong lòng Đoan Mộc Ly trong nháy mắt tan thành mây khói.

Sở dĩ hắn muốn xử trí Lam Tẩm cũng là bởi vì chuyện lúc trước Chu Phượng làm, Đoan Mộc Ly không khỏi lo lắng, nhóm nam sủng mà Phạm Ninh đánh chiêu bài Hoàng Thượng sắp xếp ở bên người hắn sẽ gây bất lợi với Triển Thiên Bạch.

Màn đêm buông xuống, Triển Thiên Bạch theo Đoan Mộc Ly cùng nhau vào cung tham dự yến hội sinh thần mười một tuổi của tiểu Hoàng đế Nam Sở Đoan Mộc Nam.
Yến hội sinh thần được bố trí tại Tử Dương điện, quần thần mang theo gia quyến cùng tham dự, có thể nói là một cảnh tượng đồ sộ.

Xung quanh ngoài ra còn có các quốc gia và bộ tộc lớn nhỏ đến chúc mừng như người Tháp Nhĩ hay Phiên Ba Quốc.

Trong đó, bắt mắt nhất chính là sứ đoàn của bộ tộc người Tháp Nhĩ đến từ Tắc Bắc.

Lần này, thủ lĩnh gia tộc lớn mạnh nhất tộc người Tháp Nhĩ Dạ Ưng cùng đệ đệ Dạ Tựu và sứ đoàn đi theo tự mình đến chúc mừng Đoan Mộc Nam, khiến cho thế lực khắp nơi của Nam Sở coi trọng.

Theo như Đoan Mộc Ly thấy, hai người này đều có dụng ý khác. Chúc mừng là giả, thăm dò thực lực cùng lực lượng quân sự của nước Nam Sở mới là thật,

Đừng thấy Đoan Mộc nam tuổi còn nhỏ, nhưng là người rất xem trọng phô trương, cả Tử Dương điện cũng nhanh chóng bị khách khứa tới lui ngồi chật ních.
Triển Thiên Bạch đi ở trong đó, cảm nhâ được bản thân cùng với bầu không khí nào nhiệt này không hợp nhau.

Hắn chính là tội nô.

Là bại tướng của vong quốc Dao Quốc.

Tất cả quý tộc Nam Sở trong Tử Dương điện này, có thể nói đều là kẻ thù của hắn.

"A!"

Triển Thiên Bạch không cẩn thận bị người đụng phải một chút, suýt nữa té ngã.

"Cẩn thận một chút."

Bàn tay lạnh như băng bị người ta nắm lấy, Triển Thiên Bạch vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt góc cạnh tuấn mỹ được phóng đại kia của Đoan Mộc Ly, đôi con ngươi như chim ưng biểu lộ ra ánh nhìn chăm chú mang theo vào phần quan tâm.

"Ta không sao."

Triển Thiên Bạch ổn định trọng tâm cơ thể, vừa định rút tay bản thân ra, kết quả tay lại bị Đoan Mộc Ly nắm càng chặt hơn.

"Đoan Mộc Ly, ngươi làm cái gì đấy?"
"Đừng động." Đoan Mộc Ly quay đầu liếc mắt nhìn Triển Thiên Bạch một cái, ánh mắt trêu tức, "Nghe lời."

Thành ra, ở trước mắt bao nhiêu người, Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly tay trong tay cùng nhau nhập tọa.

Một màn này, bị không ít quý tộc của Nam Sở nhìn thấy.

Ngồi xuống bên cạnh Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch chìm trong ánh mắt hiếu kì lại mang ý vị thâm trường từ bốn phương tám hướng phóng tới.

Song, ngay khi Đoan Mộc Ly ôm vai của hắn lại giống như đang công khai biểu thị chủ quyền của hắn với mọi người ở đây.

Ấn đường của Triển Thiên Bạch nhíu lại một chút, có lẽ cũng say rồi.

Nhìn thấy biểu tình bất đắc dĩ của Triển Thiên Bạch, tâm tình của Đoan Mộc Ly lại tốt lên, môi mỏng cong lên càng sâu.

Yến hội khai tịch, trong bầu không khí một mảnh vui mừng, khách khứa đang ngồi nghe đàn sáo xướng ca, vừa ăn ngấu nghiến vừa nói cười rôm rả.
"Ta nói này, ê ê a a như này mà cũng biểu diễn cái gì! Nam nhân Nam Sở các ngươi tại sao lại thích nghe loại đồ này? Là nam nhân thì có chút cứng rắn lên chứ!"

Đột nhiên, tiếng la càn rỡ không kiềm chế được phá vỡ tiếng đàn sáo xướng ca tuyệt vời, sự chú ý cả mọi người ở đây đồng loạt phóng về phía chỗ ngồi của người Tháp Nhĩ.

Người phát ra thanh âm bất mãn ấy chính là đệ đệ của thủ lĩnh gia tộc lớn mạnh nhất tộc người Tháp Nhĩ - Dạ Tựu.

Dạ Tựu và thủ lĩnh Dạ Ưng là huynh đệ ruột, ngũ quan hai người có vài phần giống nhau, đều góc cạnh tuấn tú, nhưng khí tức trên người Dạ Tựu lại không cường đại được bằng Dạ Ưng đang ngồi ngay ngắn, mà diện mạo của Dạ Ưng cũng tuấn tú hơn so với Dạ Tựu rất nhiều.

"Thế nào? Người Tháp Nhĩ không hài lòng với cách chiêu đãi của Nam Sở ta?"
Thanh âm già nua nhưng lộ ra vẻ châm chọc rõ ràng từ bên trái truyền đến, Dạ Tựu theo hướng tiếng nói mà quay đầu, vừa nhìn thấy không khỏi che miệng lại phì một tiếng bật cười.

"Hahaha, ahahaha! Ca, ngươi mau nhìn, bên kia có cái đầu heo ngồi ư!"

Dạ Tựu cất tiếng cười to, vừa cười vừa vỗ vỗ bả vai Dạ Ưng.

Dạ Ưng bất động thanh sắc, ánh mắt phóng ra, dừng lại trên người "đầu heo" trong miệng Dạ Tựu.

"Đầu heo" này không ai khác chính là Thừa tướng Nam Sở – Phạm Ninh.

Biết Phạm Ninh vì sao lại thành đầu heo rồi chứ?

Tất nhiên phải trả lại công lao thuộc về Doãn Mạch.

Sau khi bị con rắn nhỏ do Doãn Mạch huấn luyện này cắn thành cái sàng, đầu Phạm Ninh bắt đầu sưng, vài ngày liên tiếp cũng không có cách nào vào triều hay gặp người.

Bởi vậy mọi chuyện lớn nhỏ trong triều, Đoan Mộc Ly chỉ có thể nghe theo chỉ thị của Đoan Mộc Ly.
Phạm Ninh lúc này quả thật là một thân bực bội! Nhưng mà hắn có biện pháp nào đâu? Hắn cũng rất bất đắc dĩ!

Nếu có thể, yến hội sinh thần lần này hắn cũng không muốn dự yến, nhưng đây là đại hỉ sự khắp chốn mừng vui, tất cả văn võ trong triều đều đến đông đủ, không thể thiếu một mình hắn được.

Vì thế, hắn đành phải kiên trì đi đến, không ngờ tới vậy mà lại bị Man tộc Tắc Bắc kêu thành "đầu heo".

Vẻ mặt Phạm Ninh không nhìn được, tức giận đến nỗi chòm râu run run.

"Dạ Tựu, không được vô lễ... Vị này chính là Thừa tướng của Nam Sở Phạm Ninh đại nhân." Dạ Ưng không nhanh không chậm nói giới thiệu, thanh âm bình ổn đầy từ tình.

"Cái gì đây! Hóa ra Nam Sở thích dùng đầu heo để làm Thừa tướng! Ahahaha!" Dạ Tựu không kìm được cười càng thêm phóng đáng.
Khóe môi Dạ Ưng cũng cong lên, ý tươi cười rất có vài phần trào phúng.

Vẻ mặt Phạm Ninh lúc trắng lúc đỏ.

Đoan Mộc Ly ngồi ở một bên khác cùng Triển Thiên Bạch không hẹn mà cũng nhìn về phía chỗ ngồi của người Tháp Nhĩ. Thân là võ tướng, trực giác mách bảo hai người bọn họ, vị thủ lĩnh tên là Dạ Ưng này, lai giả bất thiện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi