ĐIỀN VIÊN NHẬT THƯỜNG

Mưa mùa hè nói dừng là dừng ngay.

Vết thương trên người chú chó vẫn còn chưa xử lý xong, thì mưa bên ngoài đã ngừng rồi.

Thuốc gây mê có tác dụng rất nhanh, chú chó đen đã ngủ rồi, Lục Lăng Tây cuối cùng có thể thoát ra được. Đổng Chí bớt chút thời gian dặn dò cậu một câu, trên đường về nhớ cẩn thận. Lục Lăng Tây lắc đầu, không định rời khỏi đây, cậu định ở lại hỏi tình hình của chú chó cái đã. Lúc nãy khi vuốt ve nó, cậu cảm giác được thân thể dưới lòng bàn tay mình gầy trơ xương, hơn nữa còn có vài vết sẹo nữa. Trước kia cậu chưa từng thấy chó hoang bao giờ, tuy không khờ dại đến mức cho rằng con chó nào cũng giống chó lông vàng nhà họ Lục nuôi lông mượt thịt nhiều, nhưng không ngờ lại gầy đến vậy, khi vuốt giống như đang vuốt một bộ xương vậy. Vì không muốn làm cản trở, Lục Lăng Tây im lặng lùi ra phía sau, vừa lúc đứng bên cạnh Nhan Việt.

Từ góc nhìn của Nhan Việt thì thấy khuôn mặt của thiếu niên rất tinh xảo, thân hình gầy nhỏ nhìn thoáng qua có vẻ rất yếu ớt. Bởi vì đang là mùa hè nên thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu xanh da trời, tóc đen gọn gàng rũ xuống, làm nổi bật lên chiếc cổ trơn bóng lại trắng nõn.

Lúc trước cách khá xa nên không biết, bây giờ đến gần Nhan Việt chỉ cảm thấy trên người thiếu niên có mùi hương khiến người ta rất thoải mái. Chỉ im lặng đứng bên cạnh cậu như vậy thôi, mà những cảm xúc nóng nảy luôn được anh kìm nén trong lòng cũng dần dịu xuống. Anh nhịn không được muốn đến gần thiếu niên thêm một chút, thêm một chút.

Vừa nghĩ đến đó, Nhan Việt kinh ngạc phát hiện ra mình đã bước một bước về phía thiếu niên. Lấy lại tinh thần trong nháy mắt, trong mắt Nhan Việt hiện lên vẻ xấu hổ, im lặng bình tĩnh lùi lại chỗ cũ.

Cử động của anh khiến Lục Lăng Tây chú ý, cậu không hiểu quay đầu lại, tặng cho Nhan Việt một nụ cười nhẹ.

Nụ cười của thiếu niên sạch sẽ trong sáng, giống như những tia nắng mặt trời chiếu vào trong lòng anh. Trong đầu Nhan Việt lại hiện lên hình ảnh thiếu niên mỉm cười vuốt ve đầu chú chó kia, suy nghĩ điên cuồng kia lại bắt đầu gào thét. Ánh mắt anh tối sầm lại, mặt không đổi sắc quay đầu, chỉ để lại cho thiếu niên một khuôn mặt nghiêng lạnh nhạt.

Lục Lăng Tây: "..."

"Xong rồi!" Giọng nói của Đổng Chí hấp dẫn sự chú ý của Lục Lăng Tây. Anh lau mồ hôi, gật đầu với Lục Lăng Tây và Nhan Việt. "Vết thương đã băng xong rồi, chăm sóc vài ngày là không có chuyện gì nữa."

Lục Lăng Tây thở dài nhẹ nhõm, tiến lên phía trước bàn mổ, hỏi: "Khi nào thì nó tỉnh lại?"

Thuốc gây mê mà y tá đưa cho Đổng Chí có tác dụng rất mạnh, hiệu quả ít nhất cũng phải hơn 12 tiếng. Đổng Chí tính toán thời gian, cũng khá khớp với thời gian cửa hàng thú cưng mở cửa vào ngày mai. "Khoảng tám giờ sáng ngày mai."

Lục Lăng Tây lại hỏi một câu: "Nó có thể ăn bánh bao thịt được không?"

Trước cửa tiểu khu có một tiệm bán bánh bao thịt ăn rất ngon, Vương Thục Tú đã từng mua vài lần, Lục Lăng Tây liền thích mùi vị kia.

Đổng Chí nở nụ cười, "Chó hoang cái gì cũng ăn."

Trả lời xong câu hỏi của Lục Lăng Tây, tầm mắt của Đổng Chí dừng lại trên người Nhan Việt, chân thành nói: "Cảm ơn anh."

Theo như vết thương của chú chó này, nếu như nó không được Nhan Việt giúp đỡ, cho dù vượt qua cơn mưa này, nhưng có thể sẽ vì đi lại không tiện mà bị đâm lần thứ hai. Việc làm lần này của Nhan Việt có thể nói là cứu mạng chú chó này.

"Không cần." Lời nói của Nhân Việt rất ngắn gọn, lấy từ trong ví da một ít tiền mặt, "Đây là phí chữa trị và phí chăm sóc vài ngày sau." Nói xong lại đưa một tấm danh thiếp, "Nếu không đủ tiền thì gọi điện cho tôi." Lúc anh nói chuyện cùng Đổng Chí, tầm mắt luôn nhìn thoáng qua trên người thiếu niên, nhưng thiếu niên đang bận rộn chải vuốt bộ lông bị vón lại của chú chó cùng hai y tá kia, hoàn toàn không để ý đến anh. Trong lòng Nhan Việt lại thấy hơi khó chịu.

Kìm nén ý nghĩ vớ vẩn trong lòng này, Nhan Việt rời khỏi cửa hàng thú cưng rất nhanh. Trước lúc lái xe anh nhìn thoáng qua cửa hàng Khu Vườn Nhỏ ở phía đối diện, nhớ kỹ ba chữ này.

Trong cửa hàng thú cưng, Đổng Chí cầm danh thiếp Nhan Việt để lại nói nhỏ: "Nhan Việt."

Tấm danh thiếp này khác xa so với những tấm mà Đổng Chí đã từng thấy, không giới thiệu lòe loẹt, chỉ đơn giản một cái tên và số điện thoại, lại có thể khiến người khác thấy ấn tượng rất sâu.

Lục Lăng Tây nghe được hai chữ Nhan Việt thì trong lòng hơi động, hình như cậu đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi, hình như ở Trung Kinh có nhà họ Nhan? Suy nghĩ này chỉ thoáng qua thôi, sau đó Lục Lăng Tây lại vứt nó ra sau, đặt lực chú ý lên người chú chó.

Bởi vì ở lại cửa hàng thú cưng giúp đỡ nên khi Lục Lăng Tây về nhà thì hơi muộn rồi. Vương Thục Tú giống như trước đây làm sẵn đồ ăn đặt lên bàn, còn để lại một chiếc di động màu bạch kim mới tinh nữa. Di động cũ của Lục Lăng Tây lúc trước đánh nhau ở công viên không biết đã bị ai nhặt đi rồi. Cậu đã quen không dùng di động nên không nói gì, nhưng Vương Thục Tú thấy liên lạc không tiện nên dành thời gian mua cho cậu cái mới.

Lục Lăng Tây cẩn thận chỉnh quay số nhanh phím 1 là dãy số của Vương Thục Tú, khóe miệng vô thức nhếch lên. Bây giờ người cậu liên lạc cũng chỉ có ba người, đó là tính cả Đỗ Lâm vào. Cậu định mai đi làm sẽ thêm số của mấy người Đổng Chí, Trịnh Thán nữa. Những người này đều là bạn của cậu, sau này cậu chắc chắn sẽ có thêm càng nhiều bạn.

Chơi di động một lúc rồi Lục Lăng Tây chạy ra sân sau, qua một tuần chồi cà chua đã mọc lên gần một mét. Theo tốc độ này thì cậu sẽ được ăn cà chua rất nhanh thôi. Nhưng cà chua lớn nhanh quá liệu hàng xóm xung quanh có thấy kì lạ không nhỉ? Lúc Lục Lăng Tây trồng thì không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ lại thấy lo lắng. Tốt hơn hết là tìm gì đó che lại, bên ngoài nhìn vào không thấy rõ được.

Trong lòng tính toán suy nghĩ này, cuối cùng Lục Lăng Tây trước khi đi ngủ nhắn một tin nhắn hỏi Dịch Hàng.

"Lão Tam mày cuối cùng cũng có di động rồi." Tin nhắn của Dịch Hàng được hồi âm lại rất nhanh. "Chuyện này mày đừng quan tâm, mai tao tìm bọn Lão Nhĩ dựng bạt xung quanh cho mày, che đi là được rồi."

"Cảm ơn." Trong lòng Lục Lăng Tây cảm thấy ấm áp, có lẽ đây là cảm giác khi có bạn.

Tối hôm đó Lục Lăng Tây ngủ rất ngon. Đồng dạng Nhan Việt cũng bất ngờ không mất ngủ, ngủ đến tận hừng đông. Nhưng sau khi tỉnh lại sắc mặt Nhan Việt không được tốt cho lắm, mày nhăn chặt lại. Suốt tối hôm qua anh luôn mơ tới giọng nói của thiếu niên kia, "Không sao đâu, không đau, chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi."

Những lời này như có phép thuật thần kỳ vậy, xoa dịu cảm giác không yên luôn ở trong lòng anh. Bắt đầu từ lúc sáu tuổi anh bị cha mẹ bỏ rơi ở nhà lớn, mỗi khi đến buổi tối, trong anh luôn thấy sợ hãi khi phải ở một mình. Khi còn nhỏ anh không biết phải hóa giải cảm giác sợ hãi này thế nào, không chịu đi ngủ tựa như là sự đối kháng mỏng manh của anh. Dần dần lớn lên anh đã có thể che dấu được cảm giác sợ hãi này, nhưng loại sợ hãi này đã khắc sâu vào trong anh qua năm tháng, cùng với việc mất ngủ luôn quấn quanh anh.

Nhan Việt đã từng nghe một câu, rằng càng là người trong bóng tối thì càng khát khao ánh sáng, đây là theo đuổi theo bản năng. Anh nghĩ tới thiếu niên xa lạ kia, anh gần như có bản năng muốn lại gần cậu. Anh không thể miêu tả được loại tâm lý này, hơn nữa nhìn như thể một tên biến thái vậy. Nhan Việt rũ mắt xuống, ngăn chặn sự xúc động xa lạ này, mặc quần áo chỉnh tề đi xuống lầu.

Trong phòng ăn dưới lầu, ngoại trừ Ân Vĩnh Đức còn có một thiếu nữ xa lạ. Tuổi cô gái này không lớn lắm, cũng chỉ khoảng 20, khuôn mặt thanh tú đáng yêu. Nhìn thấy Nhan Việt, trên khuôn mặt cô gái lộ ra nét vui vẻ, cô lo lắng nhìn Nhan Việt, nhỏ giọng gọi: "Anh hai."

Vẻ mặt Nhan Việt lạnh lùng, giống như không nghe được lời cô nói vậy.

Trong mắt cô gái hiện lên vẻ buồn bã, nhưng vẫn cố nở một nụ cười, vươn tay muốn kéo Nhan Việt đi cùng. Nhan Việt lạnh nhạt nhìn cô, tay của cô gái duỗi đến một nửa liền đứng giữa không trung, không dám ôm tay Nhan Việt. Dù sao cô cũng chỉ giả bộ thôi, để ông ngoại thấy thái độ của cô là được rồi. Cô biết tính của Nhan Việt, Nhan Việt dám trước mặt ông ngoại và người hầu cởi quần áo cô chạm qua ném vào thùng rác.

Hai người giao chiến chỉ trong chớp mắt, Nhan Việt lướt qua cô gái ngồi phía đối diện Ân Vĩnh Đức. Ân Vĩnh Đức thở dài trong lòng, giả như không thấy gợn sóng giữa hai người, nói về những chuyện lý thú khác.

Sau khi ăn sáng xong Nhan Việt không có tâm trạng làm gì, từ chối đề nghị đi leo núi của Ân Vĩnh Đức, Nhan Việt lái xe một mình rời khỏi nhà họ Ân. Anh vô thức đi đến khu phố ngày hôm qua, Nhan Việt dừng xe trước con đường, đứng xa xa nhìn cửa hàng Khu Vườn Nhỏ. Lúc này còn sớm, Khu Vườn Nhỏ chưa mở cửa, Nhan Việt không biết thiếu niên ngày hôm qua đi làm ở đây hay trông cửa hàng giúp người nhà. Anh nhớ thiếu niên nhìn như là vị thành niên, những người cùng tuổi cậu đang còn đi đến trường.

Thấy hành vi của mình cùng loại với mấy tên biến thái, Nhan Việt lái xe định rời đi, nhưng thân ảnh thiếu niên lại xuất hiện trong gương, cầm một túi bánh bao chạy chậm vào trong cửa hàng thú cưng.

"Anh Đổng, anh Đổng."

Lục Lăng Tây đi ngang qua Nhan Việt hoàn toàn không chú ý tới chiếc xe đang đậu ven đường này, toàn bộ ý nghĩ của cậu đều đặt trên người chú chó đen trong cửa hàng thú cưng.

Đổng Chí sống ở phía sau cửa hàng, nghe được tiếng Lục Lăng Tây liền cười tủm tỉm đi ra mở cửa.

"Tiểu Tây, đến sớm vậy sao."

Lục Lăng Tây cười xấu hổ, chỉ vào bánh bao trong tay, "Anh Đổng, anh đã ăn sáng chưa?"

Đổng Chí cười, "Tiểu Tây cậu mang bữa sáng cho anh sao? Hay là cho Đại Hắc?" Đại Hắc là tên bọn họ đặt cho con chó hoang ngày hôm qua.

Lục Lăng Tây cong cong mắt, "Anh Đổng ăn một nửa, còn một nửa để lại cho Đại Hắc."

Lúc hai người đang nói chuyện, Đại Hắc đã tỉnh lại sau khi thuốc gây mê mất tác dụng, khi nghe được tiếng Lục Lăng Tây thì nhỏ tiếng kêu lên.

Lục Lăng Tây đến trước lồng sắt mà Đại Hắc ở, hiển nhiên Đại Hắc không thích ứng với không gian nhỏ hẹp thế này, nóng nảy gầm gừ, thường dùng chân trước không bị thương đẩy đẩy song sắt. Cảm giác được Lục Lăng Tây tới gần, Đại Hắc không gầm gừ nữa, híp mắt nhìn Lục Lăng Tây.

Vẻ mặt Lục Lăng Tây dịu dàng, cẩn thận vươn tay luồn qua song sắt sờ đầu Đại Hắc. Đại Hắc không hề động, mặc kệ động tác của Lục Lăng Tây. Hôm qua họ đã thừa dịp Đại Hắc hôn mê tắm rửa cho nó, qua một đêm, không thể nói bộ lông nó sáng bóng nhưng ít ra cũng sạch sẽ hơn nhiều.

"Đây, ăn bánh bao đi." Lục Lăng Tây lấy ra một cái bánh bao đặt trước mặt Đại Hắc.

Đại Hắc nhìn Lục Lăng Tây, lại cúi đầu ngửi bánh bao, nhưng không hề có động tác nào nữa.

Đổng Chí nhắc nhở Lục Lăng Tây, "Tiểu Tây cậu lùi ra phía sau một chút."

Lục Lăng Tây nghe lời lùi lại vài bước, Đại Hắc kêu nhỏ một tiếng, cúi đầu cắn bánh bao. Sau khi ăn hai cái thì Đại Hắc không chịu ăn nữa. Lục Lăng Tây không hiểu, cậu không nghĩ là ăn hai cái bánh bao thì có thể no được.

Đổng Chí thở dài giải thích: "Những con chó hoang này rất hiểu chuyện lại biết nhìn người. Nó sợ ăn hơn là sợ bị ghét bỏ, chỉ cần lấp bụng là đủ rồi." Đó cũng là do Lục Lăng Tây cho nó ăn, sáng sớm nay anh định cho Đại Hắc ăn chút gì đó nhưng nó chỉ nhìn anh rồi quay qua chỗ khác, trong mắt còn có cảnh giác nữa.

Lục Lăng Tây nhìn Đại Hắc, nhỏ giọng hỏi: "Sẽ có người nuôi nó chứ?"

Đổng Chí lắc đầu, cửa hàng thú cưng của anh cũng thường xuyên đem về một vài con chó bị vứt bỏ, cũng có người thích chúng nó rồi nhận nuôi. Nhưng những loại được nhận nuôi hoặc là nghe lời hiểu chuyện, hoặc là giống chó quý hiếm, Đại Hắc chỉ là một giống chó bình thường, ai sẽ nhận nuôi nó chứ?

Lục Lăng Tây im lặng nhìn Đại Hắc, lại nghĩ đến Vương Thục Tú, không biết nếu cậu nhận nuôi Đại Hắc thì Vương Thục Tú có tức giận không nhỉ?

Nhan Việt ngồi ở trong xe nhìn Lục Lăng Tây vui vẻ chạy vào cửa hàng thú cưng rồi lại buồn bã đi ra. Có chuyện gì vậy? Con chó đen kia có chuyện rồi? Hay là...

Nhan Việt hơi không yên tâm, nắm chặt tay lái, do dự có cần đến đó nhìn thử hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi