ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 1010

Lê Minh Hằng tức thì bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt.

“Bây giờ tôi không thích nổi giận nhưng không có nghĩa là Liễu Chí Trung tôi không còn uy nghiêm nữa, một số người tốt nhất nên kiềm chế lại nếu ai dám can đảm tiếp tục giở trò ở trong tập đoàn thì tôi chắc chắn sẽ không buông tha!”

“Tan họp!”

Sau khi Liễu Chí Trung nói xong thì sải bước xoay người rời khỏi phòng họp.

Lâm Vân đứng dậy đi về phía Lê Minh Hằng .

“Chủ tịch  Vân.”

“Chủ tịch  Vân.”

Những nơi mà Lâm Vân đi qua nhóm quản lý cấp cao đều nhao nhao hành lễ hỏi thăm Lâm Vân.

Dù sao thì bây giờ thân phận của Lâm Vân là phó chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn nên xưng hô hiển nhiên cũng phải thay đổi.

Lâm Vân nhanh chóng đi đến đứng trước mặt Lê Minh Hằng và những quản lý cấp cao cùng phe với ông ta.

Tất cả họ đều cúi đầu.

“Ngô Khang, Lê Cương Trực, Lý Duy các người nhìn thấy tôi mà không biết chào hỏi sao?” Lâm Vân nhíu mày hỏi.

“Chủ tịch  Vân.”

Những người này chỉ có thể hành lễ rồi mở miệng chào hỏi.

Lâm Vân lại nhìn về phía Lê Minh Hằng giám đốc tài chính cười giễu hỏi:

“Lê Minh Hằng , còn anh thì sao? Anh còn đứng thất thần ra đó làm gì? Có phải là muốn tôi dạy anh không?”

Khóe mắt Lê Minh Hằng hơi co lại, sắc mặt lại càng thêm khó coi.

“Lâm…Chủ tịch  Vân.”

Sau khi Lê Minh Hằng nghiến răng nghiến lợi thì vẫn cúi đầu nói ra mấy chữ này.

“Lê Minh Hằng , tôi biết anh và Lê Hải Phong là cùng một giuộc, nếu bây giờ tôi đã là phó chủ tịch hội đồng quản trị của Tỉnh Xuyên vậy thì tôi cam đoan những ngày tháng an nhàn của anh sắp kết thúc rồi.” Lâm Vân híp mắt nói.

Sau khi Lê Minh Hằng nghe vậy thì cơ bắp đột nhiên giật mạnh nhưng mà anh ta lại không có cách nào phản bác.

Sau khi Lâm Vân nói xong cũng quay người rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi trở lại phòng làm việc của mình điện thoại của Lâm Vân vang lên, Lâm Vân nhìn thấy là Triệu Linh gọi tới.

“Alo Triệu Linh.” Lâm Vân nghe điện thoại.

“Lâm Vân, lần trước tôi giúp anh thuyết phục ông nội của tôi anh đã nói là sẽ mời tôi ăn cơm, đã mấy ngày rồi không phải là anh quên đấy chứ?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Triệu Linh.

“Làm sao có thể quên chứ? Hôm nay cô có thời gian không tối nay tôi mời cô ăn cơm, cô thấy thế nào?” Lâm Vân nói.

Vốn dĩ Lâm Vân vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Triệu Linh, dù sao nếu muốn để nhà họ Triệu kết hợp với Tỉnh Xuyên hợp lực chèn ép nhà họ Phạm thị Lâm Vân vẫn cần tới sự giúp đỡ của Triệu Linh.

“Đương nhiên là có thời gian.” Trong điện thoại truyền ra giọng nói khẳng định của Triệu Linh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi