ĐỈNH CẤP THẦN HÀO



Liễu Chí Trung là ai?
Người giàu nhất ba tỉnh Tây Nam, người sáng lập tập đoàn Hoa Đỉnh!
Nhân vật lớn như vậy thì đẳng cấp như hai cha con nhà Trương Hổ hoàn toàn không thể với tới, cũng là điều ghê ghớm mà hai cha con họ phải ngước nhìn.

“Chậc chậc, xuất thân này thật là ghê gớm!” Trương Đại Xuân không khỏi chép miệng.

“Ba, không ngờ chúng ta lại có thể tiếp xúc với một nhân vật ghê gớm như vậy.

” Trương Hổ hưng phấn nói.

“ừ, vậy chúng ta càng phải cẩn thận mà tiếp đón, nhóc con phải tỏ ra lễ phép cho ba, đừng nói
nhảm, cũng không nên tranh chấp với ngài ấy, hiểu không?” Trương Đại Xuân nói với Trương Hổ.

Trương Đại Xuân đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đối xử thật cẩn thận với cháu ngoại của Liễu Chí Trung này.

Thậm chí, ông ta còn nghĩ rằng nếu có thể bám được vào cháu ngoại cùa Liễu Chí Trung, thì tương lai ông ta và công ty của ông ta sẽ thực sự sẽ phát triển lớn mạnh!
“Ba, ba yên tâm đi, nhân vật kinh
khủng như vậy thì có cho con cả trăm lá gan con cũng không dám đụng vào.

” Trương Hổ cười nói.


Phòng chờ VIP.

“Cốc cốc cốc.


Có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.

” Lâm Vân nói với ra phía cửa.

Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra, bộ dáng ba người lọt vào mắt anh.

Lưu Ba đang đi phía trước, theo sau là Trương Hổ và con trai ông
ta!
Sau khi Trương Hổ vào cửa, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía trước, muốn biết gương mặt của chủ tịch mới.

A!
Nhưng lúc Trương Hổ nhìn thấy Lâm Vân, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại, trong đầu hiện lên đầy dấu chấm hỏi.

Mẹ nó chứ, đây không phải là Lâm Vân sao? Tại sao nó lại ở đây?
Nhưng trong phòng không có ai ngoại trừ Lâm Vân.


Lúc này, Lưu Ba lên tiếng: “Trương tổng, Trương thiếu, để tôi giới thiệu với anh, đây là chủ tịch mới cùa chúng tôi, Lâm Vân!”
Cái gì?
Trương Hổ nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, trực tiếp đánh vào tai hắn.

Trương Đại Xuân không nhận ra điều bất thường, cúi người kèm theo gương mặt cười nịnh hót,
nói: “Tôi là Trương Đại Xuân, chủ tịch công ty vật liệu xây dựng Hồng Đạt.

Hân hạnh được gặp chủ tịch Lâm!”
Sau đó, Trương Đại Xuân nhìn con trai mình.

Ông ta thấy con trai mình đang sững sờ không đáp, thì cau mày rồi quát:n”Trương Hổ, ngẩn ra đó làm gì! Mau chào Lâm tổng đi!”
“Làm sao… sao có thể là cậu ta chứ?”
Trương Hổ không đáp lời của cha mình mà nhìn chằm chằm Lâm
Vân, giọng nói trở nên vô cùng sắc bén bởi vì kinh hãi trong lòng!
Trương Hổ có nằm mơ cũng không ngờ là chủ tịch mới của chi nhánh Thanh Dương của Hoa Đỉnh lại là Lâm Vân?
Trương Hổ có nằm mơ cũng không ngờ người mà hắn cực kỳ muốn gặp lại là Lâm Vân!
“Trương Hổ, mẹ nó, mày làm sao vậy? Còn không mau chào hỏi Lâm tổng!”
Trương Đại Xuân thấy con trai nói bậy bạ, tức giận đá vào chân
của Trương Hổ.

Trước khi bước vào, ông ta đặc biệt dặn dò với con trai mình rằng kính cẩn, nịnh bợ khi bước vào, kết quả là con trai ông đã hét lên ngay khi bước vào, ông ta có thể không tức giận được sao?
Lâm Vân cười vẫy tay với Trương Đại Xuân: “Trương Đại Xuân, đừng ngạc nhiên, đừng ngạc nhiên, bởi vì tôi quen với con trai của ông, chúng… chúng tôi là bạn học.


“Quen? Bạn học?” Trương Đại Xuân giật mình.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi