ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 787

Ngay sau đó, An Tiểu Ngọc quay đầu nhìn về phía Lâm Vân, cô ấy mỉm cười rồi nói: “Chủ tịch Lâm, em tiễn anh xuống nhé.”

Lâm Vân gật đầu, sau đó anh đi về phía cầu thang cùng với An Tiểu Ngọc.

Lúc Lâm Vân ra khỏi cửa thì anh quay đầu lại nhìn An Tiểu Mai một cái, cô ấy đáng thương nhìn Lâm Vân, bộ dáng cực kỳ tủi thân.

Sau khi xuống dưới tầng.

“Chủ tịch Lâm, em gái của em nó không hiểu chuyện, nếu có gì mạo phạm tới anh thì mong anh khoan dung một chút.” An Tiểu Ngọc mỉm cười nói.

“À, được.” Lâm Vân gật đầu.

“Chủ tịch Lâm, thật ra…”

Đột nhiên An Tiểu Ngọc cúi đầu xuống, vặn vặn ngón tay, có chút thẹn thùng nói: “Thật ra em rất sùng bái Chủ tịch Lâm.”

Sau khi nghe nói như thế thì cả người Lâm Vân đều ngây ra một lúc.

Không lầm chứ? Chẳng lẽ trong lòng An Tiểu Ngọc cũng thích mình?

Chẳng lẽ… hai người chị em bọn họ, đều thích mình?

An Tiểu Ngọc tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này em đều xem những bộ sách về phương diện tài chính, em hy vọng sau này mình không chỉ là một người thư ký, mà còn có thể vì Chủ tịch Lâm anh, vì công ty mà làm chút gì đó.”

“À, học tập là chuyện tốt, cố lên. Anh… Anh về đây.”

Sau khi Lâm Vân nói xong liền nhanh chóng lên xe, sau đó lái xe rời đi.

Lâm Vân cảm thấy nếu tiếp tục ngẩn ngơ ở đó nữa thì chỉ càng thêm xấu hổ mà thôi.

Sau khi rời khỏi nhà An Tiểu Mai, Lâm Vân trực tiếp lái xe đến nhà Như Tuyết.

Sau khi vào cửa.

“Tình yêu ơi.”

Như Tuyết bổ nhào vào lòng Lâm Vân.

“Hử? Sao lại có mùi của con gái á? Lại đi lén lút rồi.” Như Tuyết làm nũng nói.

Lâm Vân vội vàng giải thích với cô: “Là có cô gái muốn lấy lòng anh, nhưng anh thề anh thật sự không làm gì cả.”

Lâm Vân không thể không cảm thán mũi của Như Tuyết thật là nhạy.

“Được rồi, em tin tưởng anh. Đúng rồi, có con gái dụ dỗ anh, chắc chắn là anh muốn… rồi đúng không?”

Như Tuyết vừa nói vừa nũng nịu kề sát vào mặt Lâm Vân.

“Hì hì.”

Lâm Vân nhếch khóe miệng cười, sau đó bèn trực tiếp ôm lấy Như Tuyết đi về phía phòng ngủ.

Quả thật vừa rồi anh đã bị An Tiểu Mai gợi lên lửa dục, đến bây giờ vẫn còn chưa có tiêu tan.

(Ở đây tỉnh lược năm trăm chữ, não bộ tự nghĩ.)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi