ĐỊNH VIỄN ĐẠI TƯỚNG QUÂN TRUYỆN



Nạn kiếp, thời suy, vô phương trị
Càn khôn dịch chuyển, thấy người xoay
Hắc điếm A Thất Luân chỉ còn một căn phòng trống và các hắc điếm khác đã đầy khách nên bất đắc dĩ Tôn Hứa Khải và nữ thần y ở cùng một căn phòng trọ.

Căn phòng hai người ở vô cùng thanh nhã, sáng sủa, li tách tinh khiết, mền chiếu gọn gàng.

Nữ thần y đứng bên cửa sổ nhìn ra chợ Hắc Mộc Na, lắng nghe tiếng thương lượng giá cả trầm hương, quế, nghệ và đinh hương, tiếng Hán, Hồi, Mông, Tạng xen lẫn nhau, từ nơi nàng đứng có thể thấy cả khu chợ nhộn nhịp người qua lại.

Chợ ở Hồi Cương không lớn bằng chợ miền Nam, chỉ có khoảng ba mươi gian hàng.

Gọi là gian hàng nhưng thực chất mỗi gian chỉ gói gọn trên chiếc bàn dài hơn hai thước, không có bàn thì trải thảm vải bày ngay dưới đất.

Trên các sạp hàng luôn đầy ắp các món đồ không theo một chủ đề nhất định, người bán sưu tầm được gì thì bán đồ đó, người mua cũng tỉ mẩn tìm kiếm, ngắm nghía từng món hàng.

Phiên chợ nườm nượp khách ra vào, tấp nập khách xem, tò mò hỏi giá từng món đồ rồi lại trầm ngâm ngắm nghía, mặc cả, nhưng không hề có sự to tiếng, cãi vã.

Người bán luôn trả lời tận tình, giới thiệu xuất xứ, thời gian, chất lượng từng thứ một, người mua hỏi giá rồi lại đi nhưng dường như người bán cũng không hề phật lòng.


Nữ thần y đang ngắm chợ chợt nghe tiếng nước chảy, quay nhìn thì thấy Tôn Hứa Khải đang vắt nước trong khăn xuống một cái thau nhỏ.

Nàng ngó chàng dùng một cái khăn để lau mặt, lau chân, rồi lau tay, cổ và tóc, tự nhủ huynh ấy không thấy mất vệ sinh à?
Tôn Hứa Khải đọc được suy nghĩ trong đầu nữ thần y, nói:
- Đều là da thịt của mình, sao lại phân cao thấp hèn sang làm gì?
Nữ thần y nghe đáp thế đang buồn rười rượi cũng phải mỉm cười.

Nhưng nàng không cười được lâu, ánh mắt chợt chùng xuống thật buồn:
- Tam ca - Nữ thần y nói - Lẽ ra huynh có thể sống một cuộc sống vui vẻ, tìm một nương tử hiền hậu hằng ngày nâng khăn sửa túi, theo muội nên thật vô phước.

- Đừng có nói lời rầu rĩ như thế, muội này - Tôn Hứa Khải nói.

- Nhưng mà!
- Thôi được rồi – Tôn Hứa Khải ngắt lời nữ thần y - Đừng có nói chuyện đó nữa, đêm qua nghe tiếng muội ho cả đêm, có lẽ đã nhuốm bệnh, muội nên ăn chút đồ và uống chén trà để khử lạnh, nào.

Nữ thần y vâng lời ngồi vào bàn, đồ ăn sáng đã được tiểu nhị dọn lên.

Tôn Hứa Khải ân cần đưa chén trà nóng cho nữ thần y.

Nữ thần y uống được vài ngụm nước trà, nàng lại đến bên khung cửa sổ tiếp tục ngắm nhìn chợ đông nhộn nhịp.

Tôn Hứa Khải ngồi yên bên bàn đưa mắt ngắm nàng, chàng nghĩ thầm, một cô gái có cái đẹp cốt cách siêu phàm như nàng, vậy mà hoàn cảnh lại!   Hay là chàng nói với nàng không phải là nàng không xứng mà chính Tần Thiên Nhân mới là người không có diễm phúc có được nàng trong đời?  Không được, nói vậy không ổn, Tôn Hứa Khải nhủ bụng, chàng không nén được tiếng thở dài ảo não.

Mấy hôm này chàng cũng phát hiện ra nữ thần y rất sợ mất chàng, trước, nàng có Tần Thiên Nhân, giờ, chàng là chỗ dựa duy nhất.

Lúc nào cũng theo chàng như hình với bóng.

Mỗi tối, nàng như con mèo nhỏ ngồi cạnh bên chàng nhìn chàng chuốt Phục Y kiếm, thật lâu, rồi mới ngủ gục.

Tôn Hứa Khải nhận ra người con gái này tuy không thuộc về chàng nhưng sẽ mãi mãi đi theo chàng, như thế cũng đã đủ rồi.

Tôn Hứa Khải đang suy nghĩ mông lung, bất giác chàng nghe nữ thần y kêu lên:
- Tam ca, tới đây mau lên!

Tôn Hứa Khải rời ghế đến bên nữ thần y, nữ thần y nói:
- Tam ca, huynh xem, quân binh, khắp nơi đều là quân binh, cáo thị đang được dán đầy trong chợ đằng kia.

Tôn Hứa Khải nhìn theo tay nữ thần y, thấy hai mươi mấy tên lính Thanh đang dán cáo thị lên một bức tường ở một góc chợ Hắc Mộc Na, người dân xúm xít lại xem, bàn tán xôn xao.

Tôn Hứa Khải sợ quân Thanh phát hiện tung tích của chàng và nữ thần y, vội đưa tay giật khúc gỗ chống cửa sổ xuống, cánh cửa đóng sập lại.

Gương mặt Tôn Hứa Khải tái mét, khi nãy chàng thấy không những nơi bức tường đó có đông đúc bọn quân lính mà trong chợ cũng toàn là quân lính, như vậy là cuối cùng bọn chúng cũng tìm ra đồn Bạch Nhật, Tôn Hứa Khải càng thêm cuống quýt.

Thêm vào đó, khi chàng nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ, chàng lại thấy Nhất Đình Phong, Lạc Thiết Môn, Trần Tử Sang và một nhóm mười mấy người Thiên Địa hội đang nhắm cổng chợ mà đi.

- Chết rồi! – Tôn Hứa Khải đấm hai tay vào nhau nói – Không thể để họ đi vào chợ!
Đúng là Nhất Đình Phong, Lạc Thiết Môn, Trần Tử Sang đang dẫn người Thiên Địa hội đến chợ mua lương thực, chỉ còn vài chục bước nữa là lọt vào vòng vây của địch.

Tôn Hứa Khải thấy hai tấm hình họa chân dung Nhất Đình Phong và Lạc Thiết Môn trông giống y như đúc, nhất là hàm râu quai nón của Lạc Thiết Môn không lẩn vào đâu được.

Tôn Hứa Khải quay sang nữ thần y, nói:
- Phải làm thế nào bây giờ, chúng ta phải làm sao để cảnh báo họ không vào chợ bây giờ?
Nữ thần y chau mày, nàng cũng không biết phải tính sao.

Tôn Hứa Khải nói rồi tuốt thanh Phục Y kiếm đeo quanh thắt lưng chàng ra, nhủ bụng cho dù thí mạng chàng cũng phải giúp cho đám anh em.

- Muội hãy tìm chỗ nấp lại - Tôn Hứa Khải đặt tay lên vai nữ thần y nói - Huynh đi giải vây cho họ!

Nữ thần y níu tay Tôn Hứa Khải, lắc đầu quầy quậy:
- Tam ca, huynh đừng ra ngoài, bọn lính đã nhìn thấy mặt huynh ở Bình Lương, huynh đừng ra ngoài.

- Huynh không thể không lộ diện, họ sắp vào tròng rồi!
- Huynh đừng sốt ruột, để muội suy nghĩ.

Nữ thần y tiếp tục cau mày.

Tôn Hứa Khải thấy mắt nàng sáng lên.

Nữ thần y chạy đến giường giở gối lên, mở túi hành lí lấy một thỏi vàng trong túi ra.

- Tam ca – Nữ thần y nói với Tôn Hứa Khải - Hãy tin ở muội, để muội đi báo tin.

Nữ thần y nói xong khoác áo choàng và đội nón lên, mở cửa phòng trọ đi ra ngoài chợ Hắc Mộc Na.

(còn tiếp).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi