DỖ NGỦ PHÁT THANH VIÊN

“Huyên này, cùng tôi đi ăn nhé, địa chỉ sẽ gửi qua wechat cho cậu.” Trần Tuế đứng ở đầu đường, đang ngó sang bên phải quan sát dòng xe qua lại, sau đó vượt qua một kẽ hở nhỏ băng qua đường, hô hấp vẫn vững vàng không có gì gấp gáp, thúc giục người ở đầu dây điện thoại bên kia: “Nhanh lên đấy!”

Thành phố nhỏ ở phương Bắc mới vừa vào hạ, buổi tối chậm chạp trở nên oi bức cùng ồn ào, Nhâm Huyên mới ăn xong cơm lúc sáu giờ, nhưng anh vẫn mừng thầm như trước đồng ý với cuộc hẹn của Trần Tuế. Bắt đầu từ hồi cấp hai đã luôn là như vậy, Nhậm Huyên lúc nào cũng ở gần bên Trần Tuế, chỉ cần anh ta gọi, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức khiến anh ta hài lòng.

Nhậm Huyên lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo mới, áo phông cũ rộng rãi cùng với quần bò ngố tản ra hương thơm nhàn nhạt của nước giặt quần áo. Lúc đi làm anh sẽ ăn mặc nghiêm túc, nhưng Trần Tuế bình thường lại thích như thế này, Nhậm Huyên còn cố ý mua vài bộ quần áo tương tự, bởi anh cảm thấy khi mình mặc như thế và đi cùng Trần Tuế, giữa hai người thoạt nhìn càng thêm gắn bó khăng khít.

Anh chạy chậm xuống tầng, vừa khéo vẫy được một chiếc xe không có khách, lấy điện thoại ra báo địa chỉ, tài xế đạp ga một cái rồi chiếc xe lao vút đi ra ngoài.

Trúc Tây là một thành phố nhỏ, kinh tế không phát triển lắm, tài xế không nỡ mở điều hòa mà chỉ mở hết tất cả cửa sổ xe ra cho mát, áo sơ mi mở phanh đến tận ngực, trong miệng ngậm cây tăm, khẽ ngân nga theo đài phát thanh.

Dù bị thứ không khí oi bức phả vào mặt, nhưng Nhậm Huyên lại không cảm thấy phiền chán một chút nào. Từ lúc tốt nghiệp cho đến nay đã được hơn ba năm, quan hệ bạn học có thân cỡ nào giờ cũng đã nhạt hết nhưng anh và Trần Tuế vẫn luôn duy trì liên hệ. Tuy rằng thỉnh thoảng mới liên lạc với nhau, nhưng dù sao Trần Tuế cũng đều đáp lại. Giống như lần này, anh ta còn chủ động mời Nhậm Huyên ăn một bữa tối bình thường trong một ngày bình thường, đối với Nhậm Huyên mà nói đây là một niềm vui sướng bí mật thuộc về anh và Trần Tuế.

“Đến rồi!” Tài xế dừng lại ở ven đường, Nhậm Huyên xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy bảng hiệu màu đỏ kia, Quán lẩu Tiểu Văn Nghệ. Trên bảng hiệu có một dải đèn Led bảy màu chạy dài, chẳng có chút xíu quan hệ nào với văn nghệ cả, trong lòng Nhậm Huyên đoán rằng Trần Tuế chọn nhà hàng này nhất định là vì ăn ở đây ngon.

“Bác tài, tôi thanh toán qua wechat nhé!” Anh lấy điện thoại ra, liếc nhìn đồng hồ tính tiền phía trước. Bác tài quen thuộc giơ mã thanh toán ra, chuyển về giao diện màu xanh. Nhậm Huyên quét mã trả 15 tệ rồi nói “bác tài đi thong thả nhé”. Thế mà anh vừa mới xuống xe đóng cửa lại, tài xế đã đạp ga một cái lao vọt đi.

Trước khi vào cửa Nhậm Huyên còn chỉnh lại vạt áo, sau khi xác nhận trông mình thật ổn mới đẩy cửa bước vào bên trong. Tám giờ mười lăm phút tối trong một ngày đi làm bình thường, bên trong cửa hàng không có nhiều khách lắm, chỉ có vài bàn đầy bát đĩa mới ăn uống xong, cùng Trần Tuế đang ngồi ở chiếc bàn bên cửa sổ vẫy tay với anh.

Trần Tuế gọi đồ xong, nhân viên phục vụ liền lần lượt mang các món ăn lên, Nhậm Huyên nhìn đồ ăn xếp đầy trên mặt bàn và ngăn để đồ bên cạnh, nào là: tiết vịt, ba chỉ dê, óc, dạ dày ngỗng… những món Trần Tuế thích ăn đều có cả, lúc này anh ta mới cất thực đơn đi, cười khanh khách mà ngồi xuống.

Trình Vân Phong đến quán kiểm tra một vòng như thường lệ, rồi cùng nhân viên đợi đến khi đóng cửa. Cậu chọn cho mình một vị trí có tầm nhìn tốt rồi mở TV lên, chuyển sang kênh có trận đấu thuộc Giải vô địch bóng đá các câu lạc bộ châu Á, hai tay chống cằm ngồi xem chăm chú. Lúc Trần Tuế mới vừa vào cửa đã khiến Trình Vân Phong phải chú ý đến, đập vào mắt cậu là logo Under Armour, vóc người rắn chắc kiên cường, ngũ quan coi như là nhẹ nhàng khoan khoái, anh ta mặc trên người bộ thể thao theo kiểu thẩm mỹ điển hình của các anh trai thẳng khiến cho cậu ghét bỏ mà nhăn mày lại.

Trai thẳng quê mùa vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, thì lại có một anh chàng đeo kính thư sinh nhã nhặn bước vào, thoạt nhìn sạch sẽ gọn gàng nhưng bộ quần áo trên người thì không thể nhìn thêm nổi. Rõ ràng tùy tiện mặc một bộ quần áo thoải mái thì trông được hơn nhiều lắm, nhưng cứ nhất định phải mặc đồ như ma cơ canh trong siêu thị mới chịu. Anh chàng đeo kính ngồi đối diện với trai thẳng quê mùa, cách một tầng hơi nước mỏng manh lộ ra một nụ cười e thẹn như có như không, giữa hai người tỏa ra bốn phía một thứ không khí hài hòa quỷ quái, Trình Vân Phong vội vàng nghiêng người đi tiếp túc chăm chú xem trận đấu của mình.

Trần Tuế rất vui vẻ, không nói hai lời đã bảo nhân viên mở luôn sáu chai bia Thuần Sinh. Nhậm Huyên không uống được, nhưng cũng không muốn làm anh ta mất vui, thế nên đành phải tự rót đầy cho mình.

“Huyên này, cậu biết không, hôm nay tôi gọi cậu ra là vì có một chuyện vui muốn nói đó.” Trần Tuế trước tiên dứt khoát ngửa đầu ra uống cạn một cốc, anh ta thật sự đang rất vui vẻ.

“Có chuyện gì vậy?” Nhậm Huyên dùng muôi vớt đồ ăn lên, rồi dùng đũa gắp từng miếng bỏ vào bát cho Trần Tuế, nói: “Ăn chút gì trước đã đỡ hại dạ dày.”

“Cuối tuần trước tôi đã đến thăm bố vợ tương lai, bàn bạc chuyện kết hôn rồi. Qua thời gian nữa sẽ mua nhà rồi sửa sang, năm sau thì cưới, trước Tết thì định đi đăng ký.” Trần Tuế phấn khởi lại uống thêm một cốc, gương mặt cũng trở nên hồng hào, khoa tay múa chân, “Người anh em tôi phải kết hôn trước đây, đến khi cưới cậu phải làm phù rể cho tôi đấy nhé!”

Nhậm Huyên nghe vậy sắc mặt càng lúc càng khó coi, đầu ngón tay dùng sức siết chặt lấy cốc bia mà trở nên trắng bệch. Anh đặt đũa xuống, rút tay phải lại để xuống dưới gầm bàn, bởi vì kích động không khống chế được mà nó không ngừng run rẩy.

Nhậm Huyên cắn chặt răng cố bình tĩnh lại, giấu đi những đau khổ cùng bất kham, giấu đi cùng với nỗi niềm thầm mến của bản thân, những bí mật này đều không thể để Trần Tuế phát hiện ra được.

Anh không dám khóc, nước mắt xuất hiện vào thời khắc này quá đột ngột, ngày vui của “anh em” Nhậm Huyên chỉ có thể chúc mừng.

“Chúc mừng cậu, chuyện đám cưới tôi nhất định sẽ giúp đỡ.” Khóe miệng Nhậm Huyên khẽ giương lên, dáng vẻ nửa cười nửa khóc thật khó nhìn. Anh nâng cốc lên, Trần Tuế cũng làm theo, cụng mạnh một cái rồi sau đó uống một hơi cạn sạch.

Trình Vân Phong đứng dậy đi vệ sinh, ngang qua chỗ Nhậm Huyên vừa đúng lúc nghe thấy anh nói câu “chúc mừng cậu, chuyện đám cưới tôi nhất định sẽ giúp đỡ” đó. Cậu vừa đi vừa quay đầu lại, chỉ thấy phía sau lưng Nhậm Huyên mà không thấy được vẻ mặt của anh. Cậu không thèm để ý xem là ai muốn kết hôn, cũng không quan tâm đến nội dung cuộc tán gẫu, chỉ là thanh tuyến của câu nói kia quá quen thuộc, giống hệt như những lời thầm thì hàng đêm bên tai và còn có sức sống hơn những gì được truyền qua dữ liệu.

Cả một buổi tối đầu Nhậm Huyên đều rất nặng nề, anh chỉ nhìn Trần Tuế ở phía đối diện hết ăn lại uống, lải nhải biểu đạt những mong chờ của bản thân đối với hôn nhân, nói ra một vài chuyện tế nhị hiểu ngầm giữa cánh đàn ông, oán giận nhưng lại như thể khoe khoang nói mình đau khổ vì sắp mất đi tự do. Nhưng Nhậm Huyên chẳng nghe lọt bất cứ điều gì, chỉ máy móc gật đầu đáp lại.

Trước mắt Nhậm Huyên như đang chiếu lại một cuốn phim về từng giai đoạn đã trải qua của anh và Trần Tuế trong quá khứ, từ khi học cấp hai mới bắt đầu quen biết, giúp anh ta làm bài tập, bao che cho anh ta trốn học, giúp anh ta đến đến căn tin mua cơm, cùng anh ta tham gia đại hội thể thao.

Nhậm Huyên thích Trần Tuế đến vậy, nhưng anh ta thì lại thích con gái Anh chỉ có thể che đậy đi nỗi thầm thương trộm nhớ của mình, vội vàng đuổi theo bước chân của Trần Tuế.

Trần Tuế thi vào Đại học Thể thao của tỉnh, Nhậm Huyên cũng thi vào một trường Đại học ở đây, thậm chí đến luận văn của Trần Tuế có hơn một nửa đều là tác phẩm của Nhậm Huyên vốn không có tý chuyên môn nào.

Trần Tuế sau khi tốt nghiệp, được gia đình sắp xếp đến Đại học Trúc Tây làm giáo viên Thể dục, Nhậm Huyên cũng dốc sức trở thành một nhân viên công chức ở Trúc Tây, bất luận dùng thân phận nào anh cũng muốn ở gần bên Trần Tuế, nhưng anh ta muốn kết hôn rồi, Nhậm Huyên sau này sẽ không còn xứng với tư cách đó nữa.

Nhậm Huyên nghẹn ở trong lòng, cốc bia nắm trong tay cũng không uống được mấy hớp. Trần Tuế thì lại chìm đắm trong niềm phấn khởi của bản thân, vì thế không nhìn ra Nhậm Huyên có điều gì bất thường. Trần Tuế lảo đảo đứng lên, lớn tiếng gọi tính tiền, Nhậm Huyên vội vàng đuổi theo đỡ lấy vai anh ta đưa tới cửa.

Trình Vân Phong ngồi ở bên cạnh dựng thẳng lỗ tai ngồi hóng cả tối, nhưng Nhậm Huyên cũng không mở miệng nói thêm được mấy lời, chỉ nghe thấy Trần Tuế say khướt hớn hở nói mãi không xong. Cậu nghe thấy cách vách có tiếng đòi tính tiền, bèn nhanh nhẹn chui vào bên trong quầy thu ngân.

Trần Tuế dựa vào lồng ngực của Nhậm Huyên, anh ta cao hơn anh gần nửa cái đầu, cánh tay tay to khỏe gác trên bả vai anh, nghiêng người qua vất vả móc ví tiền từ trong túi quần.

Nhậm Huyên thấy thế bèn rút điện thoại ra, nghiêng người để Trần Tuế đứng phía sau mình, bị vóc dáng của người quanh năm vận động đè vào khiến anh rất vất vả, cánh tay siết chặt bên eo Trần Tuế hơi thu về một chút, ngẩng đầu lên nhìn về phía quầy thu ngân: “Cho tôi thanh toán.”

Lần này ở khoảng cách rất gần, chỉ nghe được vài chữ thôi đã khiến trái tim của Trình Vân Phong đập liên hồi, giọng nói của Nhậm Huyên bởi vì đang phải dùng sức nên có hơi trầm thấp, nhưng cũng đã đủ để cậu quên đi tất cả mà chìm đắm trong đó.

“Tổng cộng 185 tệ.” Trình Vân Phong không quen việc lắm mà gõ vào máy tính tiền, sau đó giơ súng quét mã lên “ting ting” hai tiếng là thanh toán xong.

Nhậm Huyên theo thói quen nhìn lại hóa đơn, trên đó lại hiện ra con số 485 tệ khiến anh phải dừng lại động tác, Trình Vân Phong chăm chú nhìn vào màn hình cũng không phát hiện ra có gì không đúng, lúc ngẩng đầu lên lại vừa vặn chạm thẳng vào đôi mắt của Nhậm Huyên.

Trần Tuế vẫn còn tỉnh táo, nhìn thấy Nhậm Huyên thanh toán cũng dừng lại, động tác vẫn vụng về tìm kiếm ví tiền, anh ta phát hiện Nhậm Huyên đang đứng ngây ra không có phản ứng gì mới thuận mắt nhìn qua màn hình điện thoại, rồi vùng ra khỏi cánh tay của Nhậm Huyên, dựa vào hơi rượu hung dữ nói: “Làm gì đấy! Làm ăn kiểu gì thế này, tranh thủ người ta uống say tính tiền điêu đấy hả!”

Trình Vân Phong vội vàng trấn an, nói: “Người anh em, tôi không cẩn thận ấn nhầm thôi, để tôi trả lại cho anh luôn đây.” Lời này tuy là nói với Trần Tuế, nhưng ánh mắt Trình Vân Phong trước sau như một vẫn chỉ dừng lại trên khuôn mặt của Nhậm Huyên. Anh lúng túng vì ánh mắt chăm chú này, vội vàng nói, “Không sao đâu.” Nói xong liền cúi đầu xuống tránh mặt đi.

Trình Vân Phong lúc này mới phát giác ra mình có hơi thất lễ, vừa mới định lấy tiền từ trong quầy thu ngân ra nhưng đột nhiên lại đổi chủ ý khác.

Cậu đẩy ngăn kéo đựng tiền vào, nói dối trắng trợn: “Hôm nay kế toán kiểm tiền sớm mang về trước hết mất rồi.” Nói xong lại rút điện thoại ra, quơ quơ trước mặt Nhậm Huyên, “Hay là kết bạn nhé? Tôi chuyển khoản qua wechat cho anh.”

Nhậm Huyên cũng không quan tâm xem lấy lại tiền bằng cách nào, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đưa Trần Tuế về nhà, để rồi một mình gặm nhấm tin xấu chí mạng này.

Trình Vân Phong hài lòng vì đã có được wechat của Nhậm Huyên, nhanh nhẹn chuyển trả 300 tệ tiền tính nhầm. Nhậm Huyên nhận được tiền xong, liền cùng Trần Tuế sóng vai, rập khuôn từng bước ra khỏi quán lẩu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi