DỖ NGỦ PHÁT THANH VIÊN

“Thật ra tôi rất khâm phục cậu, có thể nói ra chuyện đó một cách sảng khoái như thế.” Nhậm Huyên cúi đầu nói.

Trình Vân Phong không thấy rõ được khuôn mặt của anh, chỉ nhìn thấy hàng lông mi vừa dày vừa đậm, cách một lớp kính đang lay động.

“Cũng chẳng có gì ghê gớm đâu, là bị hỏi nhiều quá cảm thấy phiền mà thôi.” Trình Vân Phong hơi nghển lên, đang lén nhìn lại biến thành trắng trợn chẳng thèm kiêng nể, “Cả ngày giới thiệu cho tôi hết cô này đến cô kia, nên tôi cứ thẳng thắn nói ra cho xong chuyện.”

“Những người đó nói thế nào? Lúc mới bắt đầu đã tiếp nhận rồi sao?” Âm cuối của Nhậm Huyên khẽ cao lên, để lộ ra sự nhẹ nhõm.

“Không có gì là không tiếp nhận được cả.” Trình Vân Phong đổi giọng thành điệu huýt sáo, “Tôi cũng đâu phải cả ngày đều nhìn chằm chằm vào cái mông của người khác đâu.”

Nhậm Huyên bị lời nói dí dỏm của cậu chọc cười, bước chân cũng chậm rãi hơn và không hỏi thêm gì nữa.

“Vậy,” Trình Vân Phong dùng cùi chỏ khẽ huých nhẹ vào cánh tay anh, “Lần trước anh nói có người mà mình yêu thầm đã lâu, cũng là đàn ông hả?”

“Phải.” Nhậm Huyên quay đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, chỉ là thoáng qua dường như đang xấu hổ.

“Lúc ấy có hơi lo lắng, nên cũng không thẳng thắn lắm với cậu.”

“Khi đó còn chưa thân, nên như vậy mà.” Đề tài vốn đến đây là kết thúc, nhưng Trình Vân Phong lại chẳng hề muốn từ bỏ ý định, không biết điều mà còn truy hỏi: “Vậy anh và anh ta còn liên lạc không?”

Nhậm Huyên lắc đầu một cái, tinh thần mãi mới gắng gượng được lại bị thổi tan triệt để, “Cậu ta bận đi xem phòng, còn phải tu sửa trang trí nữa, đã lâu cũng không liên lạc rồi.”

“Tôi thấy như vậy rất tốt,” ngữ điệu của Trình Vân Phong cao vút, bàn tay to lớn nóng hổi đặt lên vai anh: “Người không yêu chúng ta thì cứ để gió cuốn đi, quan trọng là nắm lấy hạnh phúc ở cạnh bên.”

Nhậm Huyên cũng đặt tay mình lên mu bàn tay của cậu, nhẹ nhàng vỗ về còn cực kỳ nghiêm túc nói: “Tiểu Phong, người lương thiện nhất định sẽ có được hạnh phúc.”

Gió đêm thổi tới ngã tư đường, Nhậm Huyên không cho Trình Vân Phong đi cùng nữa, nhưng cậu nhất quyết nói là tiện đường.

Hai người sóng vai đi đến dưới tầng nhà anh, Trình Vân Phong lại nói chân mình đau quá còn quấn lấy Nhậm Huyên bắt anh ngồi xuống bên cạnh bồn hoa nghỉ chân cùng mình.

Hai chàng trai cùng ngồi song song với nhau, Trình Vân Phong nhìn vào bóng cây ngược sáng, trong khi Nhậm Huyên chẳng biết làm sao đành lấy tay xua muỗi.

“Nhậm Huyên, anh đã từng nghĩ đến chuyện sau này mình sẽ cùng kiểu người như thế nào ở bên nhau chưa?” Trình Vân Phong hỏi thật mơ hồ.

“Ở bên nhau” có thể là chuyện cùng trải qua cuộc sống dài lâu, cũng có thể là một cuộc tình ngắn ngủi, là sâu đậm hay mờ nhạt đều có thể sắp xếp.

Nhậm Huyên biết cậu đang nghĩ gì, người trưởng thành trong cái xã hội này, không muốn bị lẫn lộn mập mờ trong chuyện tình cảm.

Anh rút bàn tay đang đuổi muỗi về, ngồi thẳng người dậy, nói: “Tiểu Phong, tôi từ nhỏ đến lớn chỉ từng yêu một người, cho đến bây giờ cũng không nghĩ sẽ cùng người khác yêu đương. Chúng ta không hợp đâu, cậu sẽ có được một lựa chọn tốt hơn.”

“Vớ vẩn!” Trình Vân Phong tức giận đến nheo mắt lại, “Anh chính là sự lựa chọn tốt nhất của tôi. Tôi biết anh không nghĩ về tôi theo chiều hướng tốt, anh cho rằng tôi là một thằng lăng nhăng gặp ai là thích người đó, nhưng sự thật không phải như vậy!”

Trình Vân Phong không cho Nhậm Huyên có cơ hội nói xen vào, giọng cậu không cao nhưng đầy đủ khí lực: “Mặc dù tôi không có người mình thích đến tám năm, mười năm, nhưng đã là người mà tôi nhận định, tôi có thể theo đuổi người đó tám năm, mười năm.”

“Tôi không nghĩ như vậy…” Nhậm Huyên vừa mới mở miệng thì lại bị Trình Vân Phong nắm lấy tay, cắt ngang lời anh nói: “Nếu anh đã biết tâm tư của tôi, vậy thì tôi cũng không cần quanh co lòng vòng nữa, tôi thích anh, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh trong quán đã thích anh rồi. Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, tôi muốn theo đuổi anh.”

Nhậm Huyên ngẩn cả người trước những lời tỏ tình liên tiếp mạnh mẽ của Trình Vân Phong, anh nhếch miệng lên muốn nói gì đó mà không nên lời.

Lần này Trình Vân Phong có thở gấp cũng không cho Nhậm Huyên có cơ hội cãi lại, khí vũ hiên ngang càng nói càng dũng cảm.

“Tôi không quan tâm đến người trước đây mà anh thầm yêu, cũng không ngại sau này sẽ xuất hiện thêm người khác theo đuổi anh, tôi sẽ khiến anh biết được, có nhiều người hơn nữa thì Trình Vân Phong tôi vẫn là tốt nhất. Một hòn đá vỡ làm đôi, nhặt lên mà có thể hợp lại vừa khớp chính là chỉ hai người chúng ta.”

Nhậm Huyên lần thứ hai có nhận thức mới đối với Trình Vân Phong, trước đây những tên nhóc dám quậy nhất trong lớp cũng không nói ra được những lời tình tứ lộ liễu như vậy.

Anh đứng phắt dậy, đạp vào cẳng chân của cậu một cước, nói: “Xung quanh đều là hàng xóm, cậu nói cái gì đó!”

“Tôi không chỉ nói,” Trình Vân Phong mạnh miệng đối lập với anh, “Mà còn làm nữa.” Dứt lời cũng đứng dậy, vượt lên đứng đối diện với Nhậm Huyên.

Khuôn mặt hai người đối diện với nhau, cái đầu đã sớm cao hơn bụi cây, Nhậm Huyên e ngại những ông lão đang ngồi hóng mát ở bên kia, liền lùi về phía sau hai bước.

Trình Vân Phong không chịu nổi bộ dáng tránh né như tránh ôn thần của anh, cậu cáu kỉnh đi theo bước chân của Nhậm Huyên, anh lùi hai bước thì cậu tiến hai bước, “Trốn cái gì, tôi còn có thể làm gì anh?”

“Trình Vân Phong cậu giữ chút thể diện đi.”

Cái cổ của cậu khẽ nghiêng, mắt mở to, ngũ quan mọi khi bình tĩnh lúc này cũng nhíu lại trông càng ngầu hơn, “Về nhà đi ngủ. Hôm nay trước tiên cứ vậy đã, nhưng tôi là nghiêm túc đó.”

Nhậm Huyên không đợi được nữa anh muốn đi về ngay, trước khi đi vẫn trịnh trọng dặn dò Trình Vân Phong, “Chú ý đúng mực.”

Cậu nhìn theo dáng anh như thể chạy trốn bước vào trong cánh cửa lớn, mãi đến tận khi có ánh đèn ấm áp hắt ra từ cửa sổ quen thuộc, cậu mới yên tâm đi về hướng nhà mình.

Trình Vân Phong xong xuôi mọi việc liền lên giường làm ổ, trước khi đi ngủ cậu lại nhắn một câu “chúc ngủ ngon” cho Nhậm Huyên.

Qua rất lâu sau anh cũng không nhắn lại, nhưng Trình Vân Phong cũng không để ý.

Không thể xem là tỏ tình thành công, quan hệ thậm chí còn không có tiến triển, nhưng hòn đá trong lòng cậu đã được thả xuống, tốt xấu gì cũng là cảm giác chân thật.

Cậu quen tay mở ra phần tin nhắn riêng của “Hống Toái”, trong lúc vô tình lại sản sinh cảm giác ỷ lại muốn nói hết ra đối với người này, có người ở cách xa vạn dặm vì vài đoạn đối thoại mà trở nên thân mật, mà cũng có người ở ngay gần bên vì vài lời mà trở nên xa lánh, đều là sự kỳ diệu của duyên phận.

“Chủ kênh à, hôm nay tôi mới thổ lộ với người mình thích, tuy rằng không lập tức đồng ý, nhưng anh ấy thoạt nhìn rất cảm động cũng rất thẹn thùng. Lần trước nghe được lời khuyên của bạn, chúng có ảnh hưởng rất lớn đối với tôi, đã có lúc tôi nghĩ đến từ bỏ nhưng sau đó lại để tôi biết được hoá ra chúng tôi đều cùng một kiểu người, rõ ràng đó là ý trời, đây là cơ hội mà ông Trời ban cho tôi! Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với anh ấy, sẽ quý trọng đoạn nhân duyên này!”

“Bạn rất lâu không đăng bài mới rồi, là muốn từ bỏ cái kênh này sao? Cho dù có thế nào tôi cũng hy vọng, cuộc sống của bạn luôn được thuận lợi, ngủ ngon nhé!”

“Hống Toái” không nhất định đọc được đoạn tin nhắn riêng này, e rằng đã sớm xoá ứng dụng từ lâu, Trình Vân Phong cũng không ôm ấp mong đợi gì, ở chỗ cậu mà nói có thể tâm sự giải toả những áp lực quan trọng hơn là được đáp lại.

Tuần cuối cùng lãnh đạo đi thị sát khiến Nhậm Huyên lúc nào cũng căng thẳng như tên nằm trên dây, ngoại trừ chuyện công việc còn phải phân tâm xử lý người mới theo đuổi mình.

Trình Vân Phong không quấy rầy quá đáng, cậu hạn chế oanh tạc tin nhắn wechat, cũng không xuất đầu lộ diện một cách khônh suy nghĩ ở nơi anh làm việc.

Nhậm Huyên kiên nhẫn lạnh lùng xử lý những tin nhắn của Trình Vân Phong, gửi đến mười tin thì chỉ trả lời ba, bốn cái còn lại coi như mù không đọc được.

Trình Vân Phong ngược lại cũng ngoan ngoãn, ngoại trừ ân cần hỏi han cũng không nóng nảy, chưa bao giờ bởi vì một chút lạnh nhạt mà bám riết lấy người không tha, khiến anh chán ghét.

Lãnh đạo trong tỉnh rốt cuộc cũng trở về trước một ngày, tiễn xong đoàn người cả Cục đều thở phào nhẹ nhõm, mọi người ngầm hiểu ý mà đều nghỉ nửa ngày, buổi chiều toàn bộ văn phòng trong toà nhà đều không có một bóng người.

Nhậm Huyên dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài một lượt, sau đó nấu một bữa đơn giản rồi một mình vừa ăn vừa xem TV. Ban ngày càng dài lại càng hiện ra sự cô độc, làm xong tất cả mọi việc mới đến giờ tan tầm, Nhậm Huyên ngồi trong phòng khách ngắm ánh tà dương chiếu vào căn phòng không biết làm gì.

Anh đi đến phòng ngủ nhỏ bật máy tính lên, mỗi một bộ phim tải về trong các tập file lúc này đều trở nên vô vị. Tất cả vẫn như trước chỉ là tâm tình thay đổi, cục diện nguyên bản đáng buồn bỗng nhiên lại có mạch suối ngầm từ đầu tuôn ra tưới mát, mặt nước gợn sóng khó thể bình tĩnh được.

Nhậm Huyên lần thứ hai mở M trạm ra, không biết bắt đầu từ bao giờ anh đều nhớ đến những tin nhắn riêng của “Tiểu Hồng Mạo”.

Mong mỏi của Trình Vân Phong anh không có cách nào đáp lại, nhưng Nhậm Huyên cũng khát vọng mình được ai đó cần đến, anh cùng “Tiểu Hồng Mạo” không có tôn ti, cách một bức tường cao cùng nắm lấy một sợi dây, ai buông tay ra thì cả hai đầu đều sẽ rơi.

Tin nhắn riêng của “Tiểu Hồng Mạo” lần này rốt cuộc cũng gửi đến tin vui, Nhậm Huyên từ tận đáy lòng mừng cho cô ấy. Anh có thể cảm nhận được, mỗi một chữ đều đang lan truyền năng lượng vui vẻ, còn có chút buồn vì anh không đăng bài nữa.

Nhậm Huyên thích yên tĩnh, những đoạn ghi âm ASMR khiến anh cảm nhận được sức mạnh của sự tĩnh lặng, đóng cửa sổ của căn phòng này lại dù chỉ có một người nhưng chẳng hề cô quạnh.

Bên này nhìn như đang thu âm trong cô độc, nhưng ở bên kia lại có vô số người đang chờ đợi được động viên qua đôi tai mình, không cần những hỗ động rườm rà, mỗi một lần click lại đều là những lời đáp không tiếng động.

Nhận Huyên lần đầu tiên thử nghiệm phát sóng trực tiếp, vừa không thuộc về thời gian giấc ngủ, vừa là chủ kênh ASMR lần đầu làm chuyện đó.

Anh điều chỉnh xong mic hai tai, hình ảnh trên giao diện đen ngòm, cho dù không có đến một người nghe, anh vẫn mở phần mềm ra, bắt đầu thu âm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi