DỖ NGỦ PHÁT THANH VIÊN

Sáng sớm hôm sau, Nhậm Huyên vẫn cứ dậy sớm đi họp như hôm trước, Trình Vân Phong cũng như cũ không kịp ăn bữa sáng, ngủ thẳng một mạch đến khi mặt trời đã lên cao mới tỉnh dậy.

Cậu xuống giường, dọn dẹp đơn giản lại hành lý, ngoại trừ vài bộ quần áo bẩn ra, nhìn quanh lại một vòng cũng không còn gì cần phải thu dọn nữa.

Trình Vân Phong rửa mặt xong, mới chống tay vào chậu rửa, nhìn mình trong gương. Trên mép và cằm, hàng râu xanh miết đã mọc lên, phối hợp với ngũ quan cương nghị của cậu, ngược lại còn phảng phất nét u buồn chán chường giống như với những minh tinh Hong Kong thời kỳ đầu.

Trình Vân Phong khá là thoả mãn đối với hình tượng này, vì thế liền cất dao cạo râu đi, còn lên đồ một thân đen ngầu. Cuộc họp của Nhậm Huyên chỉ đến trưa là kết thúc, Trình Vân Phong liếc nhìn thời gian vừa vặn là lúc có thể đi đón người.

Ánh sáng mặt trời rọi thẳng xuống mặt đất, ngay cả bóng cây cũng không đủ để tránh nắng. Một đường đi đến này của Trình Vân Phong đã bị nướng cháy thành cây kẹo nha hình người rồi, thế nên vừa đến nơi cậu đã không nói hai lời, bước vào cửa lớn mà hôm qua Nhậm Huyên đi ra.

Kiến trúc cổ có khả năng tránh nóng đặc biệt của mình, rõ ràng không thấy máy điều hoà nhưng vừa đẩy cửa ra là đã cảm nhận được sự mát mẻ.

Phòng bảo vệ thường trực gọi Trình Vân Phong lại, để cậu đăng ký thủ tục rồi mới được vào, nhưng cậu lại nói là mình chỉ đến đợi người nên bảo vệ liền sắp xếp cho cậu một chiếc ghế nhựa ngồi ở bên ngoài cửa không được đi lung tung.

Kiến trúc ở đây vẫn lưu giữ được phong cách trang trí thập kỷ chín mươi, tay vịn cầu thang được sơn xanh biếc cùng hòn đá xoay trên bồn nước, còn có cửa kính lớn đối diện với cổng chính bên trên có viết biểu ngữ yêu Đảng yêu nước.

Trình Vân Phong đứng mãi cũng thấy chán, bèn ngước đầu lên đọc bản hướng dẫn những phương thức bảo vệ môi trường dán trên tường, đọc được một nửa thì nghe thấy sau lưng có tiếng người.

Cậu quay người lại bước thêm hai bước, lách người qua ngó vào bên trong, cánh cửa phòng trong đã được đẩy ra, có từng nhóm người túm năm tụm ba mà đi ra ngoài.

Có thể đó là phòng của Nhậm Huyên, cậu ngoẹo cả cổ, cố gắng nhìn ra bóng dáng của anh. Khi người kia vừa mới rẽ ra thì Trình Vân Phong đã trông thấy, cậu vội vàng bước lên, còn chưa kịp vẫy tay chào thì Nhậm Huyên đã bị ai đó cản lại nhét vào trong tay một tờ danh sách.

Nhậm Huyên nhận lấy bút, đặt tờ giấy kia lên tường viết cái gì đó. Ánh sáng từ cửa sổ cuối hành lang chiếu trên người anh, toả ra thành một hình cắt mạ vàng. Cánh tay giơ lên khiến vạt áo sơ mi cũng nâng lên theo, vừa khéo lộ ra đường nét cặp mông đẫy đà, ống quần thẳng tắp rũ xuống mặt đất, cùng với thân trên tạo thành góc độ quyến rũ khiến người khác mơ màng.

Trình Vân Phong khi đó lại nổi lên trong đầu suy nghĩ “phi lễ chớ nhìn”, đang do dự muốn lui về sau thì Nhậm Huyên đã viết xong còn trả lại đồ cho người kia.

Tiếng nói chuyện của hai người càng lúc càng gần, Trình Vân Phong luống cuống không biết nên đi lên hay lùi lại mà vẫn đứng yên tại chỗ.

Thời điểm Nhậm Huyên trông thấy cậu, chỉ hơi ngừng lại trong thoáng chốc, tiếp theo là rất tự nhiên đứng sang bên cạnh Trình Vân Phong, mỉm cười nói với người kia là có bạn mình đến đón, sau đó là lịch sự chào tạm biệt.

Nhận Huyên cởi áo khoác ra gác lên khửu tay, cổ tay áo cũng xắn lên hai vòng, lộ ra sự nho nhã tiêu sái. Hai người sánh vai đi bên nhau, chen chúc trên đường giữa giờ nghỉ trưa, cánh tay dính sát một đường chảy đầy mồ hôi, cuối cùng cũng về đến khách sạn.

Anh vội vàng đi dọn đồ, trong khi Trình Vân Phong tranh thủ rảnh rỗi mà đi tắm ào một cái, khi thân người lại một lần nữa để trần thay đồ thì Nhậm Huyên đến nhìn cũng không nhìn, một tay xách đồ, một tay cầm bánh màu xanh cùng đào chưa ăn hết, giục cậu mau đi xuống tầng làm thủ tục trả phòng.

Hai người nhét đồ vào cốp sau, chọn một trung tâm thương mại gần đó, rồi tìm một quán ăn thanh đạm để giải quyết bữa trưa. Trả tiền xong, Trình Vân Phong nhìn ra xung quanh ngẫm lại hai ngày ở chung này, thực ra chẳng làm được chuyện gì ra hồn cả.

Cậu dựa vào trên lan can híp mắt lại nhìn về phía Nhậm Huyên: “Căng da bụng hay trùng da mắt lắm, lúc này mà lên cao tốc rất không an toàn.”

Nhậm Huyên gật đầu, cảm thấy cậu nói có lý: “Nhưng phòng cũng trả rồi, sớm biết vậy thì đã ngủ một giấc rồi mới về.”

“Không sao đâu.” Trình Vân Phong thoáng nhướn mi, ánh mắt lấp lánh, nói: “Trên tầng trung tâm này có rạp chiếu phim, anh xem phim đi còn tôi sẽ ngủ một giấc, chiếu xong thì về, vừa kịp thời gian.”

“Cũng được.”

Nhậm Huyên híp mắt lại chọn một bộ phim có thời gian phù hợp, sau khi nhận vé xong thì cùng Trình Vân Phong đi vào. Phòng chiếu cũng không có nhiều người xem lắm, hai người chọn vị trí ở phía sau ngồi xuống.

Hai người họ không mua bỏng ngô và đồ uống, Nhậm Huyên ngồi ở bên trong, còn Trình Vân Phong ngồi bên ngoài. Lúc chiếu quảng cáo, cậu còn ngồi rất nghiên túc nhưng sau khi đèn tắt lại nổi lên tâm tư khác.

Chỉ là một bộ phim tình cảm hành động phổ thông kiểu nội địa, lúc mới vào phim, Nhận Huyên đã thấy Trình Vân Phong nhích đến gần mình. Anh đang định quay đầu qua thì lại nghe thấy cậu nói: “Để tôi dựa vào anh một lát, ngửa cổ ra ngủ một lúc nữa dậy thì mỏi lắm.”

Giọng nói trầm thấp đi kèm với hơi thở nóng hổi, truyền đến tai Nhậm Huyên lại biến thành làm nũng và gợi cảm khó giải thích được.

Anh căng vai lên, để cậu dựa vào cho thoải mái,Trình Vân Phong cũng không khách khí, dính cả nửa người vào người anh.

Bóng tối là tấm màn che đậy tốt nhất, điều hoà của phòng chiếu lại để nhiệt độ vừa đủ, khiến cho những xấu hổ cùng với mất tự nhiên vốn cũng không nhiều lắm của Nhậm Huyên đều tản đi không còn một mống.

Xuất phát từ sự quan tâm chăm sóc đối với tài xế chạy đường dài, Nhậm Huyên vẫn cố gắng gồng bả vai đã mỏi nhừ của mình lên, không chịu đổi tư thế.

Càng muốn tập trung xem phim, lại càng để tâm đến những điều khác. Liệu Trình Vân Phong có bị cảm hay không, tỉnh dậy rồi thì cổ có bị sái không, ngủ không đủ có bị đau đầu, ấy khoan đã! Kẻ tình nghi tại sao lại trở thành nam thứ rồi? Khi đang mải nghĩ lung tung, mà quay lại để ý đến nội dung bộ phim thì đúng là hỏng bét rồi.

Trình Vân Phong đại khái chỉ ngủ được một giấc khoảng chừng hai mươi phút, liền tỉnh táo hưởng thụ những dịu dàng ôn tồn không dễ mà có được.

Mũi của cậu dán vào cổ của Nhậm Huyên, có thể dễ dàng ngửi thấy mùi nước gội đầu, đều là loại gói hương chanh giá rẻ, thế nhưng trên người anh có thể lưu lại nhiều hơn một chút hương cuối thanh nhã.

Khi bộ phim chiếu đến đoạn đua xe, bốn phía phòng chiếu đều vang lên những âm thanh ồn ào, Trình Vân Phong bị làm phiền mà hơi uốn éo người một cái, Nhậm Huyên cũng giơ tay lên đỡ lấy gò má cậu: “Tỉnh rồi à? Không thoải mái sao?”

“Ừm…” Trình Vân Phong vẫn mang bộ dáng còn buồn ngủ, cậu còn khoác lấy tay Nhậm Huyên đang để trên tay vịn. Hai cánh tay giao vào nhau, bàn tay to lớn nóng hầm hập cũng phủ lấy mu bàn tay của Nhậm Huyên.

Hai cái đầu tựa sát vào, nếu như nói vừa rồi còn có chút khách sáo, thì bây giờ lại là dây dưa quá nhiều, râu của Trình Vân Phong còn đâm vào bả vai anh, đâm vào như thế là vừa đau vừa ngứa mãi lâu sau cũng không bớt đi.

Ở nửa phần sau của bộ phim rất ồn ào, Nhậm Huyên đoán Trình Vân Phong không ngủ thật sự, còn cậu gối lên thân thể cứng nhắc của Nhậm Huyên thì lại đoán anh không tập trung xem.

Hai người bọn họ đều ngầm hiểu ý trước khi ánh đèn được bật lên, Trình Vân Phong liền rời khỏi bả vai của anh, ngồi ngay ngắn lặi, họ giống như không có chuyện gì xảy ra mà ra khỏi phòng chiếu.

Sau đó hai người lên xe, trước khi lên cao tốc, Trình Vân Phong tìm chỗ đổ đầy bình xăng. Nhậm Huyên muốn đi thanh toán nhưng cậu lại không cho, còn ấn anh ngồi lại vào trên ghế: “Cùng tôi tính toán rõ ràng như vậy làm gì? Về rồi là muốn phủi mông chạy mất đấy à?”

Hai câu này đã chạm đến tâm tư của Nhậm Huyên, là anh không muốn nợ tình cảm của Trình Vân Phong, anh biết mình không có cách nào trả được cả. Không đến mức phải làm như xa lạ, nhưng nếu muốn nhiều hơn thì anh lại không cho được.

Trên đường về hai người đều tỉnh táo, nhưng so với ngủ cũng không có gì khác biệt, bởi vì chẳng ai nói với ai lời nào. Tâm trạng của Trình Vân Phong bị đè nén, cậu tìm một trạm nghỉ xuống xe hút điếu thuốc, Nhậm Huyên trở về từ phòng vệ sinh thì cũng đứng dựa vào cửa nhìn người kia. Cậu đã đổi một nhãn hiệu khác, không phải là loại thuốc có nút bấm ra vị sô cô la kia nữa, mà là loại nguyên chất mùi càng nồng hơn.

Trình Vân Phong tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác. Hai người trở lại vào trong xe, một đường chạy về phía Nam.

Cậu không chịu nổi bầu không khí như thế này, bèn tắt đài đi, mở miệng ra nói trước: “Nhậm Huyên, tôi chính là thích anh đấy, cũng không phải là muốn hại anh, đừng lúc nào cũng muốn trốn tránh tôi như thế.”

“Không phải tôi muốn trốn tránh cậu.” Nhậm Huyên mím môi lại, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Chỉ là tôi, chưa chuẩn bị xong.”

Trình Vân Phong không hiểu, yêu đương thì phải chuẩn bị cái gì, đâu phải luyện tập thi đấu mà cần có thời gian biểu chính xác, cũng đâu phải sẽ có tờ giấy nào thông báo cho bạn, ngày nào đó bạn sẽ gặp được người mà mình thích đâu.

“Có phải anh còn chưa quên được người kia, nên mới không muốn tiếp nhận tình cảm của tôi, có đúng không?”

“Tiểu Phong, tôi chỉ là chưa từng nghĩ đến sẽ yêu ai đó. Trước đây với người kia đều là đơn phương, cậu ấy thích con gái, tôi cũng tự biết rõ chúng tôi sẽ không có kết quả gì. Nhưng cho dù cứ xem như tôi có bạn trai đi, tôi cũng chưa biết phải nói chuyện với cha mẹ mình như thế nào, rồi khi bị đồng nghiệp hay bạn bè bắt gặp sẽ phải giới thiệu ra sao. Tôi cũng không thể giấu giấu diếm diếm nói đó chỉ là một người bạn, như vậy với người đó là không công bằng nhưng tôi cũng không có dũng khí để thẳng thắn với tất cả.”

Trong đôi mắt của anh chưa bao giờ chất chứa nhiều bi thương đến thế, Nhậm Huyên cúi đầu xuống như tự lẩm bẩm: “Là do tôi nhu nhược, lúc nào cũng muốn trốn tránh, tôi sợ bị người khác đàm luận, thậm chí còn có thể bị mất luôn công việc. Tôi chỉ muốn làm một người bình thường, không để người nhà bận tậm thêm vì mình mà thôi. Những chuyện đó có thể cậu không hiểu, nhưng mà tôi không vượt qua được.”

Nghe hết những lời này, Trình Vân Phong mới ý thức được Nhậm Huyên thật ra là một người bị nhốt trong lớp vỏ bọc của mình, chìa khoá còn sống chết nằm trong chính bàn tay mình.

Những khẩu hiệu như là “Ủng hộ đồng tính, “Dũng cảm yêu” ở các thành phố lớn chỉ còn được nghe chút chút, nhưng ở trong một thành thị nhỏ như thế này đều không thể thực hiện được. Không cần đến nước miếng, riêng những ánh nhìn không có ý tốt cũng đã đủ để khiến người cảm thấy khốn đốn, đừng nói là dám sống thật, ngay cả thử bước một bước thăm dò cũng đều không dám.

Trình Vân Phong bắt đầu đau lòng cho Nhậm Huyên, anh chưa từng nghĩ đến yêu, càng chưa từng có được một tình yêu nào cả. Cậu muốn ôm lấy Nhậm Huyên lăn qua lộn lại mà yêu mà thương, hút cho hết sạch những thứ nước đắng ấm ức trong suốt hơn mười năm trước ra, ít nhất có thể khiến anh đứng dưới ánh nắng mặt trời mà nhìn thẳng vào một lần, những thằng khốn kiếp đều mẹ nó còn có người yêu, Nhậm Huyên của cậu càng không cần gì phải sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi