DỖ NGỦ PHÁT THANH VIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Tuế ở gần đây nên anh ta bảo không cần Nhậm Huyên đưa về, nhưng anh lại không yên lòng, khăng khăng phải đưa anh ta về đến tận dưới tầng.

Gió đêm thổi vào người, ánh trăng sáng quện lẫn vào tiếng côn trùng kêu râm ran, ra đến cửa Trần Tuế lại như đã tỉnh rượu, an phận bước đi, hai người một đường đều không nói gì.

Trần Tuế thu cánh tay về trước, nhưng Nhậm Huyên lại không nỡ rút lại cánh tay đang quấn bên hông người kia, anh nắm tay lại thành quyền đút vào trong túi, cẩn thận giữ lại chút ấm áp cuối cùng. Trần Tuế ho nhẹ một tiếng, ngữ khí ít khi trịnh trọng như thế này, “Vợ tôi đang ở trên nhà, nên không mời cậu lên ngồi chơi được.”

Nhậm Huyên ngước mắt lên, trái tim đã nhói đau cả một buổi tối lúc này cũng không có bởi vì danh xưng kia mà trở nên càng khó chịu hơn, anh khẽ lên tiếng, đợi Trần Tuế quay người lại.

Nhưng anh ta lại không hề nhúc nhích, nhìn Nhậm Huyên đứng dưới dãy đèn đường, ánh sáng vàng óng chiếu xuống đỉnh đầu anh lộ ra mái tóc bù xù.

Trong lòng Trần Tuế rất phức tạp, giống như thú cưng đã làm bạn với mình mười mấy năm đột nhiên phải đưa cho người khác, đầu óc anh ta không rõ ràng liên tục lắc lắc, cảm thấy chính mình hẳn là do không nỡ lòng.

Trần Tuế xác nhận chính mình chỉ là không nỡ để mất phần trung thành đó mà thôi. Trước khi đi, anh ta nắm lấy vai Nhậm Huyên, nửa kéo cả người Nhậm Huyên đã cứng ngắc vào trong lồng ngực, “Huyên này, chúng ta mãi mãi đều là anh em tốt.” Mũi Nhậm Huyên cọ một cái vào bả vai của Trần Tuế, còn chưa cảm nhận được nhiều hơn anh ta đã buông ra, cùng anh vẫy vẫy tay nói lời tạm biệt, giống như lúc thường.

Nhậm Huyên gọi một chiếc xe để về nhà, khi về đến nơi anh mở cửa ra, đèn cũng không mở lên mà ngã nhào xuống giường. Lúc mới đầu chỉ là những run rẩy nhẹ nhàng, sau đó dần dần có âm thanh, đến cuối cùng Nhậm Huyên cũng không khống chế được nữa, trùm chăn lên khóc đến tan nát cõi lòng.

Anh đã sống theo khuôn phép cũ hai mươi sáu năm nay, chưa từng sống phóng túng thoải mái được một ngày, mối tình đầu bị đè nén trong lòng mười ba năm rốt cuộc cũng đi đến điểm cuối cùng.

Anh hận sự nhát gan nhu nhược của bản thân, không xứng có được Trần Tuế, lại sợ tình yêu bất thường này một khi nói ra khỏi miệng, đổi lại chỉ nhận được một câu “biến thái” của mọi người mà thôi.

Nhậm Huyên cứ tự mình vướng mắc, tự trách như vậy mãi đến khi khóc mệt rồi mới buông tha cho chính mình, thiếp đi trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

——————————-

Ánh nắng mặt trời rực rỡ sau giờ trưa chiếu xuống, Nhậm Huyên ngẩn ngơ nhìn ra cây liễu bên ngoài cửa sổ, Trần Tuế mặc bộ đồng phục thể dục màu xanh nhạt từ phía sau đi tới, vỗ vào vai cậu: “Nhậm Huyên, ra sân đá bóng đi!”

Nhậm Huyên quay đầu lại, Trần Tuế trong dáng vẻ như thuở học cấp hai đang nhìn anh cười, áo ngắn quần cộc để lộ ra làn da vì phơi nắng mà trở nên ngăm đen, đầu đinh ngắn cũn, cả người đều tản ra thứ tinh thần giống như chú hổ con dùng mãi không hết.

Một nam sinh khác ôm lấy quả bóng đá, cười nhạo nói: “Lớp phó học tập ơi, trận này không đá không được đâu.” Trần Tuế nghe thấy thế liền bước lên, lôi cánh tay Nhậm Huyên đến, nói to lên như sợ người khác không nghe thấy, che chở cho anh ở cạnh bên mình: “Tôi với Nhậm Huyên một đội.”

Đá xong một hiệp, Nhậm Huyên ra bên ngoài sân mệt mỏi đứng chống tay vào đùi, thở không ra hơi. Trần Tuế gọi tên cậu một tiếng, rồi mang theo hai chai nước suối lạnh đi qua.

Thân chai ướt nhẹp dính hơi nước, Nhậm Huyên đưa tay ra nhận lấy thì tay cậu ta lại tránh đi, áp thân chai lạnh lẽo lên đùi cậu, lạnh đến mức Nhậm Huyên phải bật dậy tránh đi, Trần Tuế sau khi thực hiện được ý đồ bèn đứng bên cạnh cười haha.

Cả đám con trai người đầy mồ hôi ngồi quây lại thành một vòng bàn bạc, Trần Tuế cẩn thận phân tích ưu thế của mỗi vị trí cũng như những gì còn thiếu sót, trên sân bóng sức hấp dẫn của cậu ta so với trên trường thi nhiều hơn rất nhiều, giống như một vị tướng quân đang nói chuyện quốc gia đại sự khiến vạn người kính ngưỡng vậy.

Trần Tuế vừa nghiêng đầu qua, liền trông thấy Nhậm Huyên đang chăm chú nhìn về phía mình, cậu ta làm bộ lơ đãng nghiêng qua thêm một chút, lắc lắc cái đầu để mồ hôi trên tóc mình bắn tung tóe vào khuôn mặt còn chưa ráo mồ hôi của Nhậm Huyên.

Nhậm Huyên cười ha ha né tránh, Trần Tuế đuổi sát phía sau, đống nam sinh xung quanh đều ghét bỏ kêu cậu ta ghê tởm, Trần Tuế kéo cánh tay của Nhậm Huyên lại, hỏi cậu: “Tôi buồn nôn lắm sao?”

Cậu tuy không rút tay ra được nhưng vẫn không chịu thỏa hiệp với cường quyền, dùng sức gật đầu: “Cực kỳ luôn.” Trần Tuế cười lớn kéo Nhậm Huyên vào lồng ngực mình, để gò mà mình chạm vào hõm vai của Nhậm Huyên, dùng mái tóc ngắn ngủi của mình cọ vào cổ và cằm của cậu, cảm giác ngứa ngáy mà không gãi đến được lan tràn đến tận đầu con tim của Nhậm Huyên.

Hai tên con trai dán mặt vào nhau, mồ hôi ẩm ướt quện lẫn, Nhậm Huyên mỉm cười tránh đi, sau đó dứt khoát vòng tay qua eo Trần Tuế, chủ động cọ vào. Đám nam sinh bên cạnh thấy bọn họ nhiệt tình trêu đùa nhau, cũng cười cười đòi dính vào hai người bọn họ, Trần Tuế liền ôm chầm lấy Nhậm Huyên kéo qua một bên, vừa tránh đi vừa ghét bỏ, nói: “Các cậu mới buồn nôn ấy.”

Đảo mắt đã tới ba ngày trước kỳ thi Tốt nghiệp, Trần Tuế đã cao hơn Nhậm Huyên nửa cái đầu, ngũ quan cũng càng ngày càng trưởng thành mạnh mẽ hơn. Sau khi tan học hai người cùng đeo cặp sách, ngồi trên chiếc ghế băng dài trong công viên, hoàng hôn nửa treo ở phía cuối chân trời, xung quanh đều trào dâng một bầu không khí ấm áp.

“Cậu cũng báo danh thi Đại học trong tỉnh giống tôi hả?” Trần Tuế mở phanh áo đồng phục, chân cũng mở dạng ra ngồi ở bên cạnh.

“Ừ, cách Đại học Thể dục Ninh Đại không xa, tôi xem bản đồ rồi, đều nằm cả trong khu quy hoạch dành cho các trường Đại học.” Nhậm Chuyện nhẹ nhàng mở chân, đầu gối miễn cưỡng chạm vào chân của Trần Tuế.

“Thành tích của cậu tốt như vậy sao không đến Bắc Kinh, vì theo tôi mà học Đại học tỉnh, thiệt thòi cho cậu lắm.”

“Không sao, một mình đến nơi khác học cũng không có ý nghĩa gì cả, không bằng thi cùng nhau còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Trần Tuế quay đầu qua, thoáng gật đầu rồi nhìn vào Nhậm Huyên. Cậu cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, vì vậy cũng nghiêng qua.

Trần Tuế nhìn cậu chăm chú không nhúc nhích, đáy mắt sáng lên như dải ngân hà, tâm tình rối bời không thể nói ra. Nhậm Huyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt mất hồn kia, tình ý giấu giếm bao lâu như muốn phá ngực trào ra, cũng không kiềm chế nổi nữa.

Nhậm Huyên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lấy ra mười phần dũng khí, giống như cậu đã muốn làm như vậy cả ngàn vạn lần, Nhậm Huyên hướng về phía Trần Tuế chậm rãi tiến lại gần.

Tất cả những tốt đẹp đều rất chân thực, mùi vị của Trần Tuế dường như cũng tan vào trong miệng của cậu, nhưng thời khắc khi Nhậm Huyên định lại gần kia, cậu ta lại tránh ra.

Trần Tuế đột nhiên lại biến thành bộ dáng trưởng thành, mặc bộ đồ thể thao quen mắt ngồi đối diện với anh, nhẹ nhàng lay động bờ vai Nhậm Huyên, vui vẻ nói: “Huyên này, tôi sắp kết hôn rồi!”

——————————-

Nhậm Huyên từ trên giường ngồi bật dậy, hoảng sợ mở mắt ra, là một giấc mơ.

Anh liếc nhìn đống khăn giấy nằm rải rác trên giường, rèm cửa sổ còn chưa kịp kéo vào, ánh mặt trời chói lóa xuyên thẳng vào phòng, áo khoác còn chưa cởi cùng đôi mắt sưng đau đều nhắc nhở cho anh biết tất cả những chuyện xảy ra tối qua, Trần Tuế phải kết hôn rồi, đó không phải là một giấc mộng.

Nhậm Huyên miễn cưỡng đứng dậy đi rửa mặt, nhìn vào bản thân phản chiếu trong tấm gương, quyết định không làm khó chính mình nữa, tùy hứng mà trốn đi một ngày, tự mình liếm láp vết thương.

Anh xin nghỉ việc hôm nay, lãnh đạo vui vẻ phê duyệt, nghe giọng Nhậm Huyên không ổn còn căn dặn phải chú ý đến sức khỏe. Nhậm Huyên đóng điện thoại lại, co quắp ngồi trên ghế sopha, nhớ lại một đêm dài thật dài.

Một đêm dài ngủ không được ngon nào chỉ có một mình Nhậm Huyên, Trình Vân Phong cũng trằn trọc trở mình đến hơn nửa đêm.

Tối qua sau khi đóng cửa quán, Trình Vân Phong trở về nhà tắm rửa sạch sẽ, tắt hết đèn đi lên giường nằm sớm, ngẩn người nhìn lên trần nhà.

Cậu thử cố ngủ, nhưng đầu óc trong nháy mắt lại trào ra một vạn dòng suy nghĩ khiến Trình Vân Phong không có cách nào ngủ được. Cậu bất đắc dĩ thở dài, lôi tai nghe từ dưới gối ra, nhẹ nhàng đeo vào.

Trình Vân Phong mở ra ứng dụng M trạm (*) trên điện thoại, chọn kênh của streamer duy nhất cậu theo dõi với cái tên “Hống Toái” (**).

(*)= app 猫耳FM tổng hợp rất nhiều kênh phát thanh thuộc nhiều thể loại.

(**)= những lời lảm nhảm dỗ dành

Chủ kênh này rất lười cũng chỉ có hơn ba mươi fans với năm đoạn ghi âm còn chỉ đăng bài theo quý nữa chứ

Chủ kênh này rất lười, cũng chỉ có hơn ba mươi fans với năm đoạn ghi âm, còn chỉ đăng bài theo quý nữa chứ. Trình Vân Phong có thể đọc thuộc lòng trình tự nội dung của mỗi đoạn ghi âm đó, cũng thật lạ lùng bởi vì chỉ có giọng nói của chủ kênh này mới khiến cậu cảm thấy yên ổn đi vào giấc ngủ mà thôi.

Thanh tuyến của “Hống Toái” rất dịu dàng, nghe ra như thường mang theo ý cười, nhưng mỗi lần anh ta thu âm đều rất ít khi nói chuyện. Trình Vân Phong mở ra đoạn ghi âm dài nhất của “Hống Toái”, rồi đặt điện thoại xuống yên lặng nhắm mắt lại.

Sau khi những hiệu ứng âm thanh bằng miệng có tiết tấu kết thúc, Trình Vân Phong bắt đầu lẩm nhẩm trong lòng.

“Bạn đang ngủ cùng chiếc chăn của mình sao?”

Khi giọng nói dính sát từ tai trái truyền đến, nửa bên mặt Trình Vân Phong đều trở nên tê dại, ngay sau đó từ tai phải lại vang lên một tiếng cười khẽ, trong đầu cậu liền đạt được cảm giác ASMR (***).

(***)= ASMR là từ viết tắt của Autonomous Sensory Meridian Response dịch ra tiếng Việt có nghĩa là “Phản ứng cực khoái độc lập”. ASMR là từ dùng để miêu tả những cảm giác rùng mình ở đầu hay cổ khi nhận được những âm thanh gây kích thích hay sự êm ái, đê mê. Nhiều người đánh giá rằng ASMR có thể được so sánh với một cơn cực khoái do tình dục mang lại.

ASMR phải là hiệu ứng âm thanh chân thực nhất và hoàn toàn không có bất cứ tạp âm nào cả. Khi nghe những âm thanh này bạn sẽ có cảm giác vô cùng dễ chịu, lan tỏa khắp cơ thể khiến cơ thể nhanh chóng vào trạng thái thư giãn. Cảm giác mà ASMR mang lại thường bắt đầu ở đầu và cổ và đôi khi có thể truyền đến tay và chân và thường xảy ra theo từng đợt chứ không cùng một lúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi