ĐỌC TÂM - TRÀ TRÀ HẢO MANH

Người đàn ông rất nhanh dời ánh mắt.
Sau khi người đàn ông đi qua, Tô Yểu nhìn miệng Tằng Bích Thiêm mở ra đóng lại nói không ngừng, cô lại không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, toàn bộ đầu óc chỉ suy nghĩ cái thanh âm vừa rồi từ đâu tới.
Lại là ảo giác sao?
Tô Yểu đè đè huyệt Thái Dương, xem ra gần đây cô thật sự quá mệt mỏi.
"Tô tiểu thư có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"
"Ân?" Tô Yểu ngẩng đầu, "Nga, không có việc gì, vấn đề công việc thôi."
Tằng Bích Thiêm lại nói, "Người vẫn nên là làm việc và giải trí kết hợp cho thỏa đáng, nhưng đừng vì công tác mệt muốn chết làm hỏng thân mình, lát nữa ăn cơm xong, tôi bồi cô đi bộ một chút ở công viên phía sau nhé."
Ngữ khí cực kỳ quen thuộc, cô lấy túi xin lỗi cười nói: "Ngại quá, tôi đi toilet một chút."
"..."Tằng Bích Thiêm hơi ngừng, "Được, cô đi đi."
Dùng nước hắt lên mặt, Tô Yểu thanh tỉnh không ít. Cô nhìn về phía gương, nhìn thấy chính là sắc mặt tái nhợt của chính mình, lại nhớ tới người đàn ông không nói được kia.
Vì nghiệm chứng phỏng đoán của mình, Tô Yểu vội vàng ra khỏi toilet, muốn tìm người đàn ông kia hỏi cho rõ ràng. Nhưng mà cô ra ngoài nhìn quanh bốn phía đều không tìm thấy thân ảnh của anh ta.
Chẳng lẽ cô không ngừng ảo giác, còn xuất hiện ảo giác?
Vì tránh Tằng Bích Thiêm, Tô Yểu đi vòng hơn phân nửa vòng đi tới quầy ở cửa, hỏi nhân viên thu ngân: "Xin hỏi, vừa rồi có phải có một người đàn ông tiến vào trong tiệm hay không? Đại khái cao như vậy," cô so độ cao, tiếp tục nói, "Mặc một cái áo khoác màu đen, màu da rất trắng, rất đẹp."
Nhân viên thu ngân ngốc ra một chút, gật đầu chậm nửa nhịp: "Đúng vậy."
Không phải ảo giác. Tô Yểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vậy xin hỏi cô có biết anh ta ngồi ở bàn nào không?"
"Anh ta vừa rời đi cùng bạn rồi."
Tô Yểu theo phản xạ có điều kiện muốn đuổi theo đi ra ngoài, lại thấy bóng dáng Tằng Bích Thiêm đang xem giấy tờ.
Cô tỉnh táo lại, rốt cuộc không hành động theo cảm tính.
Nhất định là cô suy nghĩ nhiều.
Nghe được thanh âm của người câm?
Sao có thể.
*
Kết thúc buổi xem mắt, Tô Yểu mệt đến muốn hôn mê.
Bởi vì Tằng Bích Thiêm thật sự nói quá nhiều.
Nhưng làm Tô Yểu phản cảm nhất là đánh giá không rõ ý gì kia của hắn.
"Nhìn Tô tiểu thư ăn không nhiều lắm, là đang giảm béo sao? Nói thật, Tô tiểu thư hiện tại dáng người rất đẹp, phập phồng quyến rũ, lại muốn giảm xuống, nhìn không đẹp không nói, về sau hai chúng ta ở bên nhau, tôi ôm cô cũng cộm tay, cô nói có phải hay không?"
Những lời này chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Tranh thủ chia đôi tiền cơm, ra khỏi quán ăn, Tô Yểu uyển chuyển từ chối thỉnh cầu Tằng Bích Thiêm đưa cô về nhà.
"Tôi bỗng nhiên nhớ tới còn phải đợi bạn, lát nữa cô ấy sẽ đến, Tằng tiên sinh về trước đi, tôi chờ bạn tôi một chút."
Tằng Bích Thiêm nhìn thật sâu vào mắt Tô Yểu, ngoài ý muốn lại không tiếp tục kiên trì, nói hẹn gặp lại liền cầm cặp công văn đi về hướng trạm tàu điện ngầm.
Tô Yểu đứng tại chỗ trong chốc lát, xác nhận người đã rời đi, cô xoay người liền đi. Nào có bạn bè nào phải đợi, chẳng qua là lấy cớ thôi. Chỗ này cách chung cư cô thuê cũng không xa, đi bộ hai mươi phút là đến.
Cuối mùa thu gió lạnh thấu xương, Tô Yểu đem mặt vùi vào khăn quàng cổ, chậm rì rì dẫm lên ô vuông trên mặt đất, mỗi bước một ô, ngẫu nhiên đi nhanh lên, liền một bước hai ô.
Đang nghĩ một bước đi ba ô --
Sự thật chứng minh, khả năng sẽ đụng vào người.
Người đi phía trước đột nhiên dừng lại, Tô Yểu nhất thời không thu chân kịp, cái trán nhẹ nhàng va vào áo khoác lông dê mềm mại, cô lập tức đứng thẳng thân thể, buột miệng thốt ra: "Ngại quá."
Người đàn ông bị đâm quay đầu lại, Tô Yểu vẻ mặt vui mừng, "Là anh?"
Là người đàn ông không nói được kia.
Nhìn gần hơn, so với nhìn từ xa càng có thể cảm nhận được người đàn ông ngũ quan ưu việt, mắt sâu mũi cao, hình dáng đôi môi cũng thật đẹp, viền môi rõ ràng, môi dưới no đủ, anh tuấn mê người.
Tình cờ như vậy, một ngày thế nhưng có thể gặp được ba lần.
Nhưng mà việc càng không thể tin được còn ở phía sau.
[Cô biết tôi sao?]
Tô Yểu lấy tay che lại lỗ tai, trơ mắt mà nhìn người đàn ông phía trước chỉ chỉ miệng, lại lắc lắc tay với cô.
Anh dùng phương thức dễ dàng nhất để biểu hiện anh không thể nói chuyện.
Này rõ ràng chính là người câm.
Nhưng đích xác lúc Tô Yểu nhìn vào đôi mắt kia của anh liền nghe được tiếng nói không biết từ nơi nào truyền đến.
Rõ ràng, gần gũi, thậm chí là... ái muội. Như là dán ở lỗ tai nỉ non, mang theo một chút khàn khàn, câu chữ rõ ràng dễ nghe.
Tô Yểu nỗ lực làm chính mình trấn định lại, cô run giọng nói: "Anh có phải muốn hỏi tôi có quen biết anh hay không?"
Người đàn ông ngơ ngẩn, đồng tử màu đậm thanh triệt trong sáng.
[Cô là ai?]
Suy đoán vớ vẩn sắp có thể chứng thực, Tô Yểu ma xui quỷ khiến mà nói cho hắn: "Tôi là Tô Yểu."
Ánh mắt người đàn ông đã xảy ra biến hóa, anh khẽ nhếch miệng, lại không có âm thanh gì.
[Tôi không quen biết cô.]
Anh mới về nước không bao lâu, ở thành phố này trừ Lương Mặc tỷ, cơ hồ là không có bạn bè. Hoặc là nói số người quen biết có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tô Yểu dùng sức mà nuốt một ngụm nước bọt, cô quả thực không thể tin được tất cả những việc diễn ra trước mắt, trong đầu vô cùng lộn xộn, so với khi Điền Lệ Quân bất ngờ phát giận còn hỗn loạn hơn.
Cô nói năng lộn xộn: "Tôi biết anh không quen tôi, tôi cũng không quen anh. Không đúng, ý của tôi chính là có quen biết hay không không quan trọng, mấu chốt là tôi giống như có thể..."
[Lương Sở Uyên.]
Đôi mắt màu hổ phách kia giống như có thể nói.
Tim đập thình thịch, Tô Yểu cảm giác giống như chính mình bị nước biển nuốt sống, tay chân lạnh lẽo, cả người đều thở không nổi.
"...Lương, Lương Sở Uyên, đúng không?"
Dùng câu nghi vấn nhưng ngữ khí lại thập phần khẳng định.
Lương Sở Uyên hạ mắt xuống: [Cô biết tôi suy nghĩ cái gì sao?]
Nếu nói mấy câu phía trước Tô Yểu có thể xem như tự hỏi tự đáp, như vậy, tên thì sao?
Lương Sở Uyên xác định, hắn cũng không quen biết Tô Yểu.
Chẳng lẽ...
Thanh âm bên tai càng nói càng thái quá, Tô Yểu vội vàng đánh gãy lời của hắn: "Tôi không phải kẻ lừa đảo! Càng không phải cuồng theo dõi, cũng không có riêng hỏi thăm qua anh, nếu không phải vừa rồi anh nói cho tôi, tôi cũng không biết anh tên là Lương Sở Uyên. Tôi hiện tại cùng anh nói những lời này, chỉ là --"
Chỉ là mọi việc đi theo hướng quá mức quỷ dị, cô không nghĩ đơn phương gánh vác cái áp lực này mà thôi.
"...Thôi."
Thấy vẻ mặt đề phòng của người đàn ông, Tô Yểu đột nhiên cảm thấy không còn tinh lực.
Cô nghe được hay là không nghe được thanh âm của người này, đối với cô cũng không có chút ảnh hưởng nào cả. Thế giới to lớn việc lạ gì cũng có, có lẽ người khác cũng có thể nghe được thanh âm trong lòng của hắn.
"Xin lỗi, quấy rầy."
Cuối cùng liếc mắt nhìn Lương Sở Uyên một cái, lần này, anh ta lại không có suy nghĩ gì.
Tô Yểu hạ mí mắt, không hiểu sao có chút uể oải. Cô vòng qua Lương Sở Uyên, chuẩn bị về nhà, lúc này không dẫm ô vuông, đỡ phải lại đụng vào người.
Nhưng cô mới đi ra hai bước, tay đã bị người bắt được.
Tô Yểu không có lập tức xoay người.
Cô phân thần mà nghĩ, nếu Lương Sở Uyên có thể nói chuyện, trước khi bắt lấy tay cô, anh ta hẳn là sẽ nói "Chờ một chút" đi?
Hít sâu, làm đủ chuẩn bị đối mặt với cặp mắt kia, Tô Yểu mới quay đầu lại. Nhưng nháy mắt đối diện kia, phòng tuyến tâm lý hoàn toàn sụp đổ, lỗ tai cô vẫn không chịu khống chế mà phát nhiệt.
Lương Sở Uyên dùng đôi mắt nói cho cô: 【 tôi tin tưởng cô. 】

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi