ĐỌC TÂM - TRÀ TRÀ HẢO MANH

Tô Yểu run rẩy đi đến ban công gọi điện thoại, trên người chính là áo sơ mi của Lương Sở Uyên, rất lớn, vạt áo sắp rũ đến đầu gối của cô.
Điện thoại vang lên hai hồi chuông thì có người nghe máy.
"Yểu Yểu, hôm nay mấy giờ con về?"
Tô Yểu nhéo nhéo mũi, cảm thấy đầu có chút đau: "Chắc mai con mới về được."
"Sao lại đến ngày mai? Ngày hôm qua đã nói hôm nay sẽ về mà." Mộc Vi có chút phê bình kín đáo, "Con bị bệnh à? Sao giọng nghe nghẹn nghẹn vậy?"
Mộc Vi chỉ thuận miệng hỏi như vậy, Tô Yểu suýt chút nữa bị sặc nước miếng, "Có sao ạ?"
"Nghe giống như cảm mạo. Con ở một mình bên ngoài phải tự biết chăm sóc bản thân cho tốt có biết không? Gần đây trời rất lạnh, con cũng đừng học những người đó..."
Mộc Vi lẩm bẩm liên miên không dứt, Tô Yểu nghe đến đần độn, một trận gió thổi qua, cô mới phản ứng lại được cô chỉ mặc cái áo sơ mi đứng ở trên ban công gió lùa.
Rất lạnh.
Đặc biệt là nhìn về Ôn Giang ở phía xa, hàn khí càng sâu, gió lạnh giống như dao nhỏ cắt vào da thịt.
Tô Yểu run lập cập, ôm cánh tay đi vào bên trong, gặp Lương Sở Uyên cũng đang đi ra ngoài tìm cô. Cô chỉ chỉ di động bên tai, nói không tiếng động: "Mẹ em."
[Yên tâm đi, trừ em ra không ai có thể nghe được thanh âm của anh.]
Tô Yểu trố mắt, cũng đúng. Mở loa ngoài, cô ngây ngô ôm lấy cánh tay anh hấp thu nhiệt độ, bởi vì chiều cao chênh lệch, chân cô liền đạp lên mu bàn chân anh.
Hai người thân mật không tiếng động, tiếng Mộc Vi lải nhải bên tai trong sáng sớm an tĩnh có vẻ lâu dài, lại trống trải.
Thật lâu sau, thật vất vả chờ đến khi Mộc Vi dừng lại, Tô Yểu nhân cơ hội đem điện thoại tới gần miệng: "Mẹ, ngày mai con sẽ về, ngày mai chúng ta lại nói được không?"
"...Được rồi, ngày mai nhớ về sớm một chút."
[ngày mai em phải đi sao?]
Tô Yểu gật đầu, gãi gãi cằm anh, "Chúng ta lại phải tách ra."
Lương Sở Uyên nhìn cô, [anh có thể đi theo không?]
"Nếu anh muốn gặp ba mẹ em..."
[cũng không phải là không thể.] Lương Sở Uyên nói tiếp.
"Đương nhiên không thể!" Nhìn thấy trong mắt Lương Sở Uyên xẹt qua một tia mất mát, Tô Yểu thầm tự mắng chính mình một tiếng mau mồm mau miệng, "Ý của em là, còn sớm, còn sớm...Qua một thời gian nữa sẽ tương đối tốt."
Lương Sở Uyên rũ mắt che dấu cảm xúc, anh sờ lên thịt mềm trên eo cô, thì thầm nói theo lời cô: [vậy lại qua một thời gian nữa.]
Tóm lại, lại ra một cái kỳ hạn, cũng không sao.
Xuất phát từ lấy lòng, Tô Yểu ôm cổ anh hôn một cái, "Kỳ hạn này bàn sau đi, hôm nay anh muốn làm cái gì?"
Làm tình khẳng định là không được. Trừ phi ngày mai cô không muốn về Gia Thành.
[giúp em chuyển nhà.]
Tô Yểu ngẩn ra: "Cái gì?"
[Yểu Yểu, dọn lại đây ở cùng với anh đi.]
*
Qua trạm thu phí, dòng chữ màu vàng to đùng "Gia thành chào đón quý khách" chợt lóe qua, Tô Yểu thả lỏng người, lái xe hơn một giờ cũng làm cô hơi mệt.
Sáng sớm liền lên đường, chỉ vì để Mộc Vi ít nói cô hai câu.
Xe tiến vào nội thành, vừa lúc là 8h giờ cao điểm, đường tắc nghẽn vô cùng, lần thứ ba Tô Yểu bị bắt dừng xe, không có việc gì để làm, cô mới nhắn tin cho Lương Sở Uyên: Anh dậy chưa?
Cách năm phút đồng hồ Lương Sở Uyên mới trả lời, tình hình giao thông cũng không hề cải thiện.
Năm phút đồng hồ này, Tô Yểu suy nghĩ lung tung một hồi, tỷ như vì sao Lương Sở Uyên còn chưa trả lời tin nhắn? Có phải anh vẫn còn không vui hay không? Bởi vì cô không đồng ý ở chung sao? Nhưng đối với cô mà nói, chuyện chuyển nhà thật sự không tiện, sao anh lại tức giận chứ?
Nhưng suy nghĩ như vậy cũng không đúng, thật ra ngày hôm qua Lương Sở Uyên cũng không biểu hiện ra thái độ tức giận, thậm chí còn không hề có suy nghĩ gì. Là cô, là cô không thể quên được biểu tình của anh trong một khắc bị cô cự tuyệt kia, thất hồn lạc phách, giống như đứa trẻ bị ném mất món đồ chơi.
Trong đôi mắt anh là sự thỏa hiệp, cô lại bởi vì phần thỏa hiệp này mà vô cùng áy náy.
"Chúng ta cách rất gần, chỉ có khoảng cách mười phút, em nghĩ thật sự không cần chuyển đến dọn đi."
Sau khi chuyển nhà cô sẽ không có biện pháp để đối phó với việc mẹ cô bất ngờ đánh lén, đây là nguyên nhân thứ nhất. Một nguyên nhân khác, là cô nghĩ hai người có thể trong giai đoạn đầu tiên của tình yêu bảo trì khoảng cách, rồi sau đó mới suy xét xem có tiến thêm một bước thân mật hay không.
- --
Phần thân mật này không phải nói về thân thể, mà là mối quan hệ trên cả thân mật.
Thời gian hai người ở bên nhau quá ngắn, ở chung lại quá nhanh, mấy ngày đầu có lẽ còn có thể ân ân ái ai, nhưng cô bảo đảm, không được bao lâu sẽ có các vấn đề xuất hiện. Mâu thuẫn kéo tới sẽ làm cho tình yêu trở nên gian nan khô khốc, đến cuối cùng không thể biết được bọn họ có thể có kết quả hay không, không nói đến tốt xấu, tất cả đều là lời nói suông.
Ở chung là một loại khảo nghiệm quan hệ, chờ đến khi quan hệ càng ổn định hẵng nói.
Chỉ là Lương Sở Uyên hình như không nghĩ như vậy.
Cho đến tối hôm qua, trước khi đi vào giấc ngủ Tô Yểu đều suy nghĩ, có thể có liên quan tới hoàn cảnh trưởng thành, cô cảm thấy Lương Sở Uyên có chút quá dính cô.
Vấn đề này lặp đi lặp lại trong đầu, mãi cho đến khi trong xe yên tĩnh phát ra tiếng "tinh", sau đó đột nhiên im bặt.
Lương Sở Uyên: Đã tỉnh, đang nhìn trần nhà.
Tô Yểu cười cười: Bị tắc ở trên cầu vượt hai mươi phút, đói quá.
Lương Sở Uyên: Không ăn cơm sáng?
Tô Yểu: ăn một cái bánh bao. Anh đi phòng bếp xem đi, em mua bữa sáng.
Lương Sở Uyên: Lát nữa anh ăn. Sau khi thông đường nhớ xuống xe mua đồ ăn, đừng để bị đói.
Trả lời tin nhắn đến, thấy giao thông phía trước có dấu hiệu tích cực, Tô Yểu cũng không nhìn di động nữa, tâm tình so với năm phút đồng hồ trước tốt hơn rất nhiều.
...
Trước khi về đến nhà, Tô Yểu còn khờ dại cho rằng Mộc Vi thúc giục cô trở về là bởi vì nhớ cô.
Không nghĩ lại có mục đích khác.
"Con không đi."
Mộc Vi trừng mắt: "Sao con lại không đi? Con có biết con bao nhiêu tuổi rồi không!"
Tô Yểu bực mình, trộm nhìn về phía Tô Nguyên, vừa định gửi tín hiệu cầu cứu thì đã bị Mộc Vi chặn lại, "Đừng nhìn ba con nữa. Lần này ông ấy cùng mặt trận với mẹ."
"...Mẹ, con cũng không quen biết người ta." Tô Yểu vô lực nói.
"Ăn bữa cơm không phải liền quen biết sao? Người lần này mẹ vô cùng vừa lòng, mẹ con liền tâm, con đi gặp, cũng sẽ vừa lòng."
"..." Hảo một cái mẹ con liền tâm, Tô Yểu che mặt lại kêu rên, cùng đường, chỉ có thể thừa nhận, "Con có người yêu rồi."
Ai ngờ so với bất kỳ ai Mộc Vi đều tinh hơn, nhất thời cao giọng: "Ai? Là cái người không nói được kia?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi