ĐỌC TÂM - TRÀ TRÀ HẢO MANH

Sinh nhật Tô Yểu vào ngày cuối cùng của tháng sáu. Trước đó một tháng, cô đã nộp đơn xin từ chức cho Điền Lệ Quân. Lúc này mặc kệ Điền Lệ Quân nói như thế nào cô cũng không có ý muốn ở lại.
Sau khi từ chức, cô không có việc gì một thân nhẹ nhàng, chờ Lương Sở Uyên có thời gian nghỉ sẽ cùng anh trở về Gia Thành. Vì muốn Mộc Vi cùng Tô Nguyên có chuẩn bị tâm lý, Lương Sở Uyên đưa cô đến dưới lầu liền không trực tiếp đi lên mà đánh xe đến khách sạn thuê phòng.
Tô Yểu kéo hành lý tiến vào thang máy, cửa vừa mới mở ra liền nhìn thấy cửa lớn nhà mình, âm thanh Mộc Vi sai sử Tô Nguyên truyền đến, vẫn là hương vị quen thuộc. Cô cười cười, cởi giày, đi chân trần vào nhà, "Ba mẹ, con về rồi."
Mộc Vi từ phòng bếp chạy ra, lại không nhìn Tô Yểu mà nhìn chằm chằm phía sau cô, "Người đâu? Không cùng nhau trở về sao?"
Tô Yểu tức giận nói: "Anh ấy đi khách sạn trước, tối nay lại qua đây." Âm thanh càng nói càng nhỏ, đều là do chột dạ.
Mộc Vi à một tiếng, lại hừ hừ nói: "Trong nhà cũng không phải không có phòng, mẹ và ba con đều đã đem thư phòng dọn dẹp sạch sẽ, ở khách sạn làm cái gì!"
Tô Yểu âm thầm chửi rủa, còn không phải sợ trong chốc lát ngài phát hỏa đem người đuổi đi sao...Cô hàm hồ mà gật đầu: "Vâng để nói sau đi mẹ, ba con đâu?"
"Còn đang ở thư phòng thu dọn sô pha với giường kìa."
"Nga." Tô Yểu liếm liếm đôi môi khô ráo, bỗng nhiên thân mật mà ôm cánh tay bà.
"Mẹ, con nói với mẹ chuyện này."
...
Tô Yểu nghĩ sau khi chính mình thừa nhận trộm hộ khẩu để kết hôn, Mộc Vi sẽ có phản ứng là nổi trận lôi đình, châm chọc mỉa mai hoặc là buồn không hé răng...Nhưng cô không có nghĩ đến bà lại bình tĩnh như bây giờ.
"À, chuyện này mẹ đã sớm biết."
Tô Yểu kinh ngạc, "A?"
"Con là con gái của mẹ, chẳng lẽ mẹ lại không nhìn ra cái trò vặt vãnh này của con sao?" Mộc Vi liếc mắt nhìn cô, "Còn có, con cư nhiên dám mượn sức ba con làm chiến hữu, không biết ông ấy ở chỗ mẹ có bao nhiêu không đáng tin cậy sao?"
Tô Yểu: "..."
"Sau khi con lấy hộ khẩu không đến mấy ngày mẹ liền phát hiện, mẹ không trực tiếp truy cứu cũng là nể mặt mũi của chàng trai khăn quàng cổ kia thôi."
"Anh ấy ngầm tìm mẹ sao?"
Mộc Vi lắc đầu, "Lần trước mẹ nằm viện, đổi phòng bệnh còn không phải do cậu ta an bài sao? Người giúp mẹ, mẹ cũng không phải bạch nhãn lang --"
Mặt Tô Yểu lộ vẻ vui mừng, còn chưa kịp nói chuyện liền nghe Mộc Vi nói: "Nhưng là không đại biểu cho mẹ không tức giận."
"Con gái của mẹ từ nhỏ đến lớn nghe lời như vậy, cư nhiên đến khi sắp ba mươi tuổi lại nổi lên tính phản nghịch! Con nói con lén lút kết hôn..." Mộc Vi chọc đầu cô, "Giống cái gì hả? Ngày thường mẹ dạy con như vậy sao?"
Tô Yểu bị đau liền tránh né, biết Mộc Vi ăn mềm không ăn cứng liền vội vàng ôm lấy bà, "Mẹ à, mẹ cũng đừng tức giận được không? Không phải mong muốn lớn nhất của mẹ là đem con gả ra ngoài sao? Bây giờ con gả đi rồi, mẹ hẳn là nên vui mừng mới phải."
Mày liễu của Mộc Vi dựng ngược, "Con còn dám nói!"
Tô Yểu lập tức làm động tác kéo khóa miệng, không dám nói tiếp nữa.
Mộc Vi tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, bà vẻ mặt hận sắt không thành thép, "Con chờ lát nữa liền dẫn cậu ta tới gặp mẹ."
Tô Yểu đem khóa kéo vô hình trên miệng mình kéo ra, "Cho nên ý mẹ là...Tiếp nhận sao?"
"Nghĩ tốt thật." Mộc Vi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, "Để cậu ta đến gặp mẹ trước, sau đó nói gì thì nói."
Vậy cũng coi như là bắt đầu tốt rồi. Tô Yểu hít một ngụm khí, bảo đảm nói: "Anh ấy tuyệt đối sẽ không làm mẹ thất vọng!"
Mộc Vi không dao động, "Nói trước thái độ của mẹ sẽ không quá tốt đâu, bảo cậu ta chuẩn bị sẵn sàng."
*
Tô Yểu đến khách sạn tìm Lương Sở Uyên, trên đường về nhà luôn miệng nói chuyện, cô rất khẩn trương, còn khẩn trương hơn so với Lương Sở Uyên. Trước khi vào thang máy, cô nhìn người đàn ông như giếng cổ không gợn sóng bên cạnh, có chút nhụt chí: "Sao anh không khẩn trương chút nào vậy?"
Lương Sở Uyên nắm tay cô, ấn nút thang máy, "Bởi vì anh chờ mongnhiều hơn là khẩn trương." Anh muốn đi xem nơi Tô yểu suy hoạt từ nhỏ, dung nhập hoàn toàn vào sinh hoạt của cô. Người nhà cũng tốt, bạn bè cũng tốt, cho dù là một cái giường một cái bàn, anh đều muốn nhìn một lần.
Khi anh nói những lời này, Tô Yểu còn chưa cảm thấy cái gì, nhưng chân chính làm cô xúc động chính là đáy mắt anh để lộ ra ôn nhu. Má cô ửng đỏ, siết chặt tay anh, "Mẹ em thật ra rất dễ nói chuyện, chính là tính tình tương đối thẳng thắn, nói chuyện trực tiếp, anh đừng để ý, nghe tai này ra tai kia là được."
Rât nhanh đã đến tầng tám, Lương Sở Uyên thấy cửa thang máy mở lắc lắc đầu, "Anh sẽ không để ý."
Yêu ai yêu cả đường đi.
Người nhà Tô Yểu cũng chính là người nhà của anh.
Mộc Vi nói sẽ không cho Lương Sở Uyên sắc mặt tốt nhưng khi nhìn thấy người thật, bà lại thất thần một lát. Lúc trước ở Ôn Thành, bà đã từng nhìn cậu ta từ xa, chỉ cảm thấy người này cao lớn, tay dài chân dài, ngũ quan tuy không nhìn rõ lắm cũng có thể thấy cậu ta rất trắng trẻo. Lúc này nhìn gần đánh giá, mặt mày đẹp đẽ sạch sẽ giống như gió ngày hè, nguyên bản muốn làm khó dễ đột nhiên bị thổi một cái bay sạch. Bà ho khan một tiếng, thọc thọc cánh tay Tô Nguyên bên cạnh, "Ông châm trà đi."
"À đúng đúng, pha trà pha trà." Tô Nguyên như mới tỉnh dậy từ trong mộng, ông là lần đầu tiên nhìn thấy Lương Sở Uyên, với tư cách một người cha, ông vừa lòng nhưng đồng thời cũng có chút ưu sầu. Nguyên nhân là ông sợ Tô Yểu không hợp với nửa kia như vậy. Nhưng ông luôn là người ôn hòa, cũng không biểu hiện ra nửa điểm lo âu, chỉ cười cười, để Tô Yểu tiếp đón Lương Sở Uyên ngồi xuống trước, "Cháu tới là tốt rồi, còn mang nhiều đồ như vậy làm gì, thật tốn kém!"
Lương Sở Uyên cười nói hai câu lời hay ý đẹp, tốc độ nói nhẹ nhàng chậm chạp, câu chữ rõ ràng, người nghe được liền sinh ra hảo cảm.
Kể cả Mộc Vi cùng không khỏi nhìn anh thêm mấy lần.
Nếu Tô Yểu có thể nghe được suy nghĩ trong lòng bọn họ, sợ là sẽ vui vẻ đến mức muốn nhảy lên. Nếu tốc độ nói chuyện chậm của Lương Sở Uyên ở trong mắt bọn họ đã không phải là vấn đề, vậy thì cô cũng không có gì phải lo lắng.
Sau khi Mộc Vi đi theo Tô Nguyên vào phòng bếp bận rộn, Tô Yểu mang Lương Sở Uyên đến phòng cô. Cửa vừa đóng lại, cô liền quay người nhón chân lên hôn hôn cằm anh, "Giỏi quá!"
Anh thuận thế ôm eo cô đi về phía mép giường, "Chú dì đều là người dễ nói chuyện."
"Em cũng không nghĩ tới." Tô Yểu còn tưởng rằng Mộc Vi sẽ kén cá chọn canh, "Có khi là anh quá ưu tú, không có gì để soi mói đi."
Lương Sở Uyên cười, nhìn quanh phòng một vòng. Căn phòng cũng không lớn, khoảng hai mười mét vuông, mỗi góc đều để rất nhiều vật dụng, nhưng bởi vì gọn gàng ngăn nắp nên cũng không nhìn ra một tia chen chúc chật chội.
Anh cầm lấy khung ảnh trên tủ đầu giường, trên ảnh Tô Yểu tóc buộc cao, lộ ra cái trán trơn bóng, mặt mày cong cong như vầng trăng non, tươi cười ngọt ngào.
"Đây là ảnh chụp tốt nghiệp cấp ba của em, có phải nhìn rất ngốc không?"
"Rất đẹp." Anh vuốt ve khung ảnh, "Nếu anh có thể sớm gặp được em thì tốt rồi."
Tô Yểu cười hì hì câu lấy cổ anh, làm nũng, "Hiện tại cũng không muộn."
Vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa, Tô Yểu sợ tới mức run lên, thiếu chút nữa rơi khỏi người Lương Sở Uyên.
"...Mẹ gọt trái cây, cơm cũng sắp xong rồi, hai đứa ra ăn đi."
Tô Yểu vỗ vỗ ngực, vẫn chưa hết kinh hồn, "Con biết rồi!"
Nghe tiếng bước chân xa dần, trong lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi lạnh, thật sự có ảo giác như đang ăn trộm. Ít nhất trước khi ra khỏi cửa nhà, cô cũng không dám tiếp tục thân mật với Lương Sở Uyên.
Có thời gian giảm xóc, Mộc Vi bình tĩnh hơn rất nhiều. Chẳng qua giáo dưỡng của Lương Sở Uyên quá tốt, cái gì cũng chủ động làm, ngược lại Tô Yểu lại thành người rảnh rỗi. Bà xem ở trong mắt, cũng không thật sự làm khó dễ, chỉ ở trên bàn cơm làm bộ như không có việc gì hỏi mấy vấn đề.
Đối mặt với vấn đề, Lương Sở Uyên đều đáp lời tích thủy bất lậu (*), tận lực hướng về phía tích cực. Sau một hồi đối thoại, Mộc Vi đối với cá nhân cậu ta cũng không có ý kiến gì, nhưng nếu muốn nghĩ sâu hơn, bà lại phát hiện chính mình biết được cũng không nhiều, có thể thấy được người này kỹ xảo nói chuyện có bao nhiêu linh hoạt.
(*) tích thủy bất lậu: không rơi một giọt nước, ý chỉ nói chuyện kín kẽ, cẩn thận.
Tô Yểu ở bên anh, cũng không biết có thể có hại hay không. Trong lòng Mộc Vi ngay lập tức nổi lên ý niệm giống với Tô Nguyên.
Sau khi ăn xong, Lương Sở Uyên nhanh tay mà hỗ trợ thu thấp chén đũa, Mộc Vi cũng kệ, theo ý cậu ta đi. Khóe mắt nhìn thấy Tô Yểu đang chọn lê trong đĩa trái cây ăn, bà cắn răng đạp chân cô một cái, áp thanh nói: "Đi hỗ trợ!"
Tô Yểu bị đá làm cho thân thể hơi lảo đảo, lầu bầu hai tiếng liền đi vào phòng bếp bồi Lương Sở Uyên.
Mộc Vi ở bên ngoài nhìn lại cảm thấy chính mình buồn lo vô cớ.
Rốt cuộc nhìn trước mắt, chàng trai khăn quàng cổ đối với Tô Yểu thật sự khá tốt.
————
Tác giả: Đi một chút cốt truyện, không cẩn thận viết nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi