ĐÔI MẮT

Giữa trưa ngày hôm sau, Dư Thần Dật đang mơ màng ngủ thì đột nhiên bị chuông cửa đánh thức.

Anh ngọ nguậy mở mắt ra, đầu óc mê man, huyệt thái dương đau âm ỉ hệt như bị kim đâm.

Anh khẽ rít lên một tiếng, lấy điện thoại từ dưới gối ra, đầu tiên là nhìn thời gian trên đó, mới nhận ra đồng hồ sinh học bình thường rất tốt của mình đột nhiên lại bãi công, anh cứ vậy mà ngủ thẳng cẳng một giấc dài.

Wechat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là tin nhắn từ Cố Châu Lâm, còn có cả một vài cuộc gọi nhỡ của Cố Châu Lâm.

Chuông cửa vẫn còn đang vang lên, anh không kịp mở tin nhắn ra xem, trước tiên là chuẩn bị xuống giường đi mở cửa.

Kết quả chân vừa mới chạm xuống sàn, lập tức bị lạnh đến run cả người… tối hôm qua sau khi anh bị dọa vội vàng chạy về nhà, không biết có phải do uống rượu rồi trở nên hồ đồ hay không mà ngay cả dép lê anh cũng không mang vào.

Không biết là ai đang ấn chuông cửa, tiếng chuông cứ dồn dập không ngừng, từng tiếng chuông nối tiếp nhau vang lên, đến cả một giây tạm nghỉ cũng không có, trong hai phút anh dừng lại để xem điện thoại, tiếng chuông cửa và tiếng đập cửa cùng nhau vang lên.

Đến thời gian để anh tìm một đôi tất mang vào cũng không có, hai chân trần trực tiếp đi trên sàn nhà, nhe răng trợn mắt nhảy đi mở cửa.

Dư Thần Dật bị tiếng chuông cửa vang lên như đòi mạng khiến anh quên cả nhìn vào mắt mèo đã trực tiếp mở cửa ra, ngoài cửa, bàn tay Cố Châu Lâm đang gõ cửa không kịp thu lại, suýt nữa đã gõ thẳng lên đầu Dư Thần Dật.

Sắc mặt Cố Châu Lâm trông có vẻ không được tốt lắm, đôi chân mày xinh đẹp cau chặt lại, đôi mắt trước giờ vốn dịu dàng bình tĩnh không biết có phải do không được chiếu sáng hay không mà trở nên tối đen không chút gợn sóng như mặt hồ tĩnh lặng, khóe miệng mím chặt lại, cả người tỏa ra một hơi thở lạnh lẽo.

Đây là lần đầu tiên Dư Thần Dật nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Châu lâm, anh theo bản năng ngẩn ra một chút, nhỏ giọng xuống, thử thăm dò gọi: “Tiểu Lâm?”

“Ừm.”

Cố Châu Lâm hình như cũng bị chuyện Dư Thần Dật đột nhiên mở cửa xuất hiện trước mặt làm cho giật mình, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, vài giây sau mới nhúc nhích cơ thể, khoé miệng vừa mới căng chặt từ từ thả lỏng ra, hắn giương mắt nhìn Dư Thần Dật, dòng nước tĩnh lặng bên trong ánh mắt bỗng nhiên sinh động hẳn lên, ánh mắt trở nên sáng ngời trong suốt.

“Anh ơi, anh làm em sợ muốn chết.”

Cố Châu Lâm thở phào một hơi rõ dài, ánh mắt không chút dấu vết lướt qua bả vai của Dư Thần Dật nhìn vào căn phòng không một bóng người, bả vai vừa căng cứng ban nãy mới dần thả lỏng xuống, “Em điện thoại anh không nghe máy, em còn tưởng tối hôm qua anh uống say rồi xảy ra chuyện, suýt chút nữa là em chuẩn bị báo án rồi.”

“Không sao, em vào trước đi, có gì thì nói sau.” 

Dư Thần Dật nghiêng người sang một bên cho Cố Châu Lâm đi vào, đột nhiên anh cảm thấy có gì đó không đúng, anh hỏi lại Cố Châu Lâm: “Tại sao em biết tối hôm qua anh uống say?”

“Đi ra ngoài ăn tiệc thế nào cũng phải uống rượu mà.”

Đôi mắt Cố Châu Lâm nén giận liếc nhìn Dư Thần Dật một cái, cúi người cởi giày ra, “Hơn nữa bình thường tầm chín mười giờ hơn là anh đã dậy rồi, nhưng hôm nay một cái tin nhắn cũng không có nên em nghĩ anh…….”

Giọng nói của Cố Châu Lâm đột nhiên dừng lại, ngay cả động tác cởi giày cũng dừng lại, Dư Thần Dật đợi vài giây vẫn không thấy Cố Châu Lâm nói tiếp, khó hiểu hỏi: “Hửm? Nghĩ anh thế nào?”

“Khụ.”

Cố Châu Lâm cúi đầu ho một tiếng, hắng giọng lại, lúc mở miệng nói tiếp thì giọng nói có chút khàn khàn: “Nghĩ rằng anh hẳn là say rượu rồi.”

Sau khi Cố Châu Lâm đổi giày xong thì đứng thẳng dậy nhưng hắn lại không ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên đôi chân trần đi trên sàn nhà của Dư Thần Dật.

Hắn liếm liếm môi, ánh mắt lúc sáng lúc tối.

Đôi chân trần của Dư Thần Dật giẫm lên sàn nhà, những ngón chân trắng nõn bị động lạnh có chút ửng đỏ lên, vô tri vô giác cuộn lại một chỗ, ngón chân nhúc nhích cọ cọ xuống mặt sàn.

Cố Châu Lâm ngắm nhìn những ngón chân của Dư Thần Dật, hô hấp gần như dừng lại.

Bây giờ hắn muốn ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy cổ chân mảnh khảnh của Dư Thần Dật, đem những ngón chân đáng yêu của Dư Thần Dật ngậm vào trong miệng vừa gặm cắn mút hôn.

Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt trừng lớn đỏ bừng.

Dư Thần Dật cảm thấy chân mình bị đông lạnh sắp chết, cũng nhanh chóng mở tủ giày mang dép lê vào, anh không nhìn thấy biểu cảm của Cố Châu Lâm, vươn tay sờ sờ bụng mình, sau đó cảm thấy có chút đói bụng, liền hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa ạ.”

Cố Châu Lâm giơ bàn tay đang xách một bịch đồ to lên, nhẹ nhàng lắc lắc với Dư Thần Dật rồi nói: “Nhưng em có mua một ít đồ ăn đến, anh ngồi đợi một chút đi, em đi hâm nóng đồ lại đã.”

“Được.”

Sau khi Cố Châu Lâm đến nhà Dư Thần Dật vài lần, mọi thứ bày trí trong nhà Dư Thần Dật hắn đều quen thuộc hết, Dư Thần Dật cũng không khách khí với hắn nữa, sau khi gật đầu thì chuẩn bị đi vào phòng tắm rửa mặt.

Kết quả không đợi Dư Thần Dật xoay người đi, Cố Châu Lâm đã vươn tay sờ lên mặt anh.

Một tay kia của Cố Châu Lâm còn cầm túi đồ ăn, tay còn lại nâng mặt của Dư Thần Dật lên, đuôi ngón tay áp út chạm vào dưới cằm của Dư Thần Dật, ngón giữa và ngón áp út giống như vô tình chạm vào vành tai của anh, hai ngón tay khẽ khép lại sờ một chút, ngón tay cái kề sát vào gương mặt anh, giống như đang dịu dàng lưu luyến vuốt ve qua lại trên mặt anh.

Có lẽ do đứng ngoài cửa quá lâu, ngón tay của Cố Châu Lâm vô cùng lạnh lẽo, khi ngón tay cái vuốt ve trên mặt của Dư Thần Dật, không hiểu vì sao lại khiến Dư Thần Dật nghĩ tới con rắn đang trườn bò trên người mình, cảm giác giống như lớp vảy lạnh như băng cọ xát từ từ lướt qua da thịt anh.

Dư Thần Dật bỗng nhiên rùng mình một cái.

Nhưng không đợi anh nói gì, rất nhanh Cố Châu Lâm đã thả tay ra, cái đụng chạm mơ hồ vừa rồi giống như chỉ là một ảo giác thoáng lướt qua.

Biểu cảm trên mặt Cố Châu Lâm vô cùng dịu dàng, giống như chuyện đột nhiên sờ mặt Dư Thần Dật ban nãy là một chuyện quá đỗi bình thường, là một chuyện vụn vặt không đáng để nói tới.

“Sắc mặt của anh không tốt lắm đâu, bây giờ đầu còn đau không?” Giọng điệu của Cố Châu Lâm kèm theo một chút quan tâm, hắn lấy một hộp thuốc từ trong túi ra nhét vào tay Dư Thần Dật, ánh mắt nhìn Dư Thần Dật dịu dàng đến mức có thể chảy thành vũng nước: “Lúc em đến có mua thuốc cho anh, nếu thật sự khó chịu thì cứ uống một chút đi, nhưng phải ăn cơm xong mới được uống đấy.”

Khi Cố Châu Lâm đưa thuốc, ngón tay của hắn có chạm một chút vào ngón tay của Dư Thần Dật, rõ ràng ngón tay của Dư Thần Dật vẫn lạnh như băng nhưng khi đối diện với ánh mắt của Cố Châu Lâm và giọng nói dịu dàng của hắn vọng vào trong tai, Dư Thần Dật chỉ cảm thấy phần da thịt lạnh lẽo ấy lập tức nóng lên như lửa đốt, giống như có một ngọn lửa đột nhiên bừng bừng cháy rực, thiêu sạch da đầu ngứa ran của anh.

Dư Thần Dật rụt mạnh tay lại, hộp thuốc kia vì không có ai cầm chắc mà rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng “lạch cạch”.

Anh vội vàng khom lưng nhặt lên, ngay cả nói chuyện cũng không ngoảnh lại nói với Cố Châu Lâm, anh cầm hộp thuốc xoay người bước nhanh vào phòng tắm.

Cố Châu Lâm đứng yên tại chỗ, hắn nhìn theo bóng lưng hoảng hốt như đang chạy trốn thú dữ và dòng nước lũ của Dư Thần Dật, rồi lại nhìn chằm chằm vào vành tai phía sau đang đỏ bừng lên của anh, nhịn không được cong miệng mỉm cười.

Hắn ngậm ngón tay vừa mới vuốt ve đôi má của Dư Thần Dật vào miệng, đầu lưỡi quấn lấy đầu ngón tay mút vào trong, rồi lại dùng ngón tay cọ xát vào cánh môi mình, che miệng lại cười thầm.

Một chút âm thanh hắn cũng không hề phát ra nhưng thân thể lại run rẩy kịch liệt, hai bả vai kích thích run lên, tay còn lại ôm lấy bụng cười gập cả người xuống, đến cả đuôi mắt cũng vì cười mà thấm tràn nước mắt.

Làn da của anh ấy,,,,,,thật ngọt quá đi…..

Miệng và đôi mắt hắn mở lớn, khoé môi lộ ra một nụ cười cường điệu.

Con mồi đã bắt đầu cắn câu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi