ĐÔI MẮT

Giữa trưa hôm đó, Cố Châu Lâm nhắn tin cho Dư Thần Dật trước, nói công việc của hắn có chút bận rộn, không thể ăn cơm cùng anh, trong lòng Dư Thần Dật thật sự rất loạn, ban đầu anh vốn định trưa nay sẽ nói hết toàn bộ những chuyện hồi sáng khiến anh nghẹn trong lòng cho Cố Châu Lâm nghe, nhưng sau khi nhận được tin nhắn, anh cũng chỉ có thể nói “Được.”

Anh tùy tiện lập nhóm đi ăn trưa cùng với đồng nghiệp, cả người có chút nặng nề, thậm chí anh còn không rõ buổi sáng mình gặp phải chuyện gì, loại trạng thái hệt như đi vào cõi thần tiên kéo dài mãi đến buổi chiều mới bình thường lại.

Dư Thần Dật xác định bản thân bị theo dõi, lại không biết vì sao mình lại bị người kia theo dõi, càng nghĩ anh càng cảm thấy kì lạ, lại không thể không nghi ngờ người theo dõi anh và người đánh Kỳ Tử Tuấn có thể là cùng một người.

Nhưng tại sao lại thế?

Dư Thần Dật ngồi ở bàn làm việc, lén quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, cau mày nghĩ: Mình đã đắc tội với ai chưa ta? Hay là mình và Kỳ Tử Tuấn cản đường của ai hả?

Mấy ngày nay trong công ty có tin đồn Kỳ Tử Tuấn sẽ được thăng chức, còn anh là người mới được Kỳ Tử Tuấn tự tay chỉ dạy, trong mắt của người khác anh chính là người cùng phe với Kỳ Tử Tuấn…..Dư Thần Dật càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có thể, thế nên sau khi suy nghĩ rõ ràng, tâm trạng anh dần thả lỏng hơn.

Loại thủ đoạn tiểu nhân bừa bãi vì mâu thuẫn trong công ty thật ra không đáng sợ, Kỳ Tử Tuấn bị đánh là do trở tay không kịp, chỉ cần anh đề phòng thì không sao rồi.

Hơn nữa, loại tôm tép nhỏ bé như anh, đối phương chưa chắc sẽ xuống tay.

Tấm lưng căng chặt cả ngày của Dư Thần Dật cuối cùng cũng được thả lỏng, anh cúi đầu thở phào một hơi, vừa cảm thấy người động thủ kia quả thật là không chịu nói lý.

Sau khi tan làm, Dư Thần Dật nhắn một tin an ủi cho Kỳ Tử Tuấn, trên đường đi tới ga tàu ngầm còn cố tình để ý xung quanh, quả nhiên ánh mắt hồi sáng không xuất hiện nữa.

Có lẽ không sao rồi.

Anh nghĩ như vậy, cứ thế chen chúc trong dòng người đang tan làm đi vào nơi sâu nhất trong tàu điện ngầm.

Tuyến tàu ngầm Dư Thần Dật đi sẽ tình cờ đi ngang qua một số khu vực tập trung nhiều người qua lại nhất trong trung tâm thành phố, mỗi lần đi vào đi ra trong giờ cao điểm đều vô cùng khó khăn, cho dù chen chúc vào đây, thì bên trong toa cũng đông đúc chật kín đến mức không thể xoay người được.

Sau một vài trạm, từng dòng người này đến dòng người khác, anh bị đẩy ép về phía xa nhất trong đuôi toa, chật tới nỗi anh không tài nào lấy điện thoại trong túi ra được, đành phải đứng ngẩn người nhìn bức tường trắng phía trước.

Nhưng giây tiếp theo, sau lưng anh liền có một bóng người cao lớn kề sát vào.

Cho dù trong xe có chật đến đâu, mọi người vẫn sẽ theo bản năng tránh cơ thể của mình đụng phải người khác, nhưng người phía sau anh rõ ràng không giống vậy, cả người hắn từ ngực đến bắp đùi đều dính chặt vào phía sau người anh, thậm chí có một chân còn chen vào giữa hai chân anh.

Dư Thần Dật lập tức cau mày, vì không thích ứng nên cố gắng nhích người mình về trước một chút, nhưng khi anh vừa mới kéo dãn khoảng cách được một ít, người kia lại tiếp tục tiến lên dính vào người anh.

Trong lòng anh có chút khó chịu, muốn xoay đầu lại xem người phía sau rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng không đợi anh hành động, người phía sau đột nhiên vươn tay ra, ghì chặt cổ anh.

Trên tay người kia mang một bao tay làm bằng da màu đen, khi chất da lạnh lẽo quấn chặt lấy cổ anh, Dư Thần Dật bị lạnh run lên, toàn thân liền tê rần một lát, cả người bắt đầu nổi da gà.

Dư Thần Dật hoảng sợ mở to mắt, bởi vì bị bàn tay kia bóp cổ nên anh không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể vươn tay về phía sau, muốn đẩy đối phương ra.

Nhưng anh vừa mới vươn tay ra, người phía sau như đã sớm đoán được, hắn nắm tay anh chế trụ ra sau thắt lưng.

Người đó thả lỏng tay đang bóp cổ của Dư Thần Dật ra, dùng đôi tay mang bao da di chuyển từ cổ đến cằm anh, còn hung hăng bóp lấy quai hàm của Dư Thần Dật, chóp mũi dán lên cần cổ trắng nõn của Dư Thần Dật, chôn mặt mình vào sau gáy anh nặng nề hít lấy, toàn bộ khí nóng đều phả và cổ Dư Thần Dật.

Dư Thần Dật tức giận đến phát run, nhưng hai tay lại bị nắm chặt không thể giãy ra, chỉ có thể cong eo, ý định muốn đẩy người đó ra.

“Ưm…..” Người phía sau đột nhiên phát ra một tiếng thở dốc nặng nề, cẳng chân đặt ở giữa hai chân anh dần hướng lên trên, khàn giọng nói: “Anh cứ vặn vẹo như thế làm em thoải mái lắm …..”

Cả người Dư Thần Dật liền cứng ngắc, cái mông chuẩn bị động đậy lập tức không dám nhúc nhích nữa, thở hổn hển chửi một tiếng sau đó khẽ nói: “Tên biến th….ưm….”

Anh còn chưa nói xong, bàn tay vốn dĩ đang nắm quai hàm anh đột nhiên buông ra, ngón tay trực tiếp cắm thẳng vào miệng anh, mùi hương của chất da trên bao tay ngập tràn trong khoang miệng.

Dư Thần Dật không tin nổi trừng lớn mắt, thân thể run rẩy kịch liệt, tất cả trên mặt đều là sự thù hằn, giây tiếp theo đầu lưỡi của anh bị người ta dùng tay kẹp lấy đùa giỡn.

Hai ngón tay kia rất linh hoạt, kẹp lấy đầu lưỡi của Dư Thần Dật trêu đùa, còn duỗi tay vào trong miệng anh, anh bị ép mở lớn miệng, nước bọt không nhịn được tràn ra khoé miệng, ngay khi ngón tay duỗi sâu vào trong, Dư Thần Dật nhịn không được phát ra những âm thanh nức nở.

Không biết qua bao lâu, tàu ngầm đến trạm rồi dừng lại, người đàn ông kia đẩy Dư Thần Dật sang phía bên cạnh, nhanh chóng vọt ra khỏi toa tàu.

Dư Thần Dật lảo đạo chạy ra theo, đôi môi và khoé mắt anh đỏ bừng, trên trạm tàu người đến người đi, căn bản anh không có cách nào tìm được tên biến thái vừa rồi.

Cảm nhận được có người dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh, Dư Thần Dật theo bản năng che kín miệng lại, đầu lưỡi của anh lúc này còn đang run lên, mùi vị của bao tay da còn đọng lại trong miệng.

Cảm giác buồn nôn trong dạ dày liên tục cuộn trào dâng lên, anh nhanh chóng theo bản hướng dẫn tìm được một nhà vệ sinh, anh chạy ào vào trong nôn khan một trận, đôi mắt đỏ hoe bước ra cửa, tình cờ va trúng một người.

Dư Thần Dật cúi đầu khàn giọng nói: “Xin lỗi.”

Người đụng vào anh hoàn toàn không có ý định tránh ra, phía xa xa phát loa thông báo có tàu đến trạm, nhưng ở đây lại yên tĩnh không một bóng người.

Nhớ đến chuyện vừa rồi xảy ra trong tàu, hai tay Dư Thần Dật không nhịn được run lên, một loại suy nghĩ đáng sợ dâng lên trong lòng anh, anh không dám ngẩng đầu dậy, theo bản năng muốn lui người về sau.

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu anh.

Cố Châu Lâm đỡ lấy vai anh, kinh ngạc hỏi anh: “Anh? Anh làm sao vậy?”

Dư Thần Dật dồn sức nắm chặt tay áo của Cố Châu Lâm, toàn thân hệt như bị mất hết sức lực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi