ĐÔNG PHONG BẤT DỮ


- Bái kiến nhị vị thân vương!
Băng qua một dãy hành lang dài.

Dịch Thừa Tiền với vị đồng liêu của mình cuối cùng cũng vào đến nơi, hướng đến hai anh em nhà họ Quân hành cái lễ ra mắt.

Quân Bất Hận nhìn hai người trước mặt, xác định luôn việc họ không mang theo bất kì lễ vật nào đến đây, gật đầu hài lòng.

- Miễn lễ đi!
Bất Hối lấy lại vẻ nghiêm túc của một tướng lĩnh, cho nghĩa đệ này của mình thu lại lễ nghi, đồng thời ban tọa.

Người hầu trong phủ lập tức dâng trà, đặt lên cái bàn giữa hai người đó.

Do thời tiết dạo này không mấy dễ chịu cho nên trà cũng là loại thanh mát, giúp giải tỏa bực bội, với nữ nhân còn có thêm công dụng dưỡng nhan.

- Đệ đến chúc mừng đại ca với tam đệ được phong vương vị, không biết có đúng lúc chứ?
"Có lúc nào không đúng đâu?" - Quân Bất Hối cười cười, ánh mắt lướt một lượt trên người Dịch Thừa Tiền, sau đó lại di chuyển sang Mẫn Hi kế bên gã.

Hắn bĩu môi, có ý trêu chọc một phần, còn lại là hỏi thật: "Đệ đến đại ca đã quý lắm rồi, còn dắt thêm đệ tư làm gì?"
Từng câu từng chữ truyền đến khiến Mẫn Hi giật mình nhưng vẫn bình tĩnh bên ngoài.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nhớ lại chuyện Dịch Thừa Tiền gần như không cho ai khác biết chuyện gã đoạn tụ.

Gã giữ kín đến mức ở nhà cũng diễn, vậy mà sao Nguyên Đức Vương lại biết? Phải chăng vương gia là tướng tài, nhìn phát đoán được ngay tâm tư của người khác? Nếu vậy thì kế hoạch tạo thế lực của hắn phải làm sao?
Có điều Phác Mẫn Hi vẫn chưa biết, Nguyên Đức Vương, Văn Đức Vương với Dịch Thừa Tiền là huynh đệ kết nghĩa.

Ngoài hắn ra, Bất Hối với Bất Hận cũng biết chuyện Dịch Thừa Tiền thích nam nhân.

- Nào có đệ tư, đệ còn đang ế đây này.

"Lại còn nói dối huynh.


Nếu vậy người bên cạnh đệ là ai thế?"
- À, đây là đồng liêu của đệ.

Năm nay y đỗ tam giáp, trên đệ một bậc, cho nên kết làm bằng hữu.

Vừa nãy đệ thấy y đến trước cửa nên ngỏ ý muốn vào cùng.

Quân Bất Hối cười khinh, đoạn quay sang Mẫn Hi.

Hắn vào triều chưa được bao lâu nhưng đủ để biết mình nên làm gì lúc này.

Bản thân đứng dậy, tiến ra giữa, tự giới thiệu về bản thân.

Trái với Quân Bất Hối, Quân Bất Hận mặt không biến sắc nhìn thanh niên này.

Dịch Thừa Tiền kia vốn là tài tử kinh thành, lại còn là con cháu nhà thư hương thế gia, vậy mà lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt đánh bay khỏi ghế trạng.

Y nghĩ người này tâm tư có lẽ cũng không nhỏ, hôm nay đến đây ngoài mặt chúc mừng chỉ là phụ, cái ý chính chắc chắn muốn tìm một chỗ dựa tốt.

Bất Hận phe phẩy quạt giấy.

Bất quá, y thử hắn một chút vậy.

"Thoạt nhìn qua đã thấy cách ăn mặc của đại nhân tuy đơn giản nhưng không hề tầm thường, biểu lộ rõ bản thân thuộc tầng lớp cao quý.

Có điều bổn vương quan sát thấy ngài đi một thân một mình, không có hạ nô theo sau hầu hạ sao?"
Quạt giấy che ngang nửa mặt, y mỉm cười.

Chuyện mà Bất Hận không ngờ tới nhất là y đã đánh giá sai Phác Thục Xuyên.


Có thể y cùng hoàng huynh ra trận, thiên phương bách kế nhưng Mẫn Hi cũng thuộc hàng biệt cụ tượng tâm.

Không dễ dàng gì hắn đỗ đầu tam giáp, cũng không phải tự nhiên mà dám chửi Chu Văn Viên trên triều, trước mặt bá quan.

- Bẩm vương gia, hạ quan thấy bản thân đến đây mục đích cốt yếu vẫn là chúc mừng ngài cùng với Nguyên Đức Vương, nếu mang theo hạ nô bên mình, vậy chẳng khác gì đang diễu võ giương oai hay sao?
Hắn bẩm.

Vừa rồi hắn không có ngốc mà không biết ý tứ của Văn Đức Vương nhắc tới chính là ám chỉ lễ vật.

Lại còn thêm cả thái độ của y.

Nhìn thì phỏng đoán vương gia chắc chắn nhỏ hơn hắn.

Nhỏ tuổi nhưng khí thế không nhỏ, chả trách sao có thể giúp đại ca mình bình loạn tam phiên.

- Phác đại nhân hiểu nhầm rồi, bổn vương chỉ thấy là quan lại đi ra đường mà không có kẻ hầu người hạ đi theo thì khác gì người thường đâu thôi!
Bất Hận lại cười, tư thế ngồi có phần ngả về phía sau.

Y cười xong liền lái sang chuyện khác: "Thôi, hôm nay gặp nhau là duyên, chúng ta đừng nên tiêu cực với nhau, những gì vừa rồi coi như xí xóa nhé, được chứ?"
Vừa nãy y thử vài câu thôi đã biết được với cái khí chất không sợ ai này chắc chắn sẽ làm nên đại nghiệp, vì vậy biến Thục Xuyên thành người không cùng phe chính là ngu xuẩn.

Loại người này không phải để đối đầu, ngược lại nên kéo hắn lên cùng một chiếc thuyền.

Có như vậy mới chơi lại đám đại thần trong triều lần mấy vị hoàng tử kia.

Để đoạt hoàng vị, bọn họ ai mà chả xem y với ca ca như cái gai cần nhổ bỏ, nếu lôi được người tài về phe Bất Hối, vậy mọi thứ sẽ dễ dàng rồi.

Cuộc giao dịch này không chỉ Văn Đức Vương, Nguyên Đức Vương có lợi mà cả Phác Thục Xuyên cũng vậy.

Ta có thân thế, ngươi có chống lưng, đôi bên cùng hưởng lộc.


- Vâng, vừa rồi hạ quan cũng có phần quá lời, vẫn là mong vương gia bỏ qua nhé?
"Được được, huynh đệ của Dịch huynh cũng là huynh đệ của bổn vương." - Bất Hận gấp quạt, quay sang hoàng huynh với Dịch Thừa Tiền nói tiếp - "Huynh đệ chúng ta kế nghĩa ba người cũng nhiều năm rồi, hay hôm nay nhân ngày vui mà thêm một người đi, ý các huynh thấy sao?"
- Chuyện này tùy vào ý của đệ với đại ca nhé, ta sao cũng được.

Quân Bất Hối đang nhấp trà, suýt tí là bị sặc bởi đệ đệ mình.

Bình thường đứa nhỏ này không nghi ngờ ai thì cũng dè chừng kẻ khác, hôm nay mở lòng ra đúng thật rất lạ.

Cơ mà người nó chọn chắc chắn không tầm thường, cơ mà thằng nhóc Dịch Thừa Tiền dẫn đến cũng có phần dễ thương đấy.

- Được được, Thục Xuyên, ngươi bao nhiêu tuổi?
"Hạ quan năm nay vừa tròn mười sáu" - hắn đáp.

- Vậy thì ta phải gọi tam ca rồi.

Một nha hoàn trong phủ liền mang lên một chén rượu, đứng bên cạnh hắn.

Mấy người còn lại cũng có rượu.

Đến đây, tất cả cùng đứng dậy, Bất Hối nâng cao chén của mình, dùng khí chất của võ tướng nói to: "Hôm nay bốn huynh đệ Quân, Dịch, Phác tại Phỉ Dực điện kết thành tri giao, nguyện sống làm huynh đệ, chết cũng làm anh em nơi cửu tuyền."
Đợi hắn hô xong, ba người kia tuyên thệ một lần nữa xong liền uống sạch chén rượu này.

Hơi men tuy nồng nhưng không khiến cho Mẫn Hi say.

Loại rượu này chỉ kém rượu hôm trước thiết yến trong cung một chút, ngoài ra tư vị thật sự không tồi.

Hi vọng các đại ca sẽ không bắt hắn uống say.

Thề chứ say lên rồi quậy như hôm trước thì quê lắm.

"Bẩm vương gia, bên ngoài có Huy Nghiên Vương đến."
- Trời ạ, còn không mau cho đệ ấy vào?
Hắn vào triều chưa đủ lâu để có thể biết về vị thân vương này, có điều nhìn thái độ của Quân Bất Hận như vậy cũng ngầm đoán được đây là người y rất coi trọng, hoặc rất thân thiết với y.

Bất Hận không phải là kẻ tầm thường, người y chọn để chơi cùng chắc chắn cũng sẽ là một nhân vật đặc biệt không kém.


Mẫn Hi đảo mắt một vòng quanh điện, chỉ có Quân Bất Hối quay lại vị trí của mình rồi hạ toạ, ngoài ra không ai ngồi xuống, kể cả Dịch Thừa Tiền.

Hắn liếc mắt nhìn sang nhị ca.

Sắc mặt gã vẫn không có gì biến đổi nhưng cũng chả nói lên được ý định ngồi xuống.

Gã đứng ở đó, thứ thay đổi duy nhất trong tư thế chính là việc gã đặt tách trà xuống.

- Xin thỉnh an đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh.

Vị vừa bước vào hai tay khum lại, song song trước mặt, tay phải đặt lên tay trái, hơi cúi người hướng đến nhị vị hoàng huynh cấp cái bán lễ cho chu toàn.

Giờ thì hắn hiểu mình đứng lên để làm gì rồi, tất cả cũng chỉ vì tiện bề hành lễ thôi.

Nói trong cung quy củ nhiều, rối rắm như tơ lòng mấy thiếu nữ mới biết yêu chứ định chế quan lại cũng nhiều không kém.

Đừng tưởng chỉ có các nương nương mới cần hành lễ với nhau, tông thất cũng cần đấy, có điều nó chỉ đơn giản hơn một chút chứ vẫn nhiều.

- Miễn lễ cả đi, ban tọa.

Huy Nghiên Vương đi cùng với tâm phúc thân cận, trên tay cậu ta bê một cái mâm lễ gì đó được phủ kín bằng vải đỏ.

Con người này lúc mới bước vào đã không nhìn sang chỗ hắn hay Dịch Thừa Tiền một cái, có lẽ không muốn có người khác ở đây xem quà của mình.

Nếu vậy thì thôi, hắn cũng chả ở lại để làm gì, dù sao mục đích của hắn cũng đã đạt được rồi.

- Bẩm vương gia, hạ quan chợt nhớ nhà còn có việc, xin phép cáo lui.

"Ừm, lui đi." - Bất Hối gật đầu.

Hắn hành lễ một lần nữa, đoạn đi lùi bước ra khỏi điện.

Sau khi Mẫn Hi vừa đi, Dịch Thừa Tiền cũng nhận thấy không khí dần ngột ngạt hơn, cáo lui hồi phủ, nhường lại chỗ cho mấy vị to to ngồi đàm đạo..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi