DƯ VỊ KHÔNG LỐI THOÁT


_ Tiểu cô nương tỉnh lại rồi à, thấy trong người sao rồi, có cảm thấy khó chịu ở đâu không.
_Anh ....anh là ai....sao tôi lại ở đây , tôi đang ở bệnh viện sao ....có ..có chuyện gì xảy ra vậy!- cô gái hoảng hốt nói.
_ Cô không nhớ gì hết à~ chuyện đêm qua đó...cô còn nhớ tí nào không - Dạ Minh Sơn cứ thế mà chăm chọc
_Tôi tôi...chỉ nhớ mình...mình đang uống rượu rồi tảng bộ trên cầu lớn...và ...tôi...hình như đã gặp ai đó..., Không lẽ....người con trai đó là anh sao.
_ Ồ , không phải tôi đâu nhé , cô nhầm rồi , người đó là bạn tôi, anh ta đang ở trong phòng bệnh khác rồi.

_Vậy đêm qua đã có chuyện gì vậy , xin anh hãy cho tôi biết với!
Quả thật cô chẳng còn nhớ điều gì cả , dù có vận dụng hết trí lực cũng chả còn đọng lại được bao nhiêu.
_ Cô thật sự muốn biết sao, thật ra....cũng không dấu gì cô, hôm qua đã có một vụ tai nạn rất kinh khủng , người mà cô gặp hôm qua , đã bị cô trong lúc say đánh tới tấp...bị thương rất nặng, hình như....cũng sắp không qua khỏi rồi.
_Hả ??! Anh...anh nói sao....tôi đánh người
Nghe tới đây cô liền sợ hãi đến tột độ , cả người dân lên một sự lạnh lẽo , làn da trắng hồng ban đầu cũng dần trở nên nhợt nhạt vì quá lo lắng.

Hai tay cô siết chặt vào nhau như thể đang cố gắng để giữ bình tĩnh hết mức
_ Vậy hiện giờ , anh ta đang ở đâu ...tôi có thể gặp anh ấy để chịu trách nhiệm cho những gì mình làm được không.
_ Chịu trách nhiệm...cô gánh nổi không đó ~
_Dù có chuyện gì đi nữa tôi cũng phải chịu!
Nghe đến đây , Dạ Minh Sơn đã nhịn cười tới tột độ , ai ngờ cô gái trước mắt lại chân thành đến thế, bị lời nói dối trót lưỡi đầu môi của anh doạ cho phát khiếp , quả thật trêu chọc cô rất thú vị.
_Thôi được , cô cứ vệ sinh cá nhân đi rồi tôi dẫn cô đi gặp anh ấy nhé- Dạ Minh Sơn nói.

Sao đó anh bước ra ngoài để đợi cô.

Mười phút sao , cô cũng đã chuẩn bị xong rồi bước ra khỏi phòng bệnh
_Chúng ta đi thôi - cô gái lên tiếng.
Sau đó , Dạ Minh Sơn liền dẫn cô đến gặp người bạn quý hoá của mình...Tại căng phòng VIP đặt biệt của bệnh viện , cánh cửa dần dần được mở ra hé lộ danh tính người bên trong.

Minh Sơn hí hửng mở cửa bước vào như sắp được gặp vận may của mình.

Căn phòng bệnh to lớn hơn hẳn những căn phòng khác, các tư trang thiết bị y tế cũng tiên tiến hơn hẳn.

Ngoài phòng còn được thiết kế sang trọng theo kiến trúc hiện đại, chủ đạo là mà trắng tao nhã.

Mùi hương cũng vô cùng dễ chịu mà chẳng hề vương lấy nổi chút ít mùi của thuốc sát trùng.

Lần đầu bước vào căn phòng bệnh to đến thế đã khiến cô phải loá mắt mà ngước nhìn ....
_ Này bạn hiền , tôi mang người đến rồi nè - Dạ Minh Sơn vui vẻ nói.

_Xin chào anh , tôi tên là Vương Hỉ Ái , là người đã trót dại say xĩn mà gây ra cho anh bao nhiêu rắc rối vào ngày hôm qua , tôi thành thật xin lỗi anh vì những gì đã làm.

Tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm vì những chuyện này , từ ngày hôm nay cho đến khi anh mất.
Nghe tới đây , Trương Tuấn Hạo đã thấy có điều gì không ổn , anh liền liếc mắt nhìn người bạn đang cố gắng nhịn cười của mình.

_ Xin lỗi tôi biết tôi hỏi như vậy là rất vô lễ...nhưng bác sĩ có bảo là anh còn sống được bao lâu không...- Hỉ Ái e thẹn hỏi
_ Hahahaaaa , trời ơi ...chắc tao cười nhập viện mất
Cô đã hoàn toàn bị Minh Sơn lừa gạt mà không hề hay biết , đến cả Tuấn Hạo cũng bị lôi kéo vào trò đùa này.

Trong lúc hai người đang hoang mang lẫn nhau thì vị bác sĩ Dạ đây cứ cười thoã thích.

Đến mức sặt nước bọt lúc nào chẳng hay
_ DẠ MINH SƠN! - Trương Tuấn Hạo gằng giọng nói.

_ Thôi được...đừng nhìn tao như thế ...để tao nói , cười hoài cũng mệt lắm chứ.


_ Khoan đã....chuyện này là sao - Hỉ Ái thắc mắc hỏi.
Lúc này tâm trí cô đang rối bời không biết chuyện gì đang xảy ra , sắc mặt cũng không ngừng thay đổi, nhưng quan trọng hơn hết , không khí trong phòng ngày càng lạnh hơn bao giờ hết.
_ Xin lỗi tiểu cô nương nhé , vì nãy giờ đã lừa cô , đêm qua quả thật cô đã ra tay đánh người nhưng chỉ khiến người ta bị trầy xước nhẹ , không có gì nguy hiểm nên cô yên tâm nhé- Dạ Minh Sơn ân cần giải thích
_ Thật là...sao anh lại đùa tôi như vậy hả!!!
Sự bức xúc của cô đã dâng lên tới tột độ , không ngờ cuộc đời này bản thân lại bị trêu đùa quá đáng như thế.

Nhưng trái ngược với sự bức xúc của cô , tên bác sĩ Dạ đáng ghét ấy lại ngày càng thích thú.

Cũng phải thôi , mặc dù dẫn dỗi nhưng trông cô lại đáng yêu hơn bao giờ hết , khoé mắt long lanh ươn ướt như sắp khóc , hai má phính hồng trông rất đáng yêu.

_ Tôi không trêu ghẹo cô nữa , hai người cứ thong thả nói chuyện nhá ~
_Vậy anh hoàn toàn khỏe mạnh sao...không có gì quá nghiêm trọng phải không....cánh tay của anh vẫn ổn chứ, tôi...à ban nãy tôi đã nói rồi , tôi sẽ chịu trách nhiệm , tôi sẽ trả toàn bộ viện phí cho anh nhé.

_ Tiền phòng là 8 triệu , tiền khám bệnh băng bó vết thương khoảng 20 tiệu , tiền chụp MRI hết 2 triệu.

Tổng là ba mươi triệu.

Cô muốn thanh toán như thế nào ? - Trương Tuấn Hạo đáp.
_ Hả?? Sao ...nhiều quá vậy ...tôi...tôi xin lỗi anh , hiện tại tôi không có nhiều tiền ...nên tôi có thể trả cho anh từ từ được không.
Con số trên trời liền khiến cho cô choánh ván , ai ngờ tiền viện phí lại mắc như vậy chứ , chẳng biết cô phải đi làm bao lâu mới đủ đây.
_ Này này , sao mày keo kiệt thế hả , bộ tính bốc lột con gái nhà người ta à.
Dạ Minh Sơn lại châm dầu vào lửa nữa rồi.


Có lẽ ngồi im nghe chuyện không phải là phong cách của anh.
_ Cô mau đi đi , tôi không cần cô chịu đâu , tôi không phải dạng người thiếu tiền , từ nay về sau mong cô đừng gây chuyện khi nhậu say nữa.

- Trương Tuấn Hạo nói.
Sau khi nghe Tuấn Hạo nói xong , trí não ưu việt của cô lại một lần nữa vận động hết công suất....chẳng lẽ ..anh không tha lỗi cho cô sao , chẳng lẽ....anh muốn kiện chuyện này ra toà , muốn bỏ tù cô sao.

Cô sẽ bị đuổi học và cuộc sống tươi đẹp giờ đây của cô sẽ chấm dứt....
_ Không được!!!!! Tôi sẽ chịu mà xin anh đừng làm vậy , xin anh mà....!Mặc dù tôi không có nhiều tiền nhưng tôi hứa sẽ trả .
Tình thế này lại khiến anh khó hiểu hơn , ai đời lại nằng nặc đòi chịu trách nhiệm khi đã được tha thứ như vậy
_ Vậy bao lâu cô sẽ trả đủ tiền?
_ Tôi không biết - Hỉ Ái buồn bã đáp
_ Vậy nếu tôi nhờ cô làm một việc để trả nợ , cô có đồng ý không
_ Là việc gì? Nếu được tôi chắc chắn sẽ làm hết mình.
_ Ngủ với tôi một đêm để trả hết nợ.

Cô đồng ý không?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi