[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Nhà họ Dương.
Dương Cửu Lang về nhà xong không có chuyện gì để làm, hắn lại nằm phịch trên ghế nằm nghỉ ngơi, lần này Trương Vân Lôi không tới đánh hắn nữa, chỉ cảm thán một câu: Dương Cửu Lang, đột nhiên ta phát hiện ngươi thật sự rất tốt số luôn đó!
Thế mà cậu lại nói một thiên sát cô tinh tốt số! Dương Cửu Lang thoáng thấy rất hứng thú, tò mò hỏi y: Lời này nên hiểu thế nào đây?
Trương Vân Lôi đẩy hắn, ngồi xuống bên cạnh ghế nằm của hắn, sau đó xòe ngón tay ra tính toán nói với hắn: Ngươi xem đi, nhà ngươi có tiền, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, thân thể cũng rất khỏe mạnh, bản thân ta từ ngày quen biết ngươi đến nay, ngay cả cảm mạo cũng chưa từng thấy ngươi bị, trước đó lúc đấu với bọn cướp xong bị thương, dưỡng lại một chút có khi ngay cả sẹo cũng không thấy, ngươi còn có nhiều bạn bè như vậy nữa, trong khoảng thời gian này mọi người đều loay hoay sứt đầu mẻ trán, chỉ có một mình ngươi là nhàn rỗi, ngươi nói ngươi không tốt số thì ai tốt số?
Nghe y nói như vậy, hắn thấy hình như đúng là vậy thật, nhưng thiên sát cô tinh là số mệnh của hắn, khắc người xung quanh mà?
Dương Cửu Lang cười bất đắc dĩ, không tranh luận với y, nuông chiều nhéo chóp mũi y một cái: Ta ấy à, đúng là tốt số, nếu không thì sao lại gặp được người tốt đẹp như em!
Tất nhiên rồi! Trương Vân Lôi lập tức hất cằm lên hết sức kiêu ngạo, không biết xấu hổ mà nói: Gặp được ta là phước ba đời của ngươi, không có chuyện gì thì nên trốn trong chăn lén lút thấy vui mừng đi!
Ối chà chà! Dương Cửu Lang nhướng nhướng mày, lại nhẹ nhàng bẹo má y: Để ta xem da mặt này là dày đến bao nhiêu mới có thể nói ra mấy lời không biết ngượng miệng này!
Ngươi nói ai mặt dày! Trương Vân Lôi thở hổn hển đẩy tay hắn ra, đột nhiên nhào về phía hắn, tựa lên người hắn, dùng sức vò mặt hắn: Xin lỗi đi!
Ta sai rồi, ta sai rồi! Dương Cửu Lang lập tức xin tha, gỡ tay y ra, mỉm cười nhìn y, nhô đầu lên nhanh chóng hôn chụt một phát lên môi y: Là ta mặt dày, được chưa?
Trương Vân Lôi hơi sững người, phản ứng lại kịp cũng không giận, chỉ cười rồi hừ một cái: Ngươi nhận là được!
Thiếu gia! Thiếu gia!
Đổng Cửu Hàm vội vã chạy tới, quan hệ của hai người này luôn rất tốt, mỗi ngày nếu không cãi nhau ầm ĩ thì là đang ân ân ái ái, người làm trong phủ đều thường xuyên nhìn thấy, Đổng Cửu Hàm cũng không để ý đến việc họ còn đang liếc mắt đưa tình, chắp tay báo cáo như bình thường: Cửu Long thiếu gia tới rồi, bây giờ đang ở ngoài cổng chờ đấy ạ.
Cửu Long? Trương Vân Lôi nghe vậy bỗng bật dậy, nghĩ đến chuyện nhà họ Vương bị Vương Dụ Tôn chiếm, y đưa mắt nhìn Dương Cửu Lang với vẻ quái lạ: Chẳng lẽ Cửu Long lại tới tìm ngươi hỗ trợ đoạt lại gia sản?
Nếu thật là như vậy thì không gì bằng! Dương Cửu Lang bật cười, phất tay với Đổng Cửu Hàm: Mau mời cậu ta vào đi.

Dạ.

Đổng Cửu Hàm đáp lời, quay người chạy đi mời người, Trương Vân Lôi nắm lấy cánh tay Dương Cửu Lang, cau mày nói: Cửu Lang, ta cảm thấy chúng ta không nên giúp nó đâu.

Dương Cửu Lang hiểu ý của y, nhưng vẫn biết rõ mà còn cố hỏi: Tại sao vậy? Nói thế nào thì cậu ta cũng là cháu của em mà? Từ nhỏ các em đã lớn lên với nhau, cậu ta gặp khó khăn sao em không giúp?
Trương Vân Lôi thở dài: Chính vì như vậy đó, ta hiểu rất rõ về nó, từ nhỏ nó đã quen sống trong nhung lụa rồi, chưa từng nếm qua khổ cực, không ép nó tới đường cùng thì mãi mãi nó cũng không hối cải!
Dương Cửu Lang cười: Em có thể yên tâm về điều đó, không nói đến việc ta không có cách để giúp cậu ta, cho dù ta có cách đi nữa ta cũng sẽ không giúp cậu ta đâu, có một số khó khăn cũng nên để bản thân cậu ta trải qua mới được.

Nói đến đó thì Vương Cửu Long cũng đã tới, giây phút hai người nhìn thấy hắn, cả hai đều sửng sốt trợn to mắt ra nhìn hắn, Dương Cửu Lang còn la toáng lên: Má ơi! Ngài là ai vậy?
Vương Cửu Long không quan tâm tới trò đùa này của hắn, đi lướt qua hai người họ, không chút khách khí ngồi xuống tay vịn: Hai người sống nhàn rỗi thật đó!
So với đệ thì đúng là nhàn.

Dương Cửu Lang nói, nhíu mày hỏi lại: Huynh đệ, mấy ngày nay chắc là đệ phải đi làm khuân vác khổ cực lắm ha? Sao gầy thành thế này rồi?
Vương Cửu Long ỉu xìu nói: Thật ra đệ còn muốn được đi làm khuân vác đây, nhưng làm gì có ai thuê đệ chứ?
Trương Vân Lôi thấy hắn lạ, cuống quít khều Dương Cửu Lang, dùng ánh mắt ra hiệu hắn vào thẳng vấn đề chính, Dương Cửu Lang hiểu ý, đứng dậy bước tới trước mặt Vương Cửu Long, hỏi: Ờm...Đệ tìm ta có chuyện gì không?
Vương Cửu Long hít sâu một hơi: Đệ thì còn có chuyện gì được nữa? Dù sao thì ở nhà cũng chán, tìm huynh giết thời gian thôi.
Trời đất! Đây là Vương Cửu Long sao? Dương Cửu Lang dùng loại ánh mắt xa lạ dò xét hắn từ trên xuống dưới, làm thế nào cũng cảm thấy như hắn đã biến thành người khác rồi vậy.
Ờm...!Trương Vân Lôi tựa lưng lên chỗ dựa của ghế nằm, cố ý đề nghị với hắn: Đệ cũng có thể đi...Đi uống rượu mà? Hoặc là đi dạo phố, đi chọc chó, chọc chim gì đó, không phải trước kia đệ thường làm vậy à?
Vô nghĩa.

Vương Cửu Long lắc đầu.

Trương Vân Lôi không nhịn được mà bắt đầu trở nên lo lắng, nhíu mày nhìn Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang cũng đâu có biết nên làm gì, im lặng một lúc lâu mới hỏi hắn: À phải rồi, sao Cửu Linh không đi chung với đệ?
Vương Cửu Long biếng nhác tựa lên cột nhà: Hôm qua Đại Lâm đưa Đào Dương về nhà, bây giờ huynh ấy đang giúp Đại Lâm chăm sóc cho Đào Dương.

Trương Vân Lôi cười gượng nói: Vậy đệ cũng có thể đi giúp chăm sóc cho Đào Dương mà, hồi bé không phải hai người rất thân với nhau sao? Đại Lâm nó còn cứ trách đệ cướp vợ của nó!
Vương Cửu Long liếc nhìn y: Thì chính vì như vậy đó, Cửu Linh mới không cho đệ giúp.
Ơ! Vậy thì chúc mừng đệ! Dương Cửu Lang cười vỗ lên cánh tay hắn: Cửu Lương để ý như vậy, nói rõ là trong lòng cậu ta có đệ đó!
Đệ nhìn ra rồi, nhưng vậy thì phải làm sao đây? Cuối cùng Vương Cửu Long mới hơi phản ứng lại, nhưng còn hỏng hơn cả vừa rồi, cúi đầu thở dài: Bây giờ trong tay đệ chẳng có gì, ngay cả cha vợ cũng không dám đi gặp, làm sao cho huynh ấy hạnh phúc đây?
Nhìn hắn như vậy, Trương Vân Lôi thật sự rất lo, vội vàng đứng lên túm Dương Cửu Lang lôi ra xa một chút, nhỏ giọng hỏi hắn: Làm sao bây giờ? Bây giờ nó như vậy có khác gì chết rồi đâu!
Sao ta biết được là chuyện này đả kích lớn với cậu ta tới vậy? Đứa nhỏ này bình thường cũng đâu có như vậy đâu! Dương Cửu Lang nhíu mày nói, đưa mắt nhìn bộ dạng suy sụp đó của Vương Cửu Long, nhếch mày với Trương Vân Lôi: Ta thấy lần này cậu ta bị ép tới đường cùng thật rồi, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu!

Trương Vân Lôi cùng tán thành lời hắn nói, y lại hỏi: Vậy cứu bằng cách nào đây? Hay là ngươi tìm chút chuyện cho nó làm đi, dời sự chú ý của nó?
Có lẽ cách này được đó! Dương Cửu Lang bật cười, quay đầu đưa mắt nhìn Vương Cửu Long, thoáng lại thấy buồn rầu: Nhưng...Chuyện gì mới có thể dời được sự chú ý của cậu ta đây?
Hai người đều lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu, đột nhiên Dương Cửu Lang nghĩ ra một cách: Có rồi! Việc này chắc chắn cậu ta sẽ có hứng thú!
Việc gì cơ? Trương Vân Lôi hỏi.

Em xem đây! Dương Cửu Lang nhướng mày với y, sau đó quay người bước tới trước mặt Vương Cửu Long, nhỏ giọng nói vài câu, Trương Vân Lôi đứng xa nghe không rõ, chỉ thấy đột nhiên Vương Cửu Long ngồi bật dậy như cương thi, mặt mũi đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: Huynh nói thật à!
Dương Cửu Lang gật đầu, lại nói thêm vài câu với hắn, đột nhiên Vương Cửu Long trợn mắt trừng trừng, đẩy Dương Cửu Lang ra, chạy ra như bay ra cửa, Trương Vân Lôi thấy thế thì hỏi với vẻ khó hiểu: Ngươi nói gì với nó vậy?
Dương Cửu Lang cười nhưng không trả lời, nhìn qua hướng Vương Cửu Long chạy đi, nhếch môi đầy vẻ đắc ý.

Chạng vạng tối, nhà họ Quách.

Để mọi người đợi lâu rồi! Trương Cửu Thái vội vã chạy vào phòng ngủ, Quách Kỳ Lân vội vàng đón tiếp: Sao muộn vậy mới đến?
Trương Cửu Thái cười hối lỗi: Cả ngày nay bận rộn chữa bệnh miễn phí cho nên mới tới trễ.
Chữa bệnh miễn phí gì cơ? Quách Kỳ Lân không hiểu: Không phải dược liệu của tiệm thuốc các huynh xảy ra vấn đề sao? Sao bây giờ lại bắt đầu không thu phí?
Đúng vậy, cho nên hôm nay ta cũng không đòi tiền đệ! Trương Cửu Thái đùa, nhưng chưa nói cho hắn biết tình hình hiện tại của tiệm thuốc, Đào Dương vẫn ngủ, Quách Kỳ Lân một bên lo cho gia đình, một bên để ý trông nom tiệm sắp sầu chết đi được rồi, không nên khiến hắn lo lắng cho tiệm thuốc nữa.
Trương Cửu Thái bước đến bên giường, để rương thuốc xuống, đưa mắt nhìn Đào Dương còn đang hôn mê, tách mi mắt y ra xem, sau đó kéo tay y qua bắt mạch, Quách Kỳ Lân trông chừng ở bên cạnh không dám làm phiền, thấy hắn thu tay về mới lo lắng hỏi: Sao rồi? Lúc bọn đệ xuất viện Cửu Lượng có nói có thể tìm huynh đến khám thử, nói không chừng Trung y có thể có cách khiến đệ ấy tỉnh lại!
Đệ đừng nôn nóng.

Trương Cửu Thái kéo hắn đến bên ngoài sảnh, sau đó mới thở dài nói: Trung y đúng là có cách tiêu trừ cục máu trong đầu đệ ấy, nhưng cần phải châm cứu mới được, ta...Phối dược thì còn được, phương diện châm cứu ta thật sự không quá am hiểu, huống chi đệ ấy nhận một đòn quá nặng, cho nên ta cũng không thể cam đoan là có thể khiến đệ ấy tỉnh lại hay không nữa.
Quách Kỳ Lân không dám mạo hiểm tính mạng của Đào Dương, cau mày nói: Chẳng lẽ huynh thật sự không có cách gì khác sao?
Cũng không phải là không có cách nào.

Trương Cửu Thái lại thở dài: Trong số tất cả các thầy thuốc mà ta từng gặp thì kỹ thuật châm cứu của Cửu Lương là xuất sắc nhất, ngay cả Châu lão gia còn không sánh bằng, khoảng một tháng nữa là huynh ấy về rồi, có lẽ chúng ta có thể đợi thêm một chút nữa.

Quách Kỳ Lân đưa mắt nhìn Đào Dương, gật đầu nói: Cũng đành phải vậy thôi.
Trương Cửu Thái vỗ vai hắn: Ta kê chút thuốc cho đệ ấy, đệ có thể đút cho đệ ấy uống trước, tốt cho vết thương của đệ ấy.

Cảm ơn.

Quách Kỳ Lân cười miễn cưỡng với hắn.
Nói cảm ơn nghe khách sáo quá.


Trương Cửu Thái cười đáp lại hắn, sau đó nhìn gương mặt hắn gầy đi từng ngày, đau lòng nói: Nhưng mà đệ cũng phải chăm sóc cho bản thân thật tốt chứ, xem bây giờ mới có bao lâu không gặp đâu mà đã gầy hốc hác thế này rồi.
Giảm cân rồi.

Quách Kỳ Lân hơi mệt mỏi nhếch môi lên, sờ sờ lên bụng mình, lại bổ sung thêm: Để cậu của đệ khỏi phải cằn nhằn lúc nào cũng chê đệ béo.
Béo một chút cũng tốt, trong thời gian này mọi người đều gầy đi nhiều quá.

Trương Cửu Thái lắc đầu thở dài, đeo hòm thuốc của mình lên, chào tạm biệt hắn: Không còn sớm nữa, ta về đây, đợi khi nào viết phương thuốc xong nhân tiện bốc thuốc luôn, mai ta đem tới cho đệ.

Để đệ tiễn huynh.

Quách Kỳ Lân chạy chậm đuổi theo hắn, đưa hắn ra đến cổng, Trương Cửu Thái lại dặn dò các mục cần chú ý để chăm sóc Đào Dương, sau đó mới quay người rời khỏi.

Quách Kỳ Lân thở dài, vừa định quay vào, đột nhiên thấy Vương Cửu Long từ bên ngoài đi tới, Quách Kỳ Lân cau mày nói: Trễ vậy rồi mà ngươi còn đi đâu vậy?
Ta tìm ngươi có việc này.

Vương Cửu Long nói, một phát túm lấy cánh tay hắn, đi vào trong nhà, sau đó nghiêm túc nói: Để ta giúp ngươi!
Giúp ta? Quách Kỳ Lân hơi sửng sốt: Chẳng lẽ là ngươi đang nói ngươi tới tiền trang để giúp ta?
Vương Cửu Long gật đầu: Phải, ta cũng đâu thể cứ rảnh rỗi ở nhà như vậy được, tuy nói ta không biết cách kinh doanh của tiền trang, nhưng ta có thể tính sổ sách!
Hắn chịu giúp, tất nhiên là Quách Kỳ Lân cầu còn không được, lúc này cười gật đầu: Như vậy là tốt quá rồi! Ta luôn tính sai các khoản, tuy nói đây là chương trình học thiết yếu, nhưng gần đây bận bịu quá, mọi chuyện đều đè hết lên người, ta không thể lãng phí hết thời gian ở đống sổ sách đó được, ngươi có thể giúp ta thì thật sự quá tốt rồi!
Vậy ngày mai ta tới tiền trang chung với ngươi nha? Vương Cửu Long nói.
Quách Kỳ Lân cười xua tay: Không cần, không cần, ngươi thay ta tới chi nhánh làm chưởng quỹ đi, hai hôm trước có một Nhị chưởng quỹ lớn tuổi về quê rồi, ta đang lo không tìm được người thích hợp đây.
Không được! Vương Cửu Long lập tức từ chối: Ta nhất định phải đi theo ngươi!
Quách Kỳ Lân không hiểu: Tại sao?
Vương Cửu Long nghiêm túc nói: Ta mới từ nhà Cửu Lang về, huynh ấy nói ta biết tiệm thuốc Châu Ký xảy ra chuyện rồi, chỉ sợ kế tiếp là sẽ đến lượt ngươi, cho nên vì sự an toàn của ngươi, ta nhất định phải đi theo ngươi một tấc cũng không rời!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi