[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Trương Cửu Thái bưng một giỏ thảo dược đã phơi khô đi vào nhà gỗ, lúc đi ngang qua buồng thì bước tới liếc nhìn.

Châu Cửu Lương đang nằm ngủ trên giường, lồng ngực chập trùng hơi khó khăn, giống như bị khó thở, Mạnh Hạc Đường canh giữ bên giường của hắn, nhìn hắn suy yếu như vậy, lo lắng đến nhíu mày.

Nghĩ đến khi Cửu Lương tỉnh lại, mình sẽ phải rời khỏi hắn, Mạnh Hạc Đường khẽ rẻ mắt, y thật sự không yên tâm, nhưng khó tránh nghĩ đến bệnh của Cửu Lương ngày càng nghiêm trọng, có khi nào đúng là do mình khắc hay không...
Nghĩ đến đây, Mạnh Hạc Đường khẽ thở dài, bỏ thêm chút bột trầm hương vào lư hương, đốt lửa sau đó lại ngửi mùi thơm xem có làm hắn ngạt không, tiếp đó kéo lại chăn cho hắn, lúc này mới rón rén đi ra khỏi phòng.

Huynh ấy chưa dậy à? Trương Cửu Thái mỉm cười với y.
Mạnh Hạc Đường lắc đầu, sợ sẽ đánh thức Cửu Lương, cố gắng đè thấp âm thanh nói: Chưa.

Thật ra giấc ngủ của huynh ấy vẫn luôn rất sâu, huynh thật sự không cần lo sẽ đánh thức huynh ấy.

Trương Cửu Thái mỉm cười bất đắc dĩ, câu này đã nói với y rất nhiều lần rồi nhưng y không nghe.

Lỡ đâu? Mạnh Hạc Đường hơi nhíu mày, rất tự nhiên nhận lấy giỏ thuốc từ tay hắn, bóc một nắm bỏ vào cối nghiền, vừa nghiền thuốc vừa nói: Tình trạng của cậu ấy kém hơn mấy hôm trước rất nhiều, ngủ rất lâu cũng không tỉnh lại.

Huynh ấy...!Thấy y lo lắng như vậy, Trương Cửu Thái khẽ thở dài, vẫn chọn im miệng, thật sự không đành lòng nói cho y biết sự thật, thật ra Cửu Lương cũng không phải là ngủ mà là đang hôn mê...
Mạnh Hạc Đường cũng không để ý đến hắn muốn nói rồi lại thôi, sau khi nghiền thuốc xong thì đưa cho hắn xem: Như vậy được chưa?
Chà! Không tệ nha! Trương Cửu Thái chỉ nhìn thoáng qua liền ngạc nhiên cười thành tiếng: Ngay cả tiểu nhị làm việc trong tiệm thuốc hai ba năm cũng không nghiền nhanh vụn như huynh đấy, ta thấy huynh có chút thiên phú với nghề này.

Tâm trạng của Mạnh Hạc Đường cũng không tốt lắm, miễn cưỡng mỉm cười với hắn, vẫn nhẹ giọng để nói chuyện: Cậu đừng nói đùa, ta chỉ xem cậu rồi rập khuôn thôi.


Vậy thì chính là huynh có thiên phú học hỏi.

Trương Cửu Thái nhướng mày, thật ra lời hắn nói đều là thật, Mạnh Hạc Đường học rất nhanh, mới chỉ nhìn cách hắn giã thuốc một lần thôi mà đã bắt chước được y như đúc, người bình thường muốn học để thành thầy lang thì cũng phải ba bốn năm mới có thể xuất sư, nhìn tốc độ này của y e là một năm là đủ rồi.

Mạnh Hạc Đường không nói nữa, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi hắn: À phải rồi, hôm qua Cửu Lương ho rất dữ dội, có phải là do xông hương không?
Cũng có thể là lý do này.

Trương Cửu Thái gật đầu sau đó hơi ngượng nghịu: Nhưng trầm hương có thể làm dịu chứng thở gấp của huynh ấy, đây là thứ không thể thiếu được.

Vậy cậu xem cách này có được không? Mạnh Hạc Đường móc ra một phương thuốc từ trong túi đưa cho hắn: Tối qua ta xem sách thuốc, thấy có ghi chép là mùi của cỏ roi ngựa kết hợp với chanh, tía tô đất và thiên trúc quỳ có thể giúp ổn định cảm xúc, giảm bớt sức ép và hỗ trợ cho giấc ngủ, nếu dùng cách chế tạo nước hoa để tạo ra mùi thơm thì có phải cũng có thể không? Bớt khói hơn trầm hương một chút.

Trương Cửu Thái không khỏi kinh ngạc nhìn y, thật sự không thể không cảm thán, thật sự là sau khi nỗ lực thì mới biết được thiên phú quan trọng đến cỡ nào.

Cửu Thái?
Thấy hắn không nói gì, Mạnh Hạc Đường định hỏi lại, đột nhiên rầm một cái, cửa phòng bị đá văng ra, hai người đều giật bắn mình, vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dương Cửu Lang đen mặt đứng ngoài cửa.
Trương Cửu Thái bình tĩnh lại, sững sờ nhìn hắn: Cửu Lang?
Dương Cửu Lang không để ý đến hắn, nhanh chân bước vào phòng, chộp lấy cổ tay Mạnh Hạc Đường: Đi theo ta!
Hả? Mạnh Hạc Đường hơi sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, xoay cánh tay thoáng vùng vẫy: Dương thiếu gia, chuyện này....!
Gọi ta là Cửu Lang được rồi.

Dương Cửu Lang mỉm cười với y, trông rất dịu dàng, nhưng hắn không chỉ không buông tay mà thấy Mạnh Hạc Đường giãy dụa, thoáng chốc hắn còn nắm chặt hơn, kéo lấy quay người định đi.
Mạnh Hạc Đường cuống quít kéo hắn lại, nhíu mày hỏi: Cậu đợi đã, cậu muốn đưa tôi đi đâu?
Về nhà với ta.

Dương Cửu Lang nói, cũng mặc kệ y giãy dụa, cứng rắn kéo y muốn đi ra khỏi phòng!
Về nhà? Mạnh Hạc Đường càng thấy kỳ lạ hơn: Về nhà nào cơ?
Tất nhiên là về nhà họ Dương ta rồi! Dương Cửu Lang không muốn lôi lôi kéo kéo với y nữa, bỗng nhiên cúi người, ôm lấy hai chân y, khiêng y lên vai, nhanh chân đi ra cửa phòng!
Này! Trương Cửu Thái thấy thế giật mình, vội vàng đuổi theo, chạy mấy bước ngăn trước mặt Dương Cửu Lang: Cửu Lang! Huynh làm gì vậy?
Đối mặt với Cửu Thái, Dương Cửu Lang cũng không bớt nóng nảy, hung hăng nguýt hắn, đưa tay định đẩy hắn ra: Tránh ra!
Trương Cửu Thái thuận thế nắm chặt cánh tay Dương Cửu Lương, nhíu mày khuyên hắn: Huynh có chuyện gì thì từ từ nói, thả huynh ấy ra trước đi, Cửu Lương còn đang mê man, các huynh đợi huynh ấy tỉnh lại rồi nói có được không!
Dương Cửu Lang tức giận hừ một cái, hất tay hắn ra: Ông đây không rảnh đợi hắn tỉnh ngủ, chỉ có thể làm phiền Trương tiên sinh báo lại với Châu thiếu gia một tiếng giúp ta, thỉnh hắn đóng gói hành lý của Mạnh ca, ngày mai ta phái người tới lấy!
Nói xong câu này, Dương Cửu Lang đẩy hắn ra, Trương Cửu Thái nhíu chặt mày, quay đầu nhìn vào phòng, muốn gọi Cửu Lương nhưng nghĩ lại bây giờ hắn đang suy yếu như vậy, hiện tại Trương Cửu Thái quả là không đành lòng đánh thức hắn, đành phải xoay người đi báo cho lão gia!
Dương Cửu Lang khiêng Mạnh Hạc Đường nhanh chân đi ra cửa, trên đường đi gặp không ít người hầu của nhà họ Châu, thấy cảnh này, không một ai là không sững sờ tại chỗ.
Mạnh Hạc Đường thật sự không thể đối mặt, vỗ vai hắn, liều mạng giãy dụa: Cửu Lang, cậu thả ta xuống, để ta tự đi được không?
Mạnh Hạc Đường rất nhẹ, nhưng cũng là một người đàn ông trưởng thành, sức lực lớn hơn nữ nhân nhiều, Dương Cửu Lang lảo đảo đứng không vững, không khỏi tặc lưỡi, cười xấu xa nói: Huynh còn lộn xộn nữa là ta đánh huynh đấy?
Vừa nói dứt lời, Mạnh Hạc Đường lập tức im lặng, nhìn mấy người hầu xung quanh, phân vân hồi lâu, cuối cùng che mặt, thở dài chấp nhận số phận, ngoan ngoãn không động đậy nữa.
Dương Cửu Lang không khỏi bật cười, khiêng y đi đến cửa chính, Trương Vân Lôi và Đào Dương đang chờ ở đó, từ xa nhìn thấy Dương Cửu Lang khiêng Mạnh Hạc Đường tới, hai người vội vàng bước nhanh đến.
Ngươi, ngươi cứ vậy mà khiêng người tới đây à? Trương Vân Lôi trợn mắt không tin nổi.
Đào Dương cũng nhíu mày: Cái này coi như cướp rồi? Huynh không sợ nhà họ Châu tìm huynh gây phiền phức à?
Hắn dám tìm thì ta dám tiếp! Ngươi bảo hắn đến đi! Dương Cửu Lang hừ một cái, đặt Mạnh Hạc Đường xuống đất, Mạnh Hạc Đường chỉnh lại quần áo, vừa định hỏi bọn họ là xảy ra chuyện gì, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng kêu.

Dương Cửu Lang!
Ba người giật nảy mình, Dương Cửu Lang thì hít một hơi sâu, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn Châu lão gia đang vội vã đi tới, Dương Cửu Lang đưa tay che Mạnh Hạc Đường ở sau lưng, hơi chắp tay gật đầu với Châu lão gia.

Bác Châu.

Châu lão gia cũng không muốn làm lớn chuyện, đành phải cố nén lửa giận, nặn ra một nụ cười với Dương Cửu Lang: Dương thiếu gia, cậu đang làm gì vậy?
Ta làm gì à? Dương Cửu Lang khoanh tay, hơi ngẩng đầu lên, cười khẩy: Để Mạnh ca ở lại nhà họ Châu bị các người coi thường, chi bằng đến nhà họ Dương ta, hôm nay nhất định ta phải đưa huynh ấy đi, bác Châu cũng đừng ngăn cản, làm ầm ĩ đến ngoài đường thì khó coi lắm!
Châu lão gia nhất thời nhíu mày, Mạnh Hạc Đường nhất định sẽ đi, nhưng tuyệt đối không thể dùng cách này mà đi, nói cho cùng bây giờ y vẫn là người của nhà họ Châu, việc này mọi người trong toàn thành đều biết, nếu Dương Cửu Lang cướp người trắng trợn như vậy, truyền ra ngoài thì mặt mũi nhà họ Châu để ở đâu?
Thấy Dương Cửu Lang quyết tâm không buông tay, Châu lão gia đột nhiên tiến lên một bước, bỗng kéo Trương Vân Lôi qua: Cậu có thể mang nó đi, để Biện nhi lại cho ta!
Ơ? Tay bị níu lại, Trương Vân Lôi ngơ ra, còn chưa phản ứng kịp thì cánh tay khác lại bị người ta bỗng níu lấy!
Dương Cửu Lang nắm thật chặt cánh tay còn lại của Trương Vân Lôi, không nói gì, chỉ hung ác trừng Châu lão gia, nhưng hoàn toàn đánh mất chừng mực!
Châu lão gia không chịu yếu thế, nhìn chằm chằm vào hắn: Hôm nay trong hai người ngươi chỉ có thể mang một người đi mà thôi!
Ta muốn cả hai! Dương Cửu Lang nghiến răng nói, một tay che chở Mạnh Hạc Đường, một tay kéo Trương Vân Lôi ra sau lưng, trái lại là đẩy Đào Dương ra: Ông muốn giữ thì giữ tên này lại được rồi!
Đào Dương hơi lảo đảo rồi mới đứng vững được, lúc này quay đầu nhìn Dương Cửu Lang với vẻ không tưởng tượng nổi: Đừng có dùng ta làm bia đỡ đạn chứ?
Dương Cửu Lang dò xét nhìn y, hừ một cái: Đáng đời ngươi!
Đào Dương đối mặt với ánh mắt của hắn, lúc này chột dạ cúi đầu, tiêu rồi! Để hắn phản ứng kịp rồi!
Đủ rồi! Châu lão gia giận dữ mắng một câu: Ta không rảnh mà ầm ĩ với các ngươi, một là để Biện nhi lại! Hai là để Mạnh Hạc Đường lại!
Ta đã nói! Ta muốn cả hai! Dương Cửu Lang nghiến chặt răng, giọng điệu không cho người ta chống đối!
Châu lão gia lập tức nổi điên, chỉ vào Dương Cửu Lang mà gầm lên: Ngươi khinh người quá đáng!
Dương Cửu Lang không chút sợ hãi mà rống ngược lại: Có bản lĩnh thì đánh ta đi! Ta nói cho ngài biết, bây giờ cha ta đang không có ở Bắc Kinh, hôm nay không ai quản ta, ngài không cho ta đem người đi thì cũng đừng trách ta quậy tung chỗ này lên!
Ngươi! Ngươi! Châu lão gia tức đỏ cả mặt, một tay ôm ngực một tay run rẩy chỉ vào Dương Cửu Lang, nhưng không nói nổi câu nào.
Thấy không khí căng thẳng như vậy, Châu lão gia sắp tức đến trở bệnh, Trương Vân Lôi vội vàng tiến lên mấy bước, cười gượng nói: Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, hay là ta ở lại cũng được mà.

Mạnh Hạc Đường cũng không nhìn nổi, không muốn khiến Châu lão gia khó xử, cũng không muốn Cửu Lang vì y mà bị Châu lão gia oán hận, tiến lên kéo tay áo Dương Cửu Lang: Cửu Lang, ta sống ở nhà họ Châu rất tốt, cậu không cần lo cho ta, mau về đi.

Dương Cửu Lang nhíu chặt mà, hai người này hắn không muốn ai thiệt thòi cả, lúc này hít một hơi sâu, sải bước đi đến trước mặt Châu lão gia, lần này không thuận theo ông ta nữa, nhẫn nhịn mấy năm trời, sớm cũng nên nói ra rồi!
Bác Châu, ta nể ngài là trưởng bối, có mấy lời ta không muốn nói ra, nhưng hôm nay không còn cách nào khác, năm đó ngài trách ta xui xẻo, bắt ta rời xa con trai của ngài, vậy ta hỏi ngài! Có phải cũng vì ta là thiên sát cô tinh nên bất kỳ ai ở Bắc Kinh này mà chết cũng đều do ta khắc chết hay không?
Lời này vừa nói ra, Châu lão gia lập tức thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nhìn Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang cắn chặt răng, hỏi tiếp.

Ông cụ Hải ở thành Đông chết già mấy tháng trước cũng là ta khắc chết sao! Tạ sư gia hai hôm trước có phải cũng trách ta không! Đại thiếu gia chết cũng muốn đổ lên đầu ta có phải không! Hả?
Nghe thấy câu cuối cùng kia, đồng tử của Châu lão gia lập tức run lên, lúc này hốt hoảng lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn về phía Dương Cửu Lang lại có thêm mấy phần áy náy.

Mấy người xem kịch vui cũng đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía Dương Cửu Lang, đại thiếu gia chết sao? Hắn đang nói gì vậy? Không phải đại thiếu gia bị cướp chém chết sao? Liên quan gì đến hắn chứ?
Châu lão gia hít sâu một hơi, run rẩy vươn tay định nắm lấy cánh tay Dương Cửu Lang: Cửu Lang, chuyện năm đó là bác Châu có lỗi với con, nhưng mà...!
Đừng có nhưng nhị gì với ta, cái vẻ mặt này của ngài năm đó ta đã nhìn đủ rồi! Dương Cửu Lang hất tay ông ta ra, nghiến răng tiếp tục nói: Ngài thương con nên sốt ruột, nhưng ngài đừng quên, ta cũng có cha sinh mẹ dưỡng, mỗi người chúng ta ai mà không như vậy? Cửu Lương nhà ngài là bảo bối, cha của ai mà không xem con họ là bảo bối? Ngài muốn bọn ta hiểu cho ngài vì thương con mà nóng lòng, vậy sao ngài không hiểu cho tấm lòng thương con của người khác?
Mạnh ca có mệnh thiên sát cô tinh, vậy thì đã sao? Cha của người ta cũng che chở để huynh ấy lớn lên như bảo bối quý giá mà, đưa nhầm kiệu hoa, ngài trách Quách Kỳ Lân đi! Không đổi người lại, vậy ngài trách ta đi! Là ta liếc mắt đã thích Biện nhi nên mới không chịu đổi phu nhân lại! Ngài trút giận lên Mạnh ca người ta thì giải thích thế nào đây?
Vừa nói ra câu này, Trương Vân Lôi chợt quay đầu nhìn về phía hắn, mở to hai mắt sững sờ, hắn vừa mới nói gì? Cái gì mà liếc mắt một cái đã thích? Cái gì mà hắn không chịu đổi phu nhân?
Dương Cửu Lang bất chấp, nhìn thẳng vào Châu lão gia, tiếp tục nói: Bác Châu, có một câu thứ cho ta nói thẳng, ngài thương con đến điên rồi, con của ngài không muốn cưới, Biện nhi cũng không muốn gả, tất cả đều tại ngài ép buộc! Ai gả đến nhà của ngài đều là mang vạ, hôm nay nhất định ta phải đưa hai người này đi, nếu ngài không phục thì đi kiện ta đi! Ngược lại ta muốn xem thử cuối cùng là ai có lý!
Châu lão gia xấu hổ cúi đầu, không nói nổi câu nào, ông thừa nhận đúng là có lỗi với Cửu Lang, cũng có lỗi với Biện nhi, có lỗi với Tiểu Mạnh, càng có lỗi với con mình, nhưng ông lại không còn cách nào khác, con trai lớn mất rồi, phu nhân cũng đi theo, một nhà bốn người chỉ còn lại ông và con trai nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, làm sao ông đành lòng nhìn Cửu Lương bỏ ông lại mà đi nữa chứ!
Cha...!
Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói yếu ớt, mọi người đều quay đầu nhìn lại, Trương Cửu Thái dìu Châu Cửu Lương đi tới, Mạnh Hạc Đường vội vàng tiến lên đón, đỡ lấy cánh tay Châu Cửu Lương: Sao cậu dậy rồi?
Ta không sao.

Châu Cửu Lương vỗ vỗ mu bàn tay của y, sau đó nhẹ nhàng đẩy hai người ra, đi đến trước mặt Dương Cửu Lang, cười với hắn.

Dương Cửu Lang còn đang giận hắn thờ ơ với Mạnh ca, không thèm nhìn hắn, liếc mắt quay mặt qua chỗ khác, móc một tờ giấy từ trong túi ra giơ lên trước mặt hắn, chỉ là giọng điệu thì dịu lại nhiều.


Ngươi tới đúng lúc lắm, thư bỏ vợ ta đã viết giúp ngươi rồi, hôm nay ta đem người này đi, sau này sẽ không trả lại! Ta không rảnh nhiều lời với ngươi, mong ngươi vẫn còn nhớ ngươi đã hứa cái gì với ta, mau ký tên cho ta đi là xong!
Lúc này Mạnh Hạc Đường nghe thấy vậy thì nhíu chặt mà, căng thẳng nhìn bọn họ, cuối cùng lại chậm rãi cúi đầu, Cửu Lương giữ y lại vốn là vì Biện nhi, bây giờ đến mức này rồi có lẽ hắn sẽ thật sự ký vào bức thư bỏ vợ kia.

Châu Cửu Lương cũng không có phản ứng gì, trái lại vẫn mỉm cười nhận lấy thư bỏ vợ, đưa mắt nhìn nội dung, hơi khó tin mà nhướng mày.
Cái gì mà Châu Cửu Lương ta vô lương tâm, tội ác tày trời, không xứng cưới Mạnh Hạc Đường? Chắc chắn là hắn muốn lấy chuyện công báo thù chuyện tư nên mới cố ý viết như vậy đúng không?
Con ma lao này đúng là dám nhận! Dương Cửu Lang cố nén giận, sờ lên túi quên mang theo bút, hít sâu, lạnh giọng nói: Ngươi cắn ngón tay đi, in dấu vân tay cũng được!
Châu Cửu Lương mỉm cười bất đắc dĩ, nhét thư bỏ vợ lại vào túi hắn: Cái này huynh cất giúp ta trước đi, nếu như sau này ta có sơ suất với tiên sinh, huynh chặt một ngón tay của ta ra in dấu vân tay được không?
Dương Cửu Lang nghe vậy thì sững sờ, Mạnh Hạc Đường cũng lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, Châu Cửu Lương chậm rãi xoay người, cùng mọi người đối mặt với phụ thân, chậm rãi nhấc vạt áo lên, hơi chật vật quỳ gối xuống trước mặt phụ thân.

Mọi người đều giật mình, ngay cả Dương Cửu Lang cũng hoảng đến mức lùi lại mấy bước, chỉ có Đào Dương vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm bung quạt giấy ra, lén lút mỉm cười.

Con à! Châu lão gia vội vàng muốn đỡ con trai lên, Châu Cửu Lương nhẹ nhàng đẩy tay ông ra, vô cùng nghiêm túc mà nhìn ông ấy.

Cha, sau này con sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn chữa bệnh, xin người để tiên sinh ở lại đi.

Châu lão gia vẫn không muốn lắm, khẽ nhíu mày: Nhưng....!
Châu Cửu Lương thở dài bất đắc dĩ, giọng nói rất nhẹ nhưng giọng điệu lại hết sức cương quyết: Thuốc, con chỉ uống của tiên sinh bưng tới, bệnh, con cũng chỉ muốn tiên sinh theo trị giúp con, nếu người không đồng ý, vậy cũng chỉ có thể nhìn con chết thôi.

Vừa nói ra câu này, Châu lão gia nhíu chặt mày, phân vân rất lâu, cuối cùng thở dài: Thôi, thôi, theo ý con đi.

Dứt lời lại đứng lên đi đến trước mặt Mạnh Hạc Đường, nhìn y với vẻ ân hận, gật đầu với y một cái: Tiểu Mạnh, trước kia là bác Châu sai, lời nói hôm qua cũng mong con đừng để trong lòng, sau này còn phải làm phiền con chăm sóc Cửu Lương.

Bác Châu quá lời rồi! Mạnh Hạc Đường vội vã đỡ ông dậy, mặc dù Cửu Lương giữ y lại cũng không phải là vì thích, nhưng tóm lại là có thể ở lại bên cạnh hắn.

Mạnh Hạc Đường đã hoàn toàn xác định được lòng mình, y thích Cửu Lương, không muốn rời khỏi hắn, cho dù sau này có khó có khổ, y cũng bằng lòng đón nhận, cho dù Cửu Lương không thích y, y cũng có thể đón nhận, y chỉ muốn ở bên cạnh Cửu Lương, chăm sóc Cửu Lương, vậy là đủ rồi.

Châu lão gia liếc nhìn y, trong ánh mắt quá phức tạp, không ai hiểu thấu, một lúc lâu sau, Châu lão gia lại thở dài, chậm rãi quay người rời đi.

Mọi người đưa mắt nhìn ông đi xa, đột nhiên cùng nhau reo hò, Trương Vân Lôi càng kích động nhào lên người Mạnh Hạc Đường, Dương Cửu Lang mỉm cười cưng chiều nhìn bọn họ, kéo Châu Cửu Lương dậy, vỗ lên cánh tay hắn: Tính ra ngươi cũng còn chút tính người!
Châu Cửu Lương cũng mỉm cười với hắn, đột nhiên hỏi hắn: Hôm nay huynh cũng đã trút ra hết rồi, chuyện mấy năm trước có phải cũng nên để nó qua đi rồi không?
Qua! Qua lâu rồi! Dương Cửu Lang cười, ôm lấy cánh tay hắn: Hôm nay vui vẻ hiếm thấy, cùng nhau uống chén trà đi?
Mạnh Hạc Đường nghe vậy nhất thời lo lắng thầm nghĩ: Nhưng cậu ấy....
Dương Cửu Lang biết y muốn nói gì, lúc này xua tay: Không sao đâu, bệnh này của hắn là bị ngột ngạt đó, tâm trạng tốt thì bệnh tự nhiên tốt theo! Huống chi còn có nợ mà chúng ta phải tính sổ với nhau mà!
Dương Cửu Lang nói rồi quay đầu nhìn Đào Dương, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào Đào Dương đã rời đi rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi