DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Nếu nói trước mặt Tần Lập, Lãnh Diễm Như không cố ý nhưng còn duy trì vài phần sắc thái thần bí thì vị Gia chủ của Tiền gia này thật sự khiến cho người ta không biết nên nói thế nào mới đúng!

- Tần công tử, lại mạo muội tới chơi!

Gia chủ Tiền gia cười cười hướng về phía Tần Lập chắp tay nói.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Nào dám, nào dám. Chính là ta phải đi bái phỏng Tiền gia chủ ngài mới đúng! Tiền gia chủ vẫn luôn ủng hộ Tần gia, Tần Lập suốt đời khó quên!

Tần Lập vừa cười vừa chắp tay nói rồi dẫn Tiền gia chủ vào phòng khách.

Tiền gia chủ vừa ngồi xuống lập tức cười nói:

- Lần này tới chơi chủ yếu là muốn trưng cầu Tần công tử một cái ý kiến!

- Nga? Tiền gia chủ có yêu cầu gì cứ nói thẳng là được, không cần khách khí như thế!

- Tốt lắm, ta liền nói thẳng vậy!

Vị trung niên nho nhã này vẻ mặt khiêm tốn vui vẻ nói:

- Tiền gia muốn trở thành minh hữu đáng tin cậy của Tần công tử ngài! Trong cuộc sống tương lai, muốn được cùng tiến thối với Tần công tử!

- Ân, lời này của Tiền gia chủ...là có ý gì?

Tần Lập cau mày nhìn Tiền gia chủ:

- Hai nhà chúng ta đã là đồng minh rồi!

- Không! Tần công tử không hiểu được ý tứ của ta! Ý của Tiền mỗ chính là muốn trở thành một minh hữu của Tần công tử! Ha ha, tự nhiên quan hệ minh hữu giữa Tiền gia và Tần gia vẫn không thay đổi chút nào!

Tiền Đa Đa nói xong, mỉm cười nhìn Tần Lập, chờ câu trả lời thuyết phục của đối phương!

- Điều này có gì khác nhau?

- Đương nhiên là có khác nhau! Tần công tử là người làm đại sự. Tuy nhiên, năng lực của một người có giỏi hơn nữa vẫn còn có nhiều chuyện tình không thể chiếu cố tới được...mà Tiền gia sẽ giúp công tử giải quyết hết thảy những phiền hà ở nhà, bao gồm cả vấn đề an nguy của gia tộc mà trước mắt Tần công tử lo lắng nhất! Tiền mỗ nghe nói Tần công tử đang muốn đưa gia tộc dời đi! Tần công tử đại đức, vì tránh cho toàn bộ gia tộc khỏi thương tổn mà có thể làm ra hành động như thế, Tiền mỗ rất bội phục! Tuy nhiên, Tần công tử hẳn cũng biết là Tần gia trên Huyền Đảo có lịch sử đã hơn vạn năm, về các mặt đã sớm cắm rễ trên phiến thổ địa này! Thời gian càng dài chiếm giữ như thế rồi mà muốn dời đi thì đâu phải là chuyện dễ dàng! Hơn nữa trên đường di chuyển, nếu mà địch nhân muốn tấn công thì sợ là càng dễ dàng hơn so với bình thường...

- Tiền gia chủ có kế sách gì?

Hai con mắt của Tần Lập thản nhiên nhìn về phía người đàn ông trung niên nho nhã Tiền gia:

- Còn nữa, gia chủ trợ giúp Tần mỗ như thế, là muốn đạt được điều gì sao?

- Thượng sách thật ra thì không nhiều lắm! Tiền mỗ có thể làm chẳng qua chỉ là triệu tập trên dưới một trăm võ giả cảnh giới Dung Thiên cấp cho Tần gia để tăng cường vào lực lượng phòng hộ mà thôi!

Tiền Đa Đa thản nhiên nói tiếp:

- Về phần Tiền mỗ đạt được điều gì?

Tiền Đa Đa khẽ thở dài một tiếng:

- Cũng rất đơn giản là ở giữa loạn thế sắp tới, cầu một tấm bùa hộ mệnh mà thôi!

Tần Lập có chút ngạc nhiên nhìn vị Gia chủ của gia tộc được xưng là Phú Giáp Thiên Hạ. Vị đại nhân này tùy tiện có thể phái ra hơn một trăm cường giả cảnh giới Dung Thiên. Khóe miệng Tần Lập hơi co giật nói:

- Tiền gia chủ...lời này là bắt nguồn từ đâu? Không dám dối gạt Tiền gia chủ, thực lực của Tần mỗ quả thực là có một chút hữu dụng nhưng dường như còn chưa đạt tới cảnh giới mà khiến cho Tiền gia chủ phải như thế chứ?

Tiền Đa Đa nhìn Tần Lập nói:

- Tần công tử nói đùa. Tiền mỗ đã nói tới nước này, Tần công tử còn muốn dấu diếm thêm sao? Vị đại nhân vật phía sau Tần công tử ngay cả lão tổ tông của Tiền gia ta cũng không hoàn toàn nhìn thấu được. Còn có một thân bản lĩnh như của Tần công tử, tuổi còn trẻ mà đã có thực lực bậc này...hết thảy những điều này kì thật đều được kẻ hữu tâm xem vào trong mắt! Tần công tử chẳng lẽ còn muốn dấu diếm thêm sao? Cực Tây chi địa trong truyền thuyết tuy rằng đáng sợ nhưng trong mắt Tần công tử vị tất đã có bao nhiêu lợi hại?

Trong lòng Tần Lập cười khổ. Hắn không thể thừa nhận vị trí Gia chủ của Phú Giáp Thiên Hạ Tiền gia này ánh mắt rất lợi hại. Tuy nhiên có một số việc so với phán đoán thực sự khác nhau rất xa, nhưng Tần Lập cũng không có cách gì giải thích được cả! Đơn giản, chỉ có thể khiến người ta tiếp tục hiểu lầm mà thôi!

Nghĩ vậy, Tần Lập gật gật đầu cười nói:

- Tiền gia chủ đã sảng khoái như thế, nếu Tần Lập lại tiếp tục khước từ thì lại có vẻ không biết điều! Một khi đã như thế, Tần Lập đáp ứng Tiền gia chủ vậy!

- Ha ha, được! Tần công tử quả nhiên thống khoái! Chúng ta đây một lời đã định!

Đoàn xe của Tần gia từ Thiên Cơ Môn lặng yên rời đi!

Bên kia, Trầm Long Hưng được thông báo rằng Chưởng môn của Băng Thiên Nhai và Gia chủ Tiền gia trước sau đến gặp Tần Lập, sau đó hai người mang theo vẻ tươi cười rời đi!

Trầm Long Hưng ngồi ở giữa mật thất, hướng về bên trong mật thất nói:

- Lão tổ tông, ta nên làm gì?

Từ bên trong mật thất vẫn không có tiếng trả lời. Thật lâu sau mới truyền ra một tiếng thở dài nhè nhẹ!

Dọc đường đi, đoàn xe Tần gia đều cực kì an toàn, cũng không bị kẻ nào tập kích. Mà trên thực tế, hai người Tần Lập và Xà nữ đã tìm được hai thế thân, ăn mặc thành bộ dáng hai người ngồi trong xe, dọc đường đi cũng rất ít khi lộ diện dùng để mê hoặc người khác. Thực ra, hai người đã sớm rời khỏi đoàn xe, chạy như bay về phía Tần gia ở thành Phong Sa.

Sau khi trở lại Tần gia, hai người thậm chí còn không kinh động tới bất cứ người nào, lặng lẽ gọi Kim Điêu, Linh Ưng và Mạc Ưng rồi trực tiếp đánh về phía Thôi gia! Có sự tồn tại của ba con linh thú có khả năng phi hành này, lộ trình của bọn họ ngắn đi vô số lần, ngay cả Xà nữ đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không cũng không thể không thừa nhận ba con tiểu điểu này đúng là vẫn có một chút tác dụng.

Mà lúc này trở về, Kim Điêu, Linh Ưng và Mạc Ưng đều cảm nhận được sự biến hóa trên người Xà nữ. Điều này khiến cho bọn hắn kinh ngạc không thôi. Cho dù Xà nữ cũng không toát ra chút khí thế nào nhưng là hàng xóm của nhau mấy ngàn năm qua, chúng nó đương nhiên đủ để cảm nhận được sự biến hóa của nhau!

Kim Điêu rất muốn mở miệng hỏi Tần Lập nhưng không mở nổi miệng. Tuy nhiên trong lòng hắn đã thầm quyết định, nhất định phải tìm cơ hội hỏi tiểu chủ nhân một cái, đến tột cùng đã xảy ra điều gì mà khiến con tiểu xà chỉ trong thời gian ngắn đã đạt được đột phá quan trọng như thế? Trực giác của Kim Điêu nhận định, chuyện này nhất định có liên quan đến tiểu chủ nhân!

- Ồ! Thôi thành thật hùng vĩ!

...

Bên trong nội thành, nơi cư ngụ của những hạch tâm đệ tử. Trong một gian phòng cực kì bình thường, sắc mặt của Thôi Bất Bình là một mảnh xám xịt. Hắn tuy may mắn trốn thoát nhưng có thể tưởng tượng được sự đả kích của hắn đối với toàn bộ Thôi gia có ý nghĩa như thế nào! Tương tự, ba võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không cũng chỉ có Ma Võ Xương thân mang trọng thương chạy thoát!

Lão khất cái gần như không thể tin được, lực lượng vô cùng hùng hậu của bọn họ không ngờ lại có kết quả gần như toàn quân bị diệt như vậy!

Thương thế của hắn vẫn còn không ổn, nhìn thấy bộ dáng bị trọng thương của lão Đại Ma Võ Xương, hắn lại không kìm nổi, phát điên lên:

- Đại ca, chuyện gì đã xảy ra? Lão Nhị đâu? Lão Tứ đâu?

Bộ dáng của lão khất cái lúc này làm gì còn chút bình tĩnh nào, hai mắt đỏ ngầu nhìn Ma Võ Xương.

- Lão Nhị...tự bạo. Lão Tứ, đúng, lão Tứ sao còn chưa trở về? Lão Tứ chạy đi đâu? Hắn có thực lực Thiên Tôn đỉnh, ai có thể giết hắn?

Một đôi mắt ảm đạm già cỗi của Ma Võ Xương lúc này chảy ra hai hàng lệ đục ngầu. Vẻ mặt khô gầy, hốc hác tràn ngập vẻ bi thương!

- Cái gì? Nhị ca hắn...tự bạo?

Lão khất cái hai mắt thất thần ngồi sụp xuống ghế, trong miệng thì thào nói:

- Điều này sao có thể? Làm sao có thể? Ta không tin đây là sự thực! Ta không tin!

Một câu cuối cùng là do tâm bệnh gào rít, trong mắt cũng không kìm nổi chảy xuống hai dòng lệ. Bốn huynh đệ bọn họ tuy rằng không có quan hệ huyết thống nhưng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chưa từng phân nhau ra. Bọn họ được môn phái phái đi tới một nơi cách xa hơn vạn dặm để chấp hành một nhiệm vụ cực kì quan trọng!

Nguyên bốn huynh đệ, ngay cả chỗ dựa sau lưng Lãnh Thu Cung cũng tưởng rằng đây là một nhiệm vụ cực kì thoải mái, chỉ hơi tốn hao thời gian mà thôi, không ngờ lại khó giải quyết như thế. Cho tới bây giờ, bốn huynh đệ không ngờ một người chết, một người mất tích, một người trọng thương. Bản thân tên khất cái cũng mang thương thế trên người.

- Tại sao lại có thể như thế?

Chẳng những tên khất cái nghĩ không ra mà người có thực lực mạnh nhất trong số họ là Ma Võ Xương cũng không nghĩ ra vì sao mà trên Huyền Đảo không ngờ có nhiều võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không như thế! Vì cái gì mà bọn họ biết được uy lực của cực Tây chi địa mà còn dám điên cuồng công kích những người này như thế? Chẳng lẽ nghĩ rằng giết hết bọn họ thì Lãnh Thu Cung không tìm tới cửa hay sao?

Bọn họ không nghĩ ra, Thôi Bất Bình lại càng không ngờ tới. Hắn nhắm mắt lại, ngồi ở ghế trên. Chiếc ghế này hắn đã ngồi hơn hai trăm năm, hai tay vịn sớm đã bị mài thành bóng loáng. Ngày thường, hắn thích nhất là ngồi trên cái ghế này, vuốt ve hai cái tay vịn, trong lòng có cảm giác thản nhiên, thỏa mãn khiến hắn cực kì thoải mái.

Tuy nhiên hôm nay, Thôi Bất Bình ngồi nơi này mà lại có cảm giác bất an! Hắn có cảm giác nghìn vạn năm qua Thôi gia tuy gặp phải vô số sóng to gió lớn nhưng đều có thể vượt qua được hết! Nhưng mà lúc này đây, Thôi gia dường như thật sự gặp phải nguy cơ cực kì lớn, không thể hóa giải nổi!

Dựa vào bốn tên Tôn giả kia? Khóe miệng Thôi Bất Bình lộ ra một nụ cười tự giễu lạnh như băng! Bốn tên tôn giả mà bình thường mình hận không thể cung phụng kia, suốt ngày cao cao tại thượng, lúc này đây bị làm cho một người phải tự bạo, những người khác chỉ sợ cũng không có khả năng sống sót nữa! Bởi vì trong quá trình bọn họ đánh nhau, hắn từng nghe được một tiếng hét kinh thiên. Hắn liên tưởng đến hắc y nữ tử bên cạnh Tần Lập kia, hắn sợ rằng phân nửa những người kia đã không thể may mắn thoát được.

Mà lão tổ tông cảnh giới Phá Toái Hư Không đã sống không biết bao nhiêu năm tháng nhà mình cũng bị hai võ giả đồng cấp liều mạng bị thương để chém chết!

Thôi Bất Bình thở dài một tiếng thật lớn. So với bọn Ma Võ Xương, hắn càng hiểu biết về tình hình những siêu cấp thế lực trên Huyền Đảo này! Hoặc là không động thủ, hoặc là Lôi định vạn quân chi thế! Xem ra, việc Thôi gia tan nát đã không thể né tránh được. Như vậy, hiện tại là lúc Thôi gia tính đường lui!

Thôi Bất Bình thầm nghĩ, tay hắn đặt ra sau người nhẹ nhàng xoa xoa một chút. Toàn bộ phòng phát ra một âm thanh ma sát rất nhỏ. Sau đó trên cái bàn thật lớn trước mặt Thôi Bất Bình hiện ra một cái ô vuông lớn chừng một thước!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi