DUYÊN ĐỊNH TAM SINH – ĐẾ SƯ


Editor: QingWei
Cuối năm, Chiêu Thục tổ chức liên hoan, liên hoan này giống như buổi trao đổi văn hóa, mời du học sinh của các nước đến để trải nghiệm văn hóa Chiêu Thục.

Do đó, liên hoan mang đậm màu sắc sặc sỡ.
Vào ngày này hàng năm, Chiêu Lăng vương sẽ mời vài học sinh vào hoàng cung tham quan, hoàng cung vào ngày này được trang hoàng rất chỉnh chu.
Khi màn đêm buông xuống, Lý Thanh La bước ra khỏi Lăng Tiêu các, liên hoan Chiêu Lăng đã được bàn tán trong dân gian một thời gian.
Trên hàng lang tinh mỹ treo đủ loại lồng đèn cung đình, những chiếc đèn lồng đó được cố tình giấu dưới lớp màn che, màn che bay bay trong gió, ánh lửa mờ ảo đung đưa theo lớp màn, rất lộng lẫy.
Chậm rãi bước đi trên hành lang dài, nàng nhìn thoáng qua, đêm nay cung nữ rõ ràng trang điểm rất dụng tâm, lớp son môi động lòng người trong màn đêm, nghe nói, đêm nay thị vệ trong hoàng cung sẽ biểu diễn tiết mục.
Trong hoàng thành gần như đóng cửa này, cung nữ và thị vệ đang trong độ tuổi thanh xuân gặp nhau khó tránh nảy sinh tình cảm, ngày sau, Lý Thanh La mới biết người mà các cung nữ thường luôn miệng nhắc tới chính là người tên Mân Nhuận Nguyệt mà đêm đó nàng gặp.

Là nam tử có chất giọng giống Mạnh Vân Lâu.
Mân trưởng thị vệ, các nàng dè dặt gọi hắn như thế.
Trong năm tháng thanh xuân đẹp đẽ của nàng, nàng cũng từng lén gọi thầm Mạnh Vân Lâu vô số lần trong lòng.
Trên hành lang dài như bất tận, Lý Thanh La nghe thấy tiếng cãi nhau, tiếng cãi nhau hình như loáng thoáng có cả tiếng của Lâu Sanh Ca, Lý Thanh Ca chạy theo tiếng động, nhìn thấy phía xa xa có vài đứa trẻ đang đứng cạnh hồ nhân tạo, trong đó Lâu Sanh Ca là người nhỏ tuổi nhất, nàng chưa kịp lại gần thì đã nghe thấy tiếng hét kinh hãi, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống nước.
Nàng chạy như điên tới, trong cái liếc mắt nàng đã tìm thấy Lâu Sanh Ca, Lý Thanh La thả lỏng lòng, nhưng góc áo nổi trên mặt hồ khiến lòng nàng trầm xuống, còn Lâu Sanh Ca vô cảm nhìn mặt hồ.
“Là Tam hoàng tử đẩy Đại hoàng tử xuống hồ.” Một giọng nói sợ hãi vang lên.
Lý Thanh La nhảy xuống hồ, bơi về phía chỗ Đại hoàng tử rơi xuống.

Lâu Sanh Ca như bừng tỉnh từ trong mộng, cậu hét to kêu thị vệ tới, thị vệ lần lượt nhảy xuống hồ, hiện trường nhất thời náo loạn, tiếng trẻ con lanh lảnh cùng tiếng khóc, tiếng lão sư, lão sư hoà trộn vào nhau.
Lý Thanh La đưa Đại hoàng lên bờ, rất nhiều người xúm lại, hoàng hậu Xuân Nguyệt tát vào mặt Lâu Sanh Ca, đứa trẻ kia không phát tiếng, dáng người đứng thẳng, chế giễu nhìn chằm chằm vào hoàng hậu.
Lý Thanh La giao lại Đại hoàng tử cho hoàng hậu, may mà cậu ta vừa rơi xuống nước không lâu, nên cũng chỉ uống mấy ngụm nước, lúc cứu lên thần trí đã tỉnh táo.
“Cừu Nhi, Cừu Nhi của ta…” Hoàng hậu ôm chặt Đại hoàng tử đang run rẩy vào lòng, giọng nói nghẹn ngào.
Lâu Sanh Ca quật cường quay đầu, từ chối nhìn hình ảnh kia, trong suy nghĩ cậu, hình ảnh đó khiến còn cậu khó chịu hơn cả ăn tát.
“Lão sư, chúng ta trở về đi.” Cậu tiến đến kéo tay nàng.
Lý Thanh La hung hăng gạt tay Lâu Sanh Ca ra, đi về hướng nơi nàng ở.
Lâu Sanh Ca nhìn bàn tay trống rỗng của mình, có chút hoảng sợ khó lý giải, đây là lần đầu tiên nàng mất bình tĩnh trước mặt cậu, khi cậu vừa định đuổi theo.
“Tam hoàng tử có ý đồ mưu sát Đại hoàng tử, mau bắt nó cho ta.” Hoàng hậu ra lệnh.
Ngày hôm sau, Lý Thanh Ca biết do việc xảy ra hôm qua nên Lâu Sanh Ca đã bị phạt trượng, nghe nói, hiện giờ tay của cậu sưng tấy không cầm nổi thứ gì.
Cậu còn bị phạt quỳ cả đêm, đến sáng sớm mới bị đuổi về Lăng Tiêu các.
Lúc chạng vạng.
“Tiên sinh, người không định đi gặp Tam hoàng tử sao?” Không biết lần thứ mấy Lục Trúc hỏi nàng câu đó.

Không biết thế nào mà mọi người trong Lăng Tiêu các đều gọi Lý Thanh La là tiên sinh.
“Không đi!” Lý Thanh La cũng không biết bản thân đang tức giận điều gì, chắc là có chút thất vọngửng, đứa trẻ đó rõ ràng mới có bảy tuổi, vậy mà có thể hờ hững đứng nhìn tính mạng của huynh trưởng mình gặp nguy hiểm.
Hơn nữa, còn là chính tay cậu đẩy xuống.

Hơn nữa, thậm chí ở trong mắt cậu còn thấy được tia vui sướng khi có người gặp họa.
Đêm tối, toàn bộ người trong Lăng Tiêu các hoảng loạn, vì Tam hoàng tử của bọn họ biến mất rồi.
Khi sắc trời tối hơn, Lý Thanh La cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, nàng cầm đèn lồng, cùng Lục Châu, Lục Trúc đi theo mọi người tìm Lâu Sanh Ca.
Cuối năm bảy tuổi, Lâu Sanh Ca nhớ mình đã trốn trong một hốc cây ở ngọn đồi sau ngự hoa viên.
Rất lâu về sau, cậu đã quên lý do tại sao mình lại trốn trong hốc cây đó.
Rất lâu về sau, cậu chỉ nhớ rõ ngày đó sương mù rất dày, trong mảnh sương mù người đó cầm một chiếc đèn lồng màu cam, ánh sáng màu cam nhàn nhạt vây quanh người nàng.
Nàng cười xinh đẹp hơn bất kỳ lúc nào, giọng nói của nàng tựa như sơn ca, Tiểu Lâu, cuối cùng ta cũng tìm thấy người rồi.
Tiểu Lâu, cuối cùng ta cũng tìm thấy người rồi, trước năm bảy tuổi Lâu Sanh Ca rất hiếm khi rơi lệ, nhưng lời nói dịu dàng của người đó đã khiến bản thân còn nhỏ của cậu lệ rơi đầy mặt.
Khi Lý Thanh La nắm tay Lâu Sanh Ca ra khỏi hốc cây, nàng không ngờ câu đầu tiên cậu nói với nàng là, hắn mắng ta là con của yêu quái, ta nhất thời tức giận đẩy hắn một cái, ta không ngờ lại khiến hắn rớt xuống hồ.
“Ta biết.” Lý Thanh La xoa đầu Lâu Sanh Ca, kéo cậu sang một bên ngồi xuống.
Sau đó, đứa trẻ kia nhỏ giọng nói: “Lão sư, thực ra ta hâm mộ hắn, hoàng hậu luôn gọi hắn là Cừu Nhi, Cừu Nhi, ta luôn muốn có mẹ ta ở bên, bà ấy nhất định sẽ gọi ta là Sanh Nhi, Sanh Nhi như thế.”
Ánh sáng màu cam của đèn lồng sưởi ấm mọi thứ xung quanh, nhưng không có thứ gì sưởi ấm được khuôn mặt của đứa trẻ kia, Lý Thanh La cảm thấy trái tim như bị nhéo đau.
“Tiểu Lâu.” Lý Thanh La đứng lên: “Để lão sư nói cho người một bí mật nhé, thật ra, lão sư cũng có Tiểu Thử của mình, người có muốn biết không?”
Lâu Sanh Ca háo hức gật đầu.
Lý Thanh La đặt ngón tay cái và ngón trỏ vào miệng, phát ra âm thanh cao vút, thoáng chốc, trên bầu trời vang lên tiếng kêu to khoan khoái của loài chim.
“Tên nó là Thanh Loan, là Tiểu Thử của lão sư.” Lý Thanh La đặt tay lên chiếc lông trên đỉnh đầu của Thanh Loan.

“Tiểu… Tiểu Thử.” Đứa trẻ đáng thương lắp bắp nói: “Lão..

Lão sư, nó phải là Đại Thử mới đúng.”
“Vậy, Tiểu Lâu, người có sẵn lòng để nó đưa chúng ta ra khỏi thành không?”
Phố Vĩnh An rực rỡ ánh đèn, nhiều cửa hàng khác nhau thắp đèn lồng đỏ ngoài cửa, con phố dài mười dặm đỏ rực nên thơ đẹp như tranh vẽ, nhóm nam nữ trẻ tuổi liếc mắt đưa tình, trong quán rượu không ngừng truyền đến làn điệu tiểu khúc uyển chuyển đứt quãng.
Lâu Sanh Ca như vẫn còn đắm chìm trong thời điểm bọn họ ngồi ở trên lưng Thanh Loan vừa rồi, đến khi Lý Thanh La gọi một tiếng Tiểu Lâu, cậu mới khôi phục tinh thần, lắp ba lắp bắp nói, lão… lão sư, con chim của người thật lớn.

Người có được nó ở đâu thế.
Hôm nay là ngày cuối cùng của liên hoan, Lý Thanh La kéo tay Lâu Sanh Ca đi theo đám đông tới bờ sông ở ngoại ô, con sông này chắc là sông Uyên Ương nổi tiếng ở Chiêu Thục, khi xuân về hoa nở, uyên ương rất thích bơi ở trong này.
Trên sông có rất nhiều thuyền giấy lênh đênh, ánh sáng nhỏ bé từ những chiếc thuyền khiến ánh mắt của mọi người ở hai bên bờ sông dịu đi.
Một thư sinh nét mặt giống người Miến Điện bất ngờ đưa chiếc đèn đến trước mặt Lý Thanh La nói, cô nương, cho cô này, hãy viết tâm nguyện của mình lên đó, thần sông sẽ giúp cô hoàn thành nó.
Lý Thanh La đặt chiếc thuyền giấy xuống sông, nhìn nó trôi ngày càng xa theo dòng nước.
“Lão sư, sao người không viết gì lên đó.” Lâu Sanh Ca tò mò.
“Tâm nguyện của lão sư, thần sông biết.” Lý Thanh La nói như đang mơ.
Khi Lâu Sanh Ca nói đói, Lý Thanh La đưa cậu đến một gian hàng hoành thánh ngoài trời trên phố Vĩnh An, Lâu Sanh Ca chống cằm, lão sư của hắn hình như đang không vui, nàng luôn trầm tư.
“Lão sư, người đang nghĩ gì thế?”
Cậu bé trước mặt khẽ chau mày, dáng vẻ giả vờ già cỗi, khuôn mặt còn chưa nảy nở, nhưng mắt ngọc mày ngài, sau này, nhất định sẽ là một nam tử vô cùng tuấn tú.
“Lão sư, vừa rồi người đang nghĩ gì thế?” Lâu Sanh Ca miễn cưỡng hỏi lại.
Hai tay nàng đặt lên lông mày cậu, vuốt đôi mày đang cau có, nhìn cậu thật lâu, như muốn xuyên thấu qua khuôn mặt vẫn còn vẻ trẻ con chạm vào một linh hồn khác.
“Vừa nãy, lão sư nhớ tới một người.”

“Là ai?”
“Là phò mã của ta!”
“Phò mã? Lão sư, có phải người cũng là công chúa giống Nhị hoàng tỷ không? Phò mã của lão sư đi đâu rồi? Tại sao người không ở bên cạnh hắn?”
Lý Thanh La nhìn ông chủ quán gọi rượu, nàng dùng đũa nhúng một chút rượu lên môi, đã lâu nàng không đụng đến rượu.
“Phò mã của ta à?” Đầu lưỡi Lý Thanh La nhuốm vị rượu, cay nồng như muốn kích thích tất cả các giác quan của nàng: “Phò mã của ta đã tới một nơi rất xa.”
“Vậy tại sao người không đi tìm hắn?”
“Tiểu Lâu.” Lý Thanh La gõ nhẹ chóp mũi Lâu Sanh Ca: “Tiểu gia hỏa, sao người lại lắm chuyện thế? Thế người có hi vọng lão sư đi tìm chàng ấy không?”
Hi vọng nàng đi tìm hắn? Cậu chợt nghĩ, sau đó lắc đầu.
“Lão sư, ta không muốn, ta thích ở bên người, thích người lúc nào cũng ở bên cạnh ta, cho nên, tốt hơn hết vẫn là người đừng đi tìm phò mã của người.”
Thế giới tình cảm của trẻ con thật đơn thuần, Lý Thanh La cười: “Nhưng Tiểu Lâu, nếu lão sư rất nhớ phò mã của ta thì sao?”
“Người nhớ phò mã của người à.” Lâu Sanh Ca nghiêng đầu, bộ dáng như đang suy xét: “Được thôi! Lão sư, ta hứa với người, chờ ta lớn lên làm vua, ta sẽ tìm cho người một phò mã anh tuấn nhất.

Ta sẽ lệnh cho hắn chỉ đối tốt với một mình người.”
“Lão sư, người xem như vậy có được không?”
Đứa trẻ đó, đôi mắt trong suốt, khuôn mặt tràn đầy hy vọng.
Ngày đó, đối diện với ánh đèn trên phố Vĩnh An dài mười dặm, đứa trẻ đó đã dùng giọng điệu trẻ con của mình nói.
Cậu nói, lão sư, ở cùng với người ta rất vui vẻ, ta biết người thật lòng đối tốt với ta, lão sư, người đừng đi tìm phò mã của người, chỉ cần ở bên cạnh ta, chờ khi ta làm vua, ta sẽ đem thứ đẹp nhất, tốt nhất trên đời này đến cho người.
- Hết chương 13-.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi