DUYÊN ĐỊNH TAM SINH – ĐẾ SƯ


Editor: QingWei
Vào cuối xuân, Mân quốc công khai cho thấy thái độ ủng hộ của mình với Tam hoàng tử.
Mân quốc sư luôn được kính trọng ở Chiêu Thục, là linh hồn của người dân Chiêu Thục, theo thái độ của ông, không ít các thần tử ủng hộ Đại hoàng tử lần lượt trở giáo.
Toàn bộ hoàng thành rơi vào cảm giác đề phòng mưa gió tràn ngập.

Mà đúng lúc này, phía đông nam tiền tuyến truyền đến chiến sự khẩn, Chiêu Lăng vương quyết định ngự giá thân chinh.
Đêm trước ngày khởi hành, ông gọi Lâu Sanh Ca vào phòng mình, mãi đến sáng mới trở về, khi cậu trở về thấy Lý Thanh La đang đợi sẵn trong phòng cậu.
Cậu nhìn nàng một lúc lâu, sau đó, bước lại trước mặt nàng, tựa đầu vào bả vai nàng.
“Lão sư, ta đã thấy tóc bạc của ông ấy.

Trước đây, ta còn tưởng nó màu xám, nhưng hôm nay ta nhìn thấy rất rõ, là màu trắng.”
“Ông ấy sẽ bình an trở về.

” Lý Thanh La nhẹ giọng vào tai cậu.
“Thật chứ? Lão sư.

Người có chắc ông ấy sẽ trở về không?” Lâu Sanh Ca vùi đầu càng sâu hõm vào vai Lý Thanh La.
“Ta chắc chắn.” Lý Thanh La mỉm cười: “Tiểu Lâu, lão sư nói cho cậu một bí mật nhé, thật ra, lão sư là tiên tử, nên lời tiên tử nói người sẽ tin đúng không?”

“Tiên tử?” Lâu Sanh Ca cũng nở nụ cười: “Vậy người có thể bay ư? Có thể cưỡi mây? Còn có thể hô mưa gọi gió nữa?”
“Ách…” Lý Thanh La thành thật nói, “Ta đều không biết.”
“Vậy lão sư, ta cũng nói cho người một bí mật, thực ra, ta có ba đầu sáu tay.”
Lý Thanh La còn muốn nói, Lâu Sanh Ca đã cắt ngang nàng: “Được rồi, giờ ta đã không còn buồn nữa, với lại, lão sư, ta đã không còn là đứa trẻ nữa rồi, người không cần dùng những thứ đó để dỗ ta.”
“Nhưng mà…” Lâu Sanh Ca quan sát kỹ khuôn mặt của Lý Thanh La: “Nhưng mà khuôn mặt này của người cũng có vài phần thuyết phục đấy, tại sao lão sư vẫn giống hệt như khi ta sáu tuổi.”
Lý Thanh La đình chỉ, nàng biết dù có nói như thế nào thì cậu cũng không tin, nàng dứt khoát cười hì hì nói: “Ta đã nói ta là tiên tử mà người còn không tin.”
“Là tiên tử phải không? “Lâu Sanh Ca cử động ngón tay.
Khi thấy Lâu Sanh Ca cử động ngón tay Lý Thanh La trong lòng run lên, nàng xua tay: “Đừng, Tiểu Lâu, Tiểu Lâu, người không thể làm vậy, người… người đừng quên ta lão sư của người…”
Lâu Sanh Ca với hai ba cái động tay đã đẩy được Lý Thanh La xuống giường.
Khi Lâu Sanh Ca mười tuổi, cậu thấy cù lét Lý Thanh La là một chuyện rất thú vị, nhưng chuyện thú vị hơn là nhìn thấy nàng cười khanh khách không ngừng.
Lâu Sanh Ca có chút hoang mang, cảm giác thật khó tả, chỉ là, cậu không muốn dừng tay, chỉ cảm thấy tay cậu đặt ở chỗ nào cũng thấy mềm mại đến khó tin.
Một tiếng ho mất tự nhiên vang lên, tay Lâu Sanh Ca run lên, cậu cuống quít rời khỏi người Lý Thanh Ca, không biết thế nào, cậu không dám nhìn thẳng Lý Thanh La.
Dưới ánh mắt dò xét của Chu chấp sự, Lâu Sanh Ca bước xuống giường, bỗng cảm thấy hơi phiền chán.
Lý Thanh La cũng cảm thấy nàng và Lâu Sanh Ca đùa hơi quá, có vẻ như từ giờ trở đi, nàng phải luôn tự nhắc nhở mình, Lâu Sanh Ca đã không còn là đứa trẻ sáu tuổi nghịch ngợm nữa rồi.
Sau khi Lý Thanh La rời đi, Chu Chấp sự tiến lên vài bước giúp Lâu Sanh Ca chỉnh lại xiêm y bị lộn xộn, chỉnh xong ông để không lui xuống như mọi khi mà đứng sang một bên.
“Muốn nói gì thì nói đi.” Giọng nói trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.

Đối với vị chấp sự lớn tuổi này, Lâu Sanh Ca rất kính trọng, ông ta cũng tận tâm tận lực đối với cậu.

“Cái đó…” Ông ta do dự một chút: “Tam hoàng tử, người… người và Lý tiên sinh tốt nhất vẫn là nên giữ khoảng cách một chút, hoàng cung là chốn thị phi, phải tránh việc chịu miệng lưỡi cắn xé, trước mắt, vương thượng còn sắp xuất chinh… “
Lâu Sanh Ca lạnh lùng nhìn ông, ánh mắt u ám bất định.
Chu chấp sự thở dài trong lòng, ông quỳ xuống: “Tam hoàng tử, người không vì mình, thì cũng nên nghĩ cho Lý tiên sinh, nếu người còn muốn tiên sinh ở lại trong cung.”
Chu chấp sự không nói tiếp, ông biết tiểu chủ tử sẽ hiểu không cần ông phải nói ra.

Ông cảm thấy thật may mắn khi nhìn thấy tiểu chủ tử mở lòng một chút trước mặt Lý tiên sinh, nhưng dần dần, tiểu chủ tử lớn lên, tình cảm thuở nhỏ dường như cũng dần thay đổi, Chu chấp sự cũng không biết hai người đó có chỗ nào thay đổi, Lý tiên sinh vẫn là Lý tiên sinh, nhưng tiểu chủ tử…
Khoảnh khắc vừa rồi, ông thấy liền hết hồn, trong mắt tiểu chủ tử lộ ra một tia cảm xúc khó đoán, nhìn thế nào cũng không giống một đồ đệ đối với lão sư của mình.
Nhìn người nữ tử tóc tai hơi loạn tựa người trên giường, xinh đẹp tinh tế, không thua kém những tú nữ được tuyển chọn kỹ càng, Chu chấp sự nhìn luôn mặt đó càng nhìn càng sợ hãi, khuôn mặt của Lý tiên sinh vẫn y như lúc nàng mới đặt chân đến đây, không có gì thay đổi.
Trong phút ngắn ngủi, tâm trạng Chu chấp sự rối loạn như ma, một vài lời không tự chủ nói ra.
Lâu Sanh Ca bên cạnh giống như chết lặng, giống như trở lại khi còn nhỏ bị những người đó nói thầm bên tai, thân là hoàng tử thì phải chú ý cái gì? Một số việc không thể nói lung tung, một số việc không thể tùy tiện làm.

Bởi vì cậu là con nối dõi của hoàng gia, bởi vì thân phận tôn quý của cậu.
Nhìn thân ảnh già nua đang quỳ dưới chân, Lâu Sanh Ca buồn bã cười: “Ngươi đứng lên đi! Chu chấp sự.”
Ngừng một chút: “Ở hoàng thành này, ta nghĩ, chỉ có nàng coi ta là một đứa trẻ bình thường.”
Chỉ có nàng là người duy nhất thật lòng quan tâm đến cảm xúc của cậu, chỉ có nàng là người duy nhất ngốc nghếch muốn chọc cười cậu, người đó, thường hỏi âm thầm hỏi tùy tùng của cậu, một số câu hỏi kỳ lạ, không thể ngờ tới.
Hôm nay, Tam hoàng tử của các ngươi có cười không, cười bao nhiêu lần?
Hôm nay, Tam hoàng tử của các người có nổi giận không? Vì sao lại nổi giận?

Hôm nay, tâm trạng của Tam hoàng tử có tốt không?

“Tam hoàng tử anh minh.” Chu Chấp sự dập đầu đứng dậy, lui xuống.
Tam hoàng tử anh minh, phải không? Cậu hiểu lời của Chu chấp sự, bị miệng đời cắn xé, đúng vậy, cậu cũng sợ bị miệng đời cắn xé, trong hoàng thành không có thuốc súng nhưng có thể giương cung bạt kiếm, có rất nhiều người đang mở to mắt đợi cậu rơi xuống.
Lý Thanh La mặc bộ y phục tùy tùng thường ngày của mình, theo thường lệ, nàng ăn mặc như tùy tùng đi theo đưa tiễn phụ vương của cậu.
Đi đến phòng của Lâu Sanh Ca, nàng thấy Lâu Sanh Ca thay xong y phục chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thấy nàng, cậu trầm tư một lát, nói, lão sư, người vẫn là không nên đi.
Nói xong, liền lập tức đi thẳng ra cửa phòng.
“À.” Chờ Lâu Sanh Ca bước ra khỏi cửa, Lý Thanh La mới vô thức đáp lại, nhìn cậu tiền hô hậu ủng* rời đi.
*Tiền hô hậu ủng-前呼后拥 : vua hoặc các vị quan lớn lúc ra đường, đàng trước có quân lính nạt dậy, sau có quân lính theo để hộ vệ.
Vào ngày Chiêu Lăng vương rời đi, ông đã ra chiếu rằng Tả thừa tướng và Hữu thừa tướng sẽ cùng giám sát đất nước, hai vị hoàng tử có thể đề xuất đề nghị của bản thân, nhưng không thể trực tiếp tham gia vào chính sự.
Ngày hôm đó, dưới bầu trời mưa phùn rộng lớn, Lý Thanh La đứng trên đài cao của hoàng thành, nhìn đội quân ngự giá thân chinh chậm rãi đi qua phố Vĩnh An.
Ở trong mắt Lý Thanh La, Chiêu Lăng vương tuy không phải là một người cha từ ái nhưng ông là một người cha tốt, mỗi tháng ông sẽ bí mật triệu kiến nàng, chủ yếu hỏi thăm tình hình của Lâu Sanh Ca, khi nàng kể vài chuyện thú vị của Lâu Sanh Ca trong chuyến đi trên mặt ông sẽ để lộ ra nếp nhăn thấp thoáng khi cười.
Lý Thanh La đã không gặp hơn mười ngày Lâu Sanh Ca từ khi Chiêu Lăng vương rời đi, từ miệng Lục Trúc, nàng biết được Lâu Sanh Ca hiện là tâm phúc trong triều, hầu hết những đề nghị mà cậu đưa ra để giám sát quản lý đất nước đều được tiếp thu.

Gần đây, cậu không có về Lăng Tiêu các trong nhiều ngày liên tục.
Những ngày qua, Lý Thanh La cảm thấy trong lòng loáng thoáng có cảm giác bất an, Lý Thanh La cực kỳ ghét loại cảm giác đó.
Lý Thanh La phiền muộn rời Lăng Tiêu các, nàng bất tri bất giác đi tới cửa ngoài chính điện, chính điện là trung tâm chính trị của Chiêu Thục, là nơi đại hoàng đế của các triều đại lên triều, nghị quốc sự với các thần tử.

Mấy ngày nay, Lâu Sanh Ca đều ở đây.
Đứng ở chính điện hồi lâu, nàng quay người lại, Lý Thanh La về đi thôi.
Những trụ ở Triều Phượng các của hoàng hậu được giăng đèn hoa rực rỡ, các quản gia, tiểu tư bận rộn từ trong ra ngoài, Lý Thanh La nhớ tới hai ngày nữa là sinh thần của Xuân Nguyệt hoàng hậu.

Khi một tiểu tư đặt một quả bóng lụa vào tay Lý Thanh La, Lý Thanh La mới giật mình nhận ra hắn tưởng nàng đến đây để giúp đỡ, vì vậy, Lý Thanh La đã đi theo bận rộn rất lâu vào ngày hôm đó.

Lý Thanh La nghe lão cung nhân buồn bực tự hỏi vì sao sinh thần lần này của hoàng hậu lại an bài nhiều thị vệ như vậy, ông ta còn nói đùa rằng, số lượng thị vệ này có thể bao vây trong ngoài ba tầng của yến tiệc đến cả ruồi bọ có chạy đằng trời.
Nghe đến đó, Lý Thanh La trong lòng hơi kích động.
Sinh thần của hoàng hậu là ngày cuối cùng của tháng Năm, ngày đó, bất an trong lòng của Lý Thanh La ngày càng mãnh liệt hơn.

Nàng tìm Mân Nhuận Nguyệt, nhờ hắn gọi Lâu Sanh Ca trở lại Lăng Tiêu các một chuyến.
Đến chiều tà, Lâu Sanh Ca trở lại.

Lúc Lý Thanh La đến, một cung nữ xinh đẹp đang thay y phục cho cậu.
Lý Thanh La lẳng lặng đứng một bên.
Sau khi thay y phục xong, Lâu Sanh Ca mỉm cười véo má cung nữ một phen, cung nữ tươi tắn kia trông khoảng mười ba mười bốn tuổi, ánh mắt đưa tình nhìn Lâu Sanh Ca một cái, hai gò má ửng hồng lui xuống.
Kỹ thuật tán tỉnh của Lâu Sanh Ca đã luyện đến mức Lý Thanh La líu lưỡi, nàng chưa từng thấy Lâu Sanh Ca như thế, ở trong tiềm thức của nàng, Lý Thanh La còn nghĩ cậu vẫn là đứa trẻ sợ thủy quỷ lúc mới gặp.
Lý Thanh La có hơi choáng váng chốc lát.
“Lão sư, vừa rồi đệ tử chỉ trêu nàng ta thôi.” Dừng ở trước mặt nàng: “Chẳng phải người có chuyện muốn nói với ta sao?”
Lúc này Lý Thanh La mới hoàn hồn lại: “Tiểu Lâu, người định đi tham dự tiệc sinh thần của hoàng hậu phải không?”
Lý Thanh La cảm thấy có việc gì đó sẽ xảy ra nếu Tiểu Lâu đến Triều Phượng các.
“Đừng đi, Tiểu Lâu.” Thanh La kéo tay Lâu Sanh Ca lại: “Lão sư sợ người sẽ xảy ra chuyện.”
Ánh mắt của Lâu Sanh Ca dừng trên bàn tay Lý Thanh La đang nắm lấy cậu.
- Hết chương 18-.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi