EM KHÔNG CẦN LẠI CÔ ĐƠN


Sự hiểu biết của em
......
Khả năng tự kiềm chế mạnh mẽ của sĩ quan Ôn cũng được thể hiện trong việc uống rượu.
Nàng chỉ cho phép bản thân say ngà ngà, rồi nương men rượu thổ lộ tâm tư bằng âm thanh nhỏ nhẹ giữa dòng người huyên náo.
Lúc đó có vẻ như nàng đã thực sự quên mất người ngồi bên cạnh mình, thế là để mặc bản thân chìm vào sâu lắng, muốn bộc lộ tâm tình.
Nàng cho rằng mình nói rất nhỏ, nhưng lại không biết rằng, người bên cạnh nàng và cũng chính là người đặc biệt để ý đến nàng, đều đang nghe hết vào trong lòng.
Giản Mộc Tư liếc nhìn Ôn Dương đang cúi đầu, cô mím môi, thu lại cảm xúc gần như lộ ra trên mặt của mình.
Trong lòng cô biết rõ, Ôn Dương sẽ không thích nhìn thấy biểu cảm này của cô.
Cũng giống Giản Mộc Tư, cô ấy không muốn nhìn thấy hàm ý đồng cảm hay thương hại từ trong ánh mắt người kia.
Lưỡng lự hồi lâu, Giản Mộc Tư đưa tay ra, đặt lên đầu Ôn Dương.
Sĩ quan Ôn muốn lặng lẽ che giấu tâm sự bỗng giật mình, nhưng sau đó cũng không ngẩng đầu lên nhìn Giản Mộc Tư.
Ôn Dương biết đó là tay Giản Mộc Tư, nàng cũng biết, chỉ có thể là Giản Mộc Tư.
Bàn tay đang vuốt tóc Ôn Dương dừng lại một lúc, Giản Mộc Tư khó chịu vì cử chỉ này quá mức thân mật, không hợp với cô.
Cô chuyển thành vỗ nhẹ lên đầu Ôn Dương, rồi vỗ nhẹ bả vai Ôn Dương.
Không lâu trước đó, cô có hỏi xin chủ quán một phích nước sôi.
Cô rót một cốc nước vẫn còn âm ấm ra, đưa đến gần tầm mắt Ôn Dương
......
Lưu Dịch và Trần Phi dìu Trương Lộ Chi có tửu lượng hoàn toàn không ổn về nhà, còn Giản Mộc Tư, người thậm chí còn chưa động đến một giọt rượu nào, lái xe đưa Ôn Dương về.
Hai người trong xe vẫn im lặng suốt quãng đường về, người ngồi trên ghế phụ lặng lẽ chợp một giấc.
Ôn Dương nhớ lại vô số lần về lời bộc bạch mà nàng vô tình tiết lộ...
Sao lại có thể...!bất cẩn tuôn ra như vậy?
Nếu như lúc đó bên bàn chỉ có Trương Lộ Chi, Lưu Dịch và Trần Phi, nàng tin chắc sẽ không nói câu đó ra.
Dù có nhỏ giọng đến mấy đi chăng nữa, cũng sẽ không.
......
Tại ngã tư đèn giao thông trên đường Nam Loan, một người đàn ông trung niên đi xe điện sau khi va chạm với một ô tô con đã ngã xuống đất và không đứng dậy.
Vết trầy trên đầu gối bị chảy máu, nhưng người đàn ông khẳng định bắp chân của anh ta đã bị thương nặng.
Chủ xe con gọi cho 120, trung tâm điều phối đã chuyển lệnh này cho đội cấp cứu của Giản Mộc Tư.
Khi Lưu Dịch lái xe đến nơi, đã thấy cảnh sát giao thông xuất hiện tại hiện trường.
Người bị ngã được Giản Mộc Tư kiểm tra, không có vấn đề gì nghiêm trọng ngoài vết xước trên đầu gối và bong gân nhẹ ở mắt cá chân.
Vì nạn nhân mạnh mẽ yêu cầu đến Bệnh viện Số 1 để tiến hành kiểm tra bước tiếp theo mà không chịu dừng lại ở đó, đội cấp cứu bất lực chỉ đành khiêng nạn nhân bị thương nhẹ lên xe cấp cứu, đưa đến Bệnh viện Số 1.
Kết quả khám do bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình trong bệnh viện kiểm tra giống hệt phán đoán của Giản Mộc Tư.
Trần Phi và Lưu Dịch kiến nghị bệnh nhân bước ra khỏi cáng cứu thương, ngồi lên chiếc ghế ngoài phòng khám, nhưng bệnh nhân không chịu xuống, khăng khăng muốn nằm trên giường cáng của đội cấp cứu.

Lúc đó là giờ cao điểm trong Bệnh viện Số 1, trong bệnh viện không có nhiều giường thừa.
Thấy nhập viện bất thành, lại không có giường bệnh, người đàn ông trung niên chỉ có thể bám vào chiếc giường cáng duy nhất.
Người nhà bệnh nhân vội vã đến bệnh viện, cùng gia nhập biệt đội "nằm lì tại chỗ" vì nghe theo lời nói phiến diện của người đàn ông bị thương.
Đội cấp cứu gặp phải trường hợp làm càn làm bậy của người đàn ông bị thương và đám người nhà, đồng thời cũng gặp phải vấn đề gây nhức nhối nhất đối với đội cấp cứu - ép giường.
Giữa người nhà bệnh nhân và các thành viên nam của đội cấp cứu toả ra mùi thuốc súng nồng nặc, bảo vệ bệnh viện đã gọi 110 trong lúc trấn an hai bên.
"Lưu Dịch! Trần Phi!"
Giản Mộc Tư ngăn hai người trong đội cấp cứu suýt chút nữa đã động tay động chân lại, cô phẫn nộ liếc nhìn những người nhà bệnh nhân vẫn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề "ép giường"...
"Thông báo cho tổng đài, bảo đội hậu cần gửi giường dự phòng đến đây."
Giường dự phòng là một chiếc giường đơn sơ được Trung tâm Cấp cứu đặc biệt sử dụng để giải quyết vấn đề "ép giường".
Giá thành của giường dự phòng rẻ hơn so với những chiếc giường cáng di động có thể lên tới hàng vạn tệ, là những chiếc giường đơn giản được Trung tâm Cấp cứu mua về phục vụ cho những lúc cần thiết.
Trên xe cấp cứu chỉ được trang bị một chiếc giường cáng di động duy nhất.
Giường cáng di động dễ dàng nâng hạ và lên xuống xe, là loại giường cáng chuyên dùng cho xe cấp cứu.
Tuy chi phí cao, nhưng nó tạo điều kiện thuận lợi rất nhiều cho đội cấp cứu và các bác sĩ cấp cứu.
Việc "cho mượn" hay "ép" giường cáng di động đồng nghĩa với việc toàn bộ đội cấp cứu phải tạm dừng công việc.
Đội cấp cứu không thể xuất xe nhận nhiệm vụ tiếp theo, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ chiếc giường cáng di động được sẵn sàng.
Nghe Giản Mộc Tư nói vậy, Lưu Dịch lập tức chạy lại xe cứu thương, gọi cho tổng đài, thông báo tình hình "ép giường" hiện tại, đồng thời nộp đơn xin tạm ngừng nhận lệnh.
Dù Trung tâm Cấp cứu nằm ngay bên cạnh tòa nhà cấp cứu, nhưng các địa điểm cất giữ bốn giường dự phòng của Trung tâm Cấp cứu lại không gần Bệnh viện Số 1.
Gần đây, chưa tính khả năng tắc đường, ít nhất cũng cần chờ khoảng 20 phút để lái xe đến.
Lúc này vừa hay đang là giờ cao điểm buổi tối, Lưu Dịch rất lo lắng sau khi báo cáo xong tình huống ngoài ý muốn.
Nếu tính cả thời gian đội hậu cần đưa giường đến, có lẽ số thời gian bị lãng phí không chỉ là hơn nửa giờ.
Nghĩ đến đám người nhà bệnh nhân đáng ghét khó ưa, Lưu Dịch vội vàng xuống xe.
Trong toà nhà cấp cứu hiện giờ chỉ có Trần Phi và bác sĩ Giản, nhỡ như có chuyện xảy ra thì...!
......
Khi Ôn Dương và Lý Duyên Thanh đang chuẩn bị trở lại đơn vị bàn giao ca trực thì nhận được nhiệm vụ từ Trung tâm Chỉ huy 110.
Bảo vệ trong tòa nhà cấp cứu của Bệnh viện Số 1 báo cảnh sát về vụ việc người nhà bệnh nhân đánh nhau với bác sĩ.
Ban đầu, Ôn Dương còn tưởng đây là mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân trong bệnh viện.
Sau khi được Lưu Dịch gọi lại, cả ba người cùng đang trên đường đến phòng khám chỉnh hình khẩn cấp, lúc này Ôn Dương mới nhận ra bên xảy ra mâu thuẫn với người nhà bệnh nhân không phải là các bác sĩ trong bệnh viện, mà là đội cấp cứu của Giản Mộc Tử.
Ôn Dương vừa gọi điện thoại, vừa lo lắng hỏi: "Đội anh không bị thương chứ?"
"Không! Suýt đánh nhau đến nơi thì bác sĩ Giản ngăn lại."
"Vậy sao anh lại đi từ bên ngoài vào?"
"...!Bác sĩ Giản nhờ anh thông báo cho tổng đài, kêu bên hậu cần đưa giường dự phòng đến đây."
"Bọn họ thì sao? Hiện tại chỉ có Trần Phi và Giản Mộc Tư ở trong đó?"

"...!Ừ..."
Ôn Dương giận quá hoá cười.
Lưu Dịch là ngốc thật hay giả ngốc?
"Ở đâu? Mau đưa em đến đó!"
Lưu Dịch tăng tốc chạy, lao lên dẫn đường.
Đến góc rẽ chỗ hành lang của phòng khám chỉnh hình cấp cứu, cuối cùng Lưu Dịch cũng thông minh lên được một chút, hét lên: "Cảnh sát đến rồi! Cảnh sát đến rồi!"
Bên ngoài phòng khám chỉnh hình số 1, năm đến sáu người nhà bệnh nhân đang vây quanh người bị thương đang nằm trên cáng di động, còn có cả Trần Phi đứng bên cạnh Giản Mộc Tư.
Tình hình không giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng.
Ba người đến kịp đều thở phào nhẹ nhõm, hai bên vừa đánh nhau vừa nãy cũng vì tiếng hét của Lưu Dịch mà chuyển sự chú ý sang hai viên cảnh sát.
Trước ánh nhìn của hai bên, Ôn Dương ổn định lại nhịp thở, vững vàng bước đến trước bệnh nhân và người nhà của anh ta:
"Tôi vừa biết được sự việc từ phía cảnh sát giao thông xử lý hiện trường vụ tai nạn, lát nữa họ cũng sẽ đến bệnh viện đưa ra lời giải thích.

Nguyên nhân vụ tai nạn là do người bị thương vượt đèn đỏ, va chạm với một chiếc ô tô con đang di chuyển bình thường, ngay sau đó người bị thương ngã xuống đất.

Lúc đó bác sĩ cấp cứu 120 kiểm tra không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng người bị thương nhất quyết muốn đến bệnh viện kiểm tra thêm".
Ôn Dương giải thích rõ ràng tình hình điều tra của cảnh sát giao thông tại hiện trường, khiến người nhà bệnh nhân biến sắc ngay tức khắc.

"Tôi nghĩ bác sĩ khoa chỉnh hình cấp cứu sau khi kiểm tra xong cũng sẽ cho rằng bệnh nhân không cần chụp X-quang.

Hiện giờ đang là giờ nhập viện cao điểm, ép giường là chuyện bình thường, nhất là khi đang là mùa đông, ai cũng muốn nằm trên giường đắp chăn.

Nhưng các ông các bà đang ép giường cáng của xe cấp cứu, là chiếc giường cáng di động chuyên dụng trên xe cấp cứu, mỗi chiếc xe chỉ có một cái.

Một khi ép giường, cả đội cấp cứu không thể làm việc được nữa, chỉ có thể đứng ở đây chờ các ông các bà nhường giường.

Các người có biết mỗi một giây mà các người đang lãng phí ở đây có thể khiến một người dân mất cơ hội được cứu sống không?"
Giọng nói của Ôn Dương rất nghiêm khắc, đặc biệt là ở câu cuối cùng, trong giọng nói ẩn chứa lửa giận khiến người nhà bệnh nhân cùng bệnh nhân không dám hé môi nửa lời.
Vài giây sau, người nhà cảm thấy "không phục" vẫn muốn tìm lại chút ít thể diện:
"Ôi dào, cô cảnh sát đừng nói quá lên như vậy, bác sĩ cấp cứu không chỉ có bọn họ.


Cho dù họ có ở đây, vẫn còn nhiều người khác nữa cơ mà? Người Trung Quốc nhiều như vậy, làm sao có thể thiếu bác sĩ cấp cứu?"
"Người Trung Quốc nhiều như vậy, nhưng lại thiếu bác sĩ cấp cứu đấy! Toàn bộ thành phố Bắc Thành có 20 triệu dân, nhưng chỉ có mấy trăm bác sĩ cấp cứu! Một bác sĩ cấp cứu phải phục vụ cho ít nhất 100.000 người dân!"
Ôn Dương khép hờ mắt:
"Tôi nghe nói, vừa rồi các người còn muốn đánh nhau với đội cấp cứu chỉ vì chuyện ép giường? Cái gì? Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì hay bị thương, các người có thể thay họ đi cứu người đúng không? Cứ đánh tiếp đi! Sao không đánh nữa? Tôi muốn nhìn xem có ai trong các người dám động vào họ ngay trước mắt tôi không!"
"Tôi...tôi...chúng tôi sẽ kiện cô!"
Ôn Dương chỉ vào số hiệu cảnh sát trên ngực, cười nói:
"Nhìn cho rõ, đây là số hiệu cảnh sát của tôi.

Nếu muốn kiện thì cứ làm đơn.

Hôm nay tôi dạy dỗ các người, hành vi hiện tại của các người chính là rác rưởi! Giường của đội cấp cứu, lập tức nhường đi! Bằng không, tôi sẽ đưa các người đi vì hành vi cố ý gây rối! Sở Cảnh sát ở ngay bên cạnh, tiện cho tôi xử lý các người!"
Những người nhà "không phục" bị Ôn Dương "dạy dỗ" đến nỗi dám giận không dám nói, nhìn nhau vài lần, cuối cùng hai người phụ nữ hơi lớn tuổi đỡ người bị thương ra khỏi giường.
Người bị thương lẩy ba lẩy bẩy, muốn giả bệnh tật và ngoan ngoãn chú ý sắc mặt Ôn Dương.
"Nơi xảy ra sự việc có camera giám sát, ai đúng ai sai, cảnh sát giao thông sẽ đưa ra phán quyết công bằng.

Bây giờ cảnh sát giao thông và chủ xe con không có ở đây, không cần giả vờ nữa!"
Sau đó Ôn Dương nói với Lưu Dịch và Trần Phi:
"Còn đứng đó làm gì? Lấy giường đi đi! Nhớ thông báo cho tổng đài không cần đưa giường dự phòng đến nữa."
Ôm Dương liếc xéo đám người nhà bên cạnh, cười khẩy:
"Thật sự tôi bao giờ thấy ai nhập viện chỉ vì một vết xước và bong gân nhẹ cả."
Khi Lưu Dịch và Trần Phi đẩy giường cáng đi, họ không thể nhịn được cười.
Muahahahaha~~~
Đại ca Ôn quá lợi hại!
Độ ngầu được vặn hết cỡ, những kẻ vừa vênh váo kiêu ngạo cách đây không lâu dù tức cũng không dám lộ.
Quá đã!
Giản Mộc Tư và Ôn Dương nhìn nhau một cái, sau đó cô đi theo Lưu Dịch và Trần Phi rời khỏi bệnh viện.
Ôn Dương nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Giản Mộc Tư, cau mày.
Trở lại xe tuần tra cùng Lý Duyên Thanh, Ôn Dương cảm thấy rất kỳ quái, quay đầu qua hỏi Lý Duyên Thanh: "Sư phụ Lý, theo chú, vừa rồi Giản Mộc Tư nhìn cháu là có ý gì?"
Lý Duyên Thanh cười, nghĩ thầm, có lẽ Ôn Dương đã quen bị bác sĩ Giản cà khịa đến mức không nhìn ra sự tán thưởng trong mắt người ta.
Mặc dù cái nhìn đó...
Trông vẫn lành lạnh như vậy...
Ôn Dương chỉ thấy Lý Duyên Thanh cười mà không đáp, nàng chỉ có thể tiếp tục tự nghiền ngẫm ánh mắt vừa rồi của Giản Mộc Tư.
Sĩ quan Ôn đau đầu, bắt đầu kiểm điểm.
Hình như đúng là nàng không nên chỉ vào số hiệu cảnh sát và nói những lời đó.
Bây giờ nghĩ lại...
Sĩ quan Ôn hơi đỏ mặt, cảm thấy rất xấu hổ.
......

Vài ngày sau, "chiến công xuất sắc" của sĩ quan Ôn luôn được đội cấp cứu ca ngợi hết lời.
Bất cứ khi nào gặp đội cấp cứu, Trương Lộ Chi đều sẽ kéo Trần Phi và Lưu Dịch lại, muốn họ kể lại vô cùng sống động thêm lần nữa, thậm chí còn kèm theo vài nét diễn xuất cho hợp tình tiết.

Trương Lộ Chi vô cùng hối hận vì đã bỏ lỡ khoảnh khắc đặc sắc như vậy.
Nếu hôm đó các thần linh ban ơn cho cậu được tận mắt chứng kiến thì tốt biết mấy.
Càng nghe càng thấy tiếc, càng thấy tiếc càng muốn nghe nhiều hơn.

Trong "trận chiến" này, đại ca Ôn đã tạo dựng được hình tượng "chói chang và uy nghiêm" trong lòng ba người họ.
Đúng là họ không nhận lầm "đại ca", ba ông tướng rất bội phục.

Làm tiểu đệ của một đại ca như thế này, chỉ có vinh quang chứ không thể có chuyện mất mặt.
"Bác sĩ Giản, chị cũng phát biểu cảm nghĩ đi...!khi đó nghe đại ca em giáo huấn bọn họ, chị cảm thấy như thế nào?"
Trương Lộ Chi rất tò mò, nhiều lần lắm rồi mà không thấy bác sĩ Giản bày tỏ suy nghĩ gì cả.
Nhân lúc đại ca Ôn vắng mặt, Trương Lộ Chi háo hức muốn biết câu trả lời.
Giản Mộc Tư rời mắt khỏi hồ sơ phẫu thuật tim: "Khá có hiểu biết về Trung tâm Cấp cứu."
"Hả?"
"Gì?"
"Gì cơ chị?"
Giản Mộc Tư cười nhẹ.
Cô ấy đang nói thật mà, phải không?
Là một cảnh sát, Ôn Dương thực sự rất có hiểu biết về Trung tâm Cấp cứu, hiểu biết về giường cáng di động trên xe cứu thương, biết các bác sĩ cấp cứu ở Bắc Thành cần phải phục vụ bao nhiêu công dân...
Ba ông tướng tự dưng cảm thấy nhàm chán, chuyển sang chủ đề khác.
Giản Mộc Tư ngước mắt lên, nhìn người đang xếp hàng chờ cơm trước cửa sổ căn tin, khẽ cong môi.
......
Tác giả có lời muốn nói:
Một cô gái đã quen với độc lập và mạnh mẽ thực ra là một người rất dễ thương.
Giống như một con nhím nhỏ mang chiếc giáo giáp sắc bén bên ngoài, nhưng thực chất bên trong lại rất mềm yếu.
Đương nhiên cô ấy cũng có những lúc buồn, cũng có những lúc không muốn mạnh mẽ, nhưng vì trước giờ chưa quen với việc dựa dẫm vào ai đó, nên vẫn tự mình dần dần nỗ lực trên con đường dài.
Cô ấy không gò ép ai phải thấu hiểu mình, đồng cảm với mình, nhưng nếu có một ngày, nếu một người như vậy xuất hiện, cô sẽ vô thức có cảm giác cố gắng tiếp nhận và tiếp cận, đến cả bản thân cũng không hề hay biết.
Sau đó, cô ấy sẽ tiết lộ từng chút từng chút nỗi lòng hoặc bí mật của mình.
Chỉ một chút thôi, một chút xíu rất nhỏ thôi.
Cô ấy vẫn chưa học được cách bộc lộ bản thân, chưa quen và có thể sẽ không học cách làm nũng hay tỏ ra yếu đuối, cô ấy vẫn sẽ không trực tiếp nói với bạn rằng cô ấy đau hay buồn phiền.
Tuy nhiên, cô ấy sẽ âm thầm cho bạn vài gợi ý nhỏ một cách vô tình mà cô ấy không hề hay biết.
Nếu bạn không tinh ý, thì sẽ bỏ lỡ, và rồi cô ấy sẽ thu lại sự thăm dò cẩn thận từ tận đáy lòng, sẽ tiếp tục bước trên con đường đơn độc.
Nếu bạn may mắn có lòng để ý, hãy nhẹ nhàng và đối xử với cô ấy theo cách mà cô ấy có thể chấp nhận được lúc này, có lẽ bạn cũng sẽ thu về kết quả viên mãn nhất trong cả cuộc đời.
(À~ Tôi đang nói về Cừu Cừu gần đây).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi