EM TRAI LÀ ĐẠI BOSS

Huyền Dương cười nhẹ trong vô thức, chớp chớp mắt, phát hiện ra trời đã sáng từ lúc nào. Cô cảm nhận được chiếc khăn mát mẻ đắp trên đầu mình, chắc anh vừa mới thay. Đầu cảm thấy đỡ hơn nhiều, cả cơ thể có một cảm giác đặc biệt thoải mái, đủ để biết Minh Kỳ đã quan tâm tới cô như thế nào.


Huyền Dương hơi cảm động, đã từ rất lâu, rất rất lâu cô và anh chưa gần gũi với nhau như bây giờ, làm cho cô có chút tưởng như là mơ.


Bố, mẹ, mọi người hãy yên tâm, con sẽ cố gắng làm tròn trách một người chị, thật tâm chăm sóc Minh Kỳ !


Đột nhiên mắt cô hướng về phía chiếc đồng hồ đáng yêu hình con vịt vàng trên bàn, im lặng mà trợn trừng mắt.


Hình như đã muộn giờ học, lại còn muộn rất nhiều !


Bằng một tốc độ nhanh hơn cả gió, cô vội vàng bật dậy, loạng choạng bước vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, sau đó lại loạng choạng mặc quần áo. Đến khi cài được chiếc cúc áo cuối cùng, cô nhìn thấy Minh Kỳ đứng ngoài cửa, một tay cầm bát cháo, tay còn lại cầm cốc nước cam.


Anh chưa kịp tức giận, cô liền cướp lời :"Dừng ! Tiểu Kỳ, chị biết em đang nghĩ gì. Nhưng ông thầy của chị thực sự rất đáng sợ, nghỉ một buổi liền bị trù cả năm. Chị cảm thấy khoẻ hơn rồi, thực sự cảm ơn em, thế nhé, chị phải đi đây !"


Huyền Dương cầm chiếc cặp, lao ra khỏi phòng trước ánh mắt nguy hiểm của Minh Kỳ. Haiz, đứa em trai này thực ra rất hung dữ, cô thề nếu cô còn ở đó thêm một phút, anh chắc chắn sẽ nhét cô lại vào giường rồi tiếp tục việc chăm sóc người bệnh.


Huyền Dương chạy hết sức mình, thở hồng hộc, mặt mũi đỏ bừng, cuối cùng đứng trước cửa phòng học thì đã muộn hơn hai mươi phút.


Thầy giáo Trịnh đang say sưa giảng bài, nhìn thấy cô liền cau mày, mắng :"Cuộc đời tôi ghét nhất là những kẻ làm chậm trễ công việc của người khác, huổng chi đây là một người làm ảnh hưởng đến trăm người khác." Thầy vừa nói, vừa chỉ giảng đường lúc nhúc mấy bạn năm hai. Tất cả đều chăm chú thích thú nhìn cô bạn hoa khôi vốn luôn luôn tuân thủ luật lệ.


Huyền Dương xấu hổ cúi gằm mặt xuống, hai tay để trước người tỏ vẻ thành khẩn, mồm không ngừng nói lời xin lỗi, tuy nhiên trong đầu lại không ngừng bất mãn.


Lão già xấu xa, chẳng phải chỉ là đến muộn mười phút hay sao. Bình thường có người đến muộn nửa tiếng, có lúc còn đến sau tận một tiết, thầy chỉ nhắm một mắt cho qua, đến lượt cô thì lại nghiêm khắc như vậy ! Đừng tưởng cô không biết những suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu ông, chỉ vì cô không đến nhà ông vào buổi tối đó mà ông lại "giận cá chém thớt" như vậy !


Cô khó xử ngồi vào chỗ của mình, ngay lập tức Ngọc La phía bên cạnh nhanh miệng hỏi :"Tiểu Dương, có chuyện gì sao, chưa bao giờ thấy cậu đến muộn như vậy."


"Có chút việc thôi, không quan trọng lắm." Huyền Dương nhẹ nhàng đáp, khua tay tỏ vẻ không sao cả.


"Hai em kia, xì xào bàn tán cái gì đấy ! Đã đến muộn lại còn nói chuyện, giới trẻ ngày nay đều hư đốn như vậy sao ?" Thầy giáo Trịnh quát tháo ầm ĩ, quyết không để yên cho Huyền Dương.


"Bạn học Huyền Dương, nếu bạn đã giỏi đến mức đến muộn giờ học của tôi như vậy, chắc bạn cũng chữa xong bài kiểm tra định kỳ rồi chứ ?"


Huyền Dương : "..." Con bà nó, tôi ghét ông !


Huyền Dương lo lắng phát sợ, cô không biết liệu Minh Kỳ đã làm cho cô chưa, buổi sáng gấp rút như vậy, cô cũng chưa kịp hỏi.


Dương Dương tay run run mở cặp, tìm trong tập kẹp phai, một lúc sau liền ngạc nhiên không thốt nên lời.


Từng tờ giấy được xếp gọn gàng, từ trái sang phải theo năm tháng và chủ đề, một việc mà Huyền Dương chắc chắn sẽ không bao giờ làm, đặc biệt để ở chỗ dễ thấy nhất là một tập giấy viết đầy chữ về bài kiểm tra tuần này. Chữ cô ngăn nắp, gọn gàng viết bài chữa, còn đáng ngạc nhiên hơn nữa là ở cuối tập giấy chính là cách làm câu hỏi cuối cùng, câu mà cô phải vò đầu bứt tóc cũng không nghĩ ra được.


Người bắt chước được chữ cô một cách chính xác như vậy, trên thế giới này cũng chỉ có em trai cô, Đinh Minh Kỳ.


Thầy giáo bước về phía bàn các cô, giật lấy tập bài. Ông vội vàng lật qua từng trang, ấn đường càng lúc càng nheo lại, nhất là khi ông đọc đến trang cuối cùng. Ánh mắt ông tràn đầy tức giận nhưng cũng không thể phát tức vô lý như vậy.


"Hừ, lần này tôi tha cho cô. Còn có lần sau thì đừng có mà trách tôi !" Ông cảnh cáo cô rồi bước về phía bục giảng, tiếp tục công việc thuyết trình về những con số khó hiểu.


Huyền Dương lúc này cũng ngỡ ngàng không kém, không ngờ Minh Kỳ lâu như vậy chưa ôn tập mà còn có thể làm được câu cô bỏ qua. Thực sự... quá tuyệt vời ! Em trai của cô quả là một thiên tài !


Cô liếc mắt nhìn về phía Ngọc La đang tò mò muốn chết, quyết định kể cho cô bạn vắn tắt mọi chuyện, từ việc bắt gặp Minh Kỳ đang đánh nhau đến việc đột nhiên bị ốm rồi vụ anh chăm sóc cô...


Ngọc La vẻ mặt không thể tin nổi, miệng không ngừng lẩm bẩm :"Thằng quỷ đấy cuối cùng cũng trở về con đường đúng đắn sao ? Kinh ngạc, thực kinh ngạc..."


Cô gật đầu tỏ vẻ đồng tình, đến cô bây giờ còn không hiểu lắm vì sao Minh Kỳ lại thay đổi nhanh chóng như vậy. Nhưng kệ đi, chỉ cần anh sống tốt lên là được.


Tan học, cô vội vàng thu dọn sách vở, chào Ngọc La một tiếng liền tức tốc trở về nhà. Trong lòng vẫn là không yên tâm với Minh Kỳ.


Quả nhiên, nỗi lo của cô chưa bao giờ sai.


Từ đằng xa, cô đã nhìn thấy hai bóng người đứng trước cửa nhà mình. Hình như hai người đang xảy ra tranh chấp, người con gái không ngừng hét lên cái gì đó, còn người con trai lại chỉ lạnh lùng nhìn, trông rất giống... Tiểu Kỳ ?!


Cô trợn trừng mắt, nhìn kĩ lại, chính xác là thằng em cô ! Huyền Dương bước chân tăng tốc, lo lắng không hiểu đang xảy ra chuyện gì.


Minh Kỳ thờ ơ nhìn người con gái đang tức giận trước mặt, bỗng dưng tầm mắt bắt gặp hình bóng Huyền Dương đang tiến lại gần. Anh khó xử cắt ngang lời :"Nghe này Tiểu Nhu, dù em có cố thuyết phục đến mấy anh cũng sẽ không trở đâu. Bây giờ anh không còn là lão Tam, chỉ đơn giản là Đinh Minh Kỳ. Mong em đừng tiếp tục làm phiền anh, mà em cũng nên thay đổi đi, con người không thể nào chơi bời suốt cả đời được."


Người con gái được gọi là Tiểu Nhu thấy anh đang chăm chú nhìn nơi khác liền liếc mắt theo, tức giận khi thấy hình bóng một cô gái, mà đây còn là cô gái lần trước dám tiếp cận với lão Tam của bọn họ.


Huyền Dương bước gần đến nơi, cô liền thấy cô gái vốn đang nói chuyện với em trai cô đi về phía này. Gượng mặt đầy son phấn mang theo vẻ quyến rũ càng hiện rõ khi khoảng cách được rút ngắn đi. Gượm đã... Hình như đây là cô gái xinh đẹp đứng lẫn trong đám đàn ông cao to buổi hôm trước. Cô gái này là bạn của Tiểu Kỳ sao ?


Tiểu Nhu hùng hồn đứng trước mặt Huyền Dương, do chiều cao khác biệt nên cô phải ngẩng đầu lên mới thấy rõ khuôn mặt Huyền Dương, một vẻ đẹp tự nhiên đầy khí chất, tưởng như không thuộc về nhân gian. Tiều Nhu càng nghĩ càng thấy bực, liền khoanh hai tay trước ngực rồi gằn giọng thách thức:"Nghe nói cô là người yêu của lão Tam ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi