EM ƯƠNG BƯỚNG LẠI CHO LÀ EM HƯ


Miên Lễ ngờ nghệch nhìn Thương Âu khoác hai tay vào nhau, khuôn mặt nghiêm nghị ẩn chứa sự tức giận.
Sự xuất hiện của anh ở đây đã là một điều kì cục rồi, không những vậy, câu nói đó nghĩa là sao?
Tình Phong hào hứng bê khay đồ uống đi đến bàn, bất ngờ khi phát hiện ra bàn mình hiện tại bỗng dưng có thêm một người khác nữa, trợn mắt lên nhìn một người thanh niên siêu cấp đẹp trai đang ngồi bên cạnh chị mình.
“Ơ… Ai đây?”
Thương Âu ngẩng đầu nhìn Tình Phong, ngay lập tức, ánh mắt sắc bén ấy của anh khiến cho Tình Phong cứng đơ cả người.
Anh mở miệng, toan đáp lại thì Miên Lễ đã vội vội vàng vàng mà giành nói trước.
“Là cấp dưới ở công ty chị! Ngô Từ Diệp mới tuyển thêm về cho chị một trợ lí mới!”
Thương Âu sửng sốt quay phắt lại nhìn Miên Lễ, chỉ thấy cô né tránh mà xoay mặt đi chỗ khác.
“Ồ! Ra là trợ lí mới!”
Tình Phong gật gù nhìn Thương Âu, trợ lí gì mà cũng xuất sắc quá.

Nhưng sao anh lại nhìn cậu bằng thái độ thù địch đó nhỉ?

Nói rồi, cậu chìa tay ra, vui vẻ bắt chuyện với anh.
“Xin chào, tôi là người thân của chị Miên Lễ.

Chúng tôi là chị em siêu thân thiết luôn nên tôi hiểu tính khí của chị ấy lắm, chắc khi làm việc cho chị ấy, anh vất vả lắm nhỉ?”
“Công việc thì không vất vả mấy đâu, chị cậu là một người tuy cộc cằn nhưng tốt bụng mà.

Tôi chỉ ngại mỗi việc cô ấy đi đâu cũng làm cho người khác bị hấp dẫn mà thôi.”
Miên Lễ trong đầu có cả hàng ngàn dấu chấm hỏi, vội vàng đá vào chân của Thương Âu, gằn giọng nói nhỏ.
“Anh nói gì thế hả?”
Thương Âu không đáp lại Miên Lễ, mà thay vào đó, bàn tay của anh lại đặt lên đùi cô, lợi dụng góc khuất ít người qua lại mà vén váy của cô lên.
Miên Lễ bất thình lình kêu lên một tiếng, Tình Phong ngồi ở bên phía đối diện hốt hoảng hỏi cô.
“Chị thấy khó chịu ở đâu sao?!”
Miên Lễ giật mình mà vội lắc lắc đầu, cố để nặn ra một nụ cười thật trân nhất.
“Không sao đâu, chỉ là chị mới nhớ ra là trong nhà chị vừa mới hết đường, định lát nữa sẽ mua sau.”
Vừa nói, cô vừa cấu mạnh vào mu bàn tay của Thương Âu.

Nhưng cái tên ẩm ương này lại coi như chẳng có gì cả, ở dưới bàn ăn, cánh tay anh lành lạnh m ơn trớn trên bắp đùi thon, càng lúc càng nhích dần lên trên.
Miên Lễ ngay lập tức kẹp chặt hai đùi lại để anh không thể nhúc nhích tay thêm được nữa, nhưng cô không thể ngờ được Thương Âu lại quá mức vô sỉ.

Anh nhéo lên đùi cô.

Thuận thế cô đang mất tập trung, anh đã nắm lấy chân cô để gác lên một bên đùi mình, cánh tay giữ chặt lấy không cho cô rút chân về.

Miên Lễ ngoài mặt mỉm cười đầy yếu ớt với Tình Phong, còn ở dưới tay thì cố gắng để kéo dịch váy xuống.
Đệt cụ nhà anh! Tên điên này sáng nay ra khỏi nhà quên chưa uống thuốc hả?!
Tình Phong không mảy may phát hiện cuộc nội chiến giữa hai con người đang ngồi đối diện trước mặt mình, ngon lành ăn một miếng bánh sandwitch, uống hết một cốc nước cam ép.
Miên Lễ nuốt không trôi khi đang bị Thương Âu làm càn ở dưới chân nên chỉ có thể mấp môi vào cốc mà nhấp một ngụm trà hoa quả nhỏ rồi để xuống mặt bàn.
Nhưng tay cô vừa mới chỉ rời cốc chưa được bao lâu, Thương Âu một tay đặt lên đùi thon nhỏ, một tay thì giả bộ vô tình, nhấc tách trà còn dính lên một chút son môi hồng của Miên Lễ mà uống một ngụm.
Bờ môi mỏng gợi cảm đặt lên viền cốc, hầu kết khẽ lăn lộn.
Miên Lễ đỏ bừng cả mặt, tay chân cứng ngắc.

Cả Tình Phong cũng vậy, cậu trố mắt nhìn hai con người nọ.
“Anh, anh uống nhầm cốc của tôi rồi!”
Miên Lễ chưa bao giờ cảm thấy mình gấp gáp như vậy, có mất khống chế thì chỉ có người khác thôi chứ chưa bao giờ là cô, còn bây giờ, cô đang muốn phát điên lên bởi vì Thương Âu.
Anh làm bộ bất ngờ mà ngẩn người nhìn tách trà đã bị mình uống hết một nửa, vội vàng đặt xuống rồi nghiêng đầu hối lỗi nhìn Miên Lễ.
“Ngại quá, lỡ uống nhầm của cô rồi.

Lát nữa tôi sẽ thanh toán tiền hết cho.”
Lỡ uống nhầm cái gì chứ?! Trông anh ta li3m li3m môi thoải mãn chưa kìa!

Thương Âu là một đại mỹ nam, Miên Lễ cũng phải công nhận như vậy.

Anh dù cho có làm gì, kể cả là ngoáy mũi thì người ta nhìn vào cũng trở thành một bức tranh phong cảnh đẹp lạ.
Từng cử chỉ đều toát lên một sự hấp dẫn khó cưỡng lại.

Nhìn anh li3m lên mép môi có dính một chút vệt son của cô, Miên Lễ ngẩng người, có cảm giác như anh đang li3m lên mặt mình vậy.
Xấu hổ quá!
Tình Phong nãy giờ ngơ mặt nhìn hai người họ lầm bầm với nhau, chẳng hiểu sao, chốc chốc cậu lại thấy Thương Âu liếc nhìn về phía mình.
Đôi mắt anh rất đẹp, sáng rực như ánh dương ban mai, lại sắc sảo từng nét cong mềm mượt như đôi mắt của đại bàng.
Hiện tại kể cả khi anh đang tỏ thái độ khiêu khích, đôi mắt ấy vẫn mang một vẻ đẹp khiến cho người khác phải rùng mình.
Sao anh lại nhìn cậu như thế? Tình Phong bế bỏng dễ bị tổn thương không hiểu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi