EM ƯƠNG BƯỚNG LẠI CHO LÀ EM HƯ


Ở trên hành lang trong tòa lâu, ở bên trong phòng bếp, khi một người phục vụ đang chuẩn bị bê khay đựng rượu ra bên ngoài sảnh chính để tiếp đón những vị khách được mời tới, bỗng nhiên có hai đứa trẻ con tầm mười hai tuổi chạy vào.
“A Tùy, kẹo của em đâu?”
Hai đứa trẻ song sinh này là Hạ Xán Nhiên và Hạ Vũ Nhiên, là hai người con gái của con trai út nhà họ Hạ.
Người phục vụ tên là A Tùy kia đối với hai đứa trẻ hiếu động này thì chỉ biết cười cười, khom lưng xuống.
“Không được đâu tiểu thư à.

Ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu răng tiếp đấy.”
“Nhưng em muốn ăn mà! Không chịu đâu!”
A Tùy lúng túng trước dáng vẻ phụng phịu của hai vị tiểu thư này, thực chẳng biết nên nói lại làm sao.
Bỗng dưng từ đằng sau vang lên một giọng nói của một người phụ nữ.
“Hai em gái bé xinh của chị ơi, sao trong ngày có tiệc mừng vui mà lại mè nheo thế này?”
Cả hai thân thể nhỏ nhắn chợt rung lên, cả Xán Nhiên và Vũ Nhiên đều trừng mắt quay đầu ra sau, ngước lên nhìn Tiêu Niên, đại tiểu thư nhà họ Hạ.
Tiêu Niên mặc một bộ vest nữ màu nâu cam, dáng người gợi cảm, cao dong dỏng, chân đeo một đôi giày cao gót màu cam đang thong thả mà bước đến bên cạnh hai cô bé váy hồng.
Tiêu Niên tuy không quá xinh nhưng từ dáng vẻ và cử chỉ cơ thể, chị ta đều khiến cho người khác có cảm giác như có một luồng áp lực rất nặng nào đó đang đè lên vai.


Ngoài ra, chị ta đang để phanh cổ áo, lộ ra một vùng xương quai xanh tinh xảo.
Tiêu Niên cười híp mắt, hơi khom người xuống để tiến sát về phía hai chị em song sinh, giọng nói nhỏ nhẹ.
“Nghe lời của A Tùy, đừng ăn nhiều kẹo.

Nhỡ bị sâu răng thì có ai lo được cho mấy nhóc đây?”
Đôi mắt màu đen đặc của Tiêu Niên hiện lên sự nham hiểm.

Chị ta lấy làm thích thú khi được thấy đôi mắt ấy của mình được phản chiếu thông qua đôi đồng tử của người khác.
“Bây giờ bố của nhóc đã vào tù rồi, mẹ của hai đứa cũng chẳng có được một miếng vàng ở nhà họ Hạ, nếu cả hai bị sâu răng, thì sẽ chẳng ai lo được cho hai đứa đâu.”
Tiêu Niên hì cười rồi đứng lên, cầm một tách rượu ở trên khay A Tùy lên miệng nhấp một ngụm rồi xoay người đi ra ngoài sảnh chính.
Tâm trạng của Tiêu Niên hôm nay thực sự không tồi một chút nào, lúc đánh mắt, chị ta nhìn thấy Miên Lễ đang ngồi ở trên một bàn tiệc gần đấy, Tiêu Niên khá kinh ngạc.
Chị ta đặt cốc rợu còn một nửa lên khay đựng của một người phục vụ khác rồi đi đến bên cạnh Miên Lễ.
“Ơ kìa? Miên Lễ? Em cũng có ngày mò mặt về rồi sao? Nhớ chết thôi, cứ tưởng sẽ không còn gặp mặt nhau nữa cơ chứ?”
Tiêu Niên ha ha cười, vừa đi đến dựa cả người vào lưng ghế của Miên Lễ.
Mái tóc và mùi nước hoa từ người chị tản hết vào người của Miên Lễ.
Bất chợt cô khó chịu cau mày, che miệng ho khan.
A Mặc ở gần đó gấp gáp đi đến tách Tiêu Niên ra.
“Cô chủ dị ứng hoa hồng, đại tiểu thư xin đừng lại gần cô ấy ạ.”
Tiêu Niên nhíu mày, nghiêng đầu tránh tấm thân cao lớn của A Mặc ra để nhìn Miên Lễ.
“Miên Lễ? Em vẫn chưa hết bệnh sao? Làm sao bây giờ? Em mà cứ bệnh thế này thì ông nội sẽ còn lo đến chết mất.”
“Chị Niên, chị vẫn thích gây sự vào người khác như vậy nhỉ?”
Miên Lễ nắm tay che lấy miệng, đứng lên khỏi chiếc ghế ngồi.

Ngay lập tức những người hầu khác đã đến lấy chiếc ghế vừa bị Tiêu Niên dựa vào ra, đẩy vào một chiếc ghế khác thay thế, bây giờ cô mới ngồi lại xuống.
“Chiếc vòng mới đẹp đấy.”
Tiêu Niên hơi ngơ ngác, cúi đầu nhìn nhìn chiếc vòng cổ bằng vàng đính kim cương rất đẹp ở trên cổ mình, lập tức hớn hở giơ lên khoe.
“Em thấy nó đẹp sao? Rất đẹp đúng không? Chị đeo nó hôm nay quả thực rất đúng đắn.


Nữ thiết kế thời trang thiên tài đã khen vậy thì chắc chắn là đẹp rồi…”
“Tôi chỉ mong đó không phải là đồ chị lấy được ở chỗ phú bà mà chị mới làm cho sập công ty gần đây.”
Nụ cười toe toét ở trên miệng của Tiêu Niên dần hạ xuống, thay vào đó là một khuôn mặt có thể khiến cho người khác lạnh gáy dù cho vẫn luôn mỉm cười.
“Tiếc quá.

Nó lại đúng mất rồi.”
Cuộc trò chuyện chẳng đi đâu đến đâu cả.

Tiêu Niên là một kẻ hết hứng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã muốn bay ra ngoài kia để tìm một cậu trai trẻ bắt mắt nào đó trêu chọc một chút.
“Đi đây nhé.

Đúng rồi, ông nội dạo gần đây thích uống rượu mật gấu lắm, đừng gửi nhâm sâm về nữa nha.”
Thấy Miên Lễ đang bóc một cây kẹo m út, chị ta giật luôn cái vỏ đi, vừa cười cười, nói.
“Để chị vứt vỏ cho em.”
Chị ta rời đi, vừa ung dung nhìn hãng kẹo được in ở trên vỏ.
“Làm phá sản thương hiêu kẹo này cho tôi.” Tiêu Niên ném nó cho thư kí của mình, rất vui vẻ đi hòa lẫn vào dòng khách mời.
Miên Lễ không biết Tiêu Niên đang định làm gì, cô nhìn chị ta đầy bất mãn.

Lúc đang định dặn A Mặc đưa mình lên tầng trên, đột ngột ở bên dưới cô vang lên tiếng gọi của trẻ con.
“Cô chủ Hạ.”

Miên Lễ cúi đầu xuống, thấy đó là hai chị em sinh đôi Xán Nhiên và Vũ Nhiên.
Vì bố bọn chúng đã bị bắt vào tù vì tội nghiện chất cấm, mẹ thì không có địa vị trong nhà nên hai đứa chúng nó có thể coi hiện là đang ở tận cùng trong địa vị gia đình.
Chính vì vậy nên chúng không được phép gọi cô là “chị”, mà phải là “Cô chủ Hạ”.
“Cô chủ hạ, chị có muốn uống nước không?”
Chúng cẩn thận bê một cốc nước ấm đến cho cô.
Nhà họ Hạ không phải là một gia đình bình thường, đến cả trẻ con cũng biết nó phải tìm cách để dựa dẫm vào ai nếu còn muốn sống sót.
Miên Lễ không nhận lấy cốc nước đó, cô vươn tay, tháo chiếc kẹp tóc hình hoa rất đẹp ở trên đầu Xán Nhiên ra.

Đây là món quà sinh nhật mà mẹ nó mới tặng cho nó.
“Chị lấy cái này.”
Đó là món quà mà Xán Nhiên thích nhất nhưng nó lại không hề có phản ứng gì khi bị cô lấy đi.

Thấy Miên Lễ đi rồi, Xán Nhiên mới đưa cốc nước trên tay uống một ngụm.

Cả hai đứa trẻ đều biết để sinh tồn được ở trong dòng tộc này là phải nhẫn nhịn và phục tùng kẻ mạnh, tuyệt đối không được có thái độ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi