GẶP DỊP THÌ CHƠI



Edit: Yan
——
Sau khi ánh mắt Chu Quân dừng lại trên người nọ thì chưa từng dời đi.

Lúc nghe Văn tiểu thư nói mặt hắn hiện lên một tia ảo não.

Đúng vậy, đây là nơi nào chứ, thiếu tướng ung tới nơi như thế này khó tránh...!Trong lòng chưa suy nghĩ xong đã thấy một nữ sĩ đi về hướng thiếu tướng Ung.

Hôm nay thiếu tướng Ung không mặc quân trang hoặc tây trang tinh xảo giống ngày thường mà thay bằng một chiếc áo sơ mi mang phong cách lễ phục châu âu.

Ống quần đen nhét trong đôi bốt da, cổ áo hơi mở lộ ra xương quai xanh và đường cong cơ ngực.

Thiếu tướng cứ như vậy ngồi ở đó nhâm nhi ly rượu, cũng không nhìn đến ai thậm chí chẳng liếc mắt một cái đến chỗ Chu Quân.

Người phụ nữ kia khom người nói chuyện bên tai thiếu tướng, dáng người rất nóng bỏng gợi cảm tất chân lộ ra dưới làn váy bó chặt lấy cặp mông, kéo dài xuống dưới rồi biến mất trong đôi giày cao gót màu đỏ.

Không biết người kia nói cái gì Chu Quân thấy thiếu tướng nhẹ nhàng cười, nụ cười kia khiến Chu Quân kinh ngạc, Văn tiểu thư đứng bên cạnh còn ngạc nhiên hơn.

Vì vậy, ngữ khí của Văn tiểu thư từ nghi hoặc đến kinh diễm, xuất phát từ tâm tư thiếu nữ mà nói với bạn nhảy của mình: "Thiếu tướng Ung quả là một nhân vật phong lưu, không biết đêm nay ai có thể đi cùng với anh ta."
Quả nhiên sắc mặt bạn nhảy của cô thay đổi một chút, tức giận trong lòng không ngăn nổi, đôi mắt như bốc lửa nhìn chằm chằm về phía thiếu tướng Ung.

Văn tiểu thư lắc lắc cây quạt che lại ý cười bên môi.

Cô cảm thấy đàn ông ai cũng là kẻ hiếu chiến, nhất định không chịu nổi nghe thấy người phụ nữ mình để ý khen người đàn ông khác trước mặt mình.

Chu Quân tức giận cũng bởi vì để ý cô mới như vậy, cô thích nhìn đàn ông tức giận vì mình.


Chu Quân nghe thấy câu ai có cơ hội đi cùng người nọ xong, tức giận trong lòng đã không áp nổi.

Vừa nóng vừa cay còn hơi đắng.

Chu thiếu gia thanh nhã phong lưu chưa từng có cảm thụ như vậy.

Trước nay chưa từng có người phụ nữ nào hắn muốn mà không chiếm được, người đàn ông này lại là không dám muốn.

Trong lòng nhớ đến độ đau đớn, vị trí của người nọ trong lòng hắn cứ xếp cao từng tầng một cho đến khi xếp thành một tòa cao tầng sừng sững trong lòng hắn, cao đến độ hắn không thể nào đẩy ngã nổi mới thôi, khiến hắn thương nhớ cả đời.

Văn tiểu thư chưa trộm vui vẻ xong chợt thấy thiếu tướng Ung đứng dậy, sau khi thân sĩ thực hiện lễ nghi mời khiêu vũ liền ôm người phụ nữ kia bước vào sàn khiêu vũ.

Cô chưa từng nhìn thấy thiếu tướng Ung khiêu vũ nhưng mấy người cô quen biết trong giới có đôi khi nhắc tới vị thiếu tướng này, đại đa số bạn nữ đều sẽ cười thẹn thùng, một số khác khao khát nhưng không ai nói ra mặt cả.

Văn tiểu thư dịch tầm mắt xuống người phụ nữ đang được Ung Tấn ôm, nhìn từ trên xuống dưới người có thể mời thiếu tướng Ung khắt khe trong truyền thuyết bước vào sàn khiêu vũ.

Cuối cùng hơi dẩu môi, trong lòng nói một câu cũng chỉ như vậy thôi.

Đột nhiên bạn nhảy của cô cầm tay cô, lòng bàn tay nóng vô cùng, nóng đến độ khiến Văn tiểu thư nhỏ giọng kêu lên, chưa kịp phản ứng lại đã bị Steison kéo vào sàn khiêu vũ.

Âm nhạc rất uyển chuyển du dương, cô kề mặt khiêu vũ với hắn.

Văn tiểu thư nhắm mắt lại, hận không thể khiến cả người khảm vào lồng ngực Steison.

Mà Steison lại xuyên qua mái tóc xoăn xõa tung của cô, hướng ánh mắt như phát sáng của mình về phía thiếu tướng Ung t, hắn rất khó chịu.


Người phụ nữ trong lòng ngực Ung Tấn ngửa ra sau, một chân mảnh khảnh nâng lên treo trên eo Ung Tấn.

Động tác ái muội, thân thể lại càng dây dưa.

Mặc dù đang khiêu vũ nhưng trong mắt Chu Quân hai người này lại hóa thành một nam một nữ không biết xấu hổ hông dán hông cọ xát, tựa như sàn khiêu vũ này là cái giường sắc dục của hai người bọn họ, một giây sau là có thể cuốn lại một chỗ, không biết liêm sỉ!
Bốn chữ này dường như muốn từ khớp hàm đang cắn chặt của Chu Quân bắn ra ngoài.

Hắn và Văn tiểu thư còn chưa tới gần chợt thấy người phụ nữ kia nhón chân, để lại một vết đỏ nhạt trên cằm thiếu tướng sau đó nhét thứ gì đó vào tay thiếu tướng rồi phe phẩy mông rời khỏi sàn khiêu vũ.

Ngón tay thiếu tướng Ung vuốt cằm đột nhiên giương mắt nhìn về phía Chu Quân.

Mặt Chu Quân cứng lại vội vàng thu hồi cảm xúc trên mặt.

Lúc sau hắn liếc lại chỗ kia đã không thấy bóng dáng Ung Tấn.

Đến khi lại tìm thấy người nọ thì y đã đi về phía cửa.

Tờ giấy kia viết cái gì, là số điện thoại hay là địa chỉ.

Chu Quân mất bình tĩnh, sau khi mang Văn tiểu thư ra khỏi sàn khiêu vũ vội vàng chạy theo người kia.

Lúc tìm được người, Ung Tấn đang dùng tờ giấy kia châm lửa hút thuốc.

Tay đeo nhẫn chắn gió chỉ cho Chu Quân một bên mặt, sườn mặt đoan chính bị khói vờn quanh.

Lông mi, cái mũi còn có mồ hôi tích tụ kia xuất hiện quá nhiều lần trong mộng của hắn.


Chu Quân ngẩn ra tựa bị mê hoặc chậm rãi tới gần.

Người này không có ý định nói chuyện với mình, Chu Quân nghĩ.

Vậy tự mình nói trước đi, hắn bước lên vài bước rồi mở miệng nói: "Sao lại đốt đi, không phải ngài với cô ta nhảy rất vui vẻ sao?"
Rốt cuộc Ung Tấn cũng cho hắn một ánh mắt nhưng không có chút độ ấm nào.

Vấn đề của hắn quả thực rất ấu trĩ nhưng Ung Tấn không thể không để ý đến hắn.

Loại tâm tư này mới vừa nổi lên khiến trong lòng Chu Quân cả kinh, khi nào thì hắn bắt đầu cảm thấy như vậy, theo lý thường mà nói rõ ràng trước đây hắn luôn sợ hãi người này, bây giờ những tâm tư nhỏ đó như là bị chiều hư mà ra, thật không khiến người ta thích.

Chu Quân ngậm chặt miệng, hai người nhất thời giằng co lại thêm vài phần cảm giác xa lạ.

Trên thực tế bọn họ cũng không quen nhau được bao lâu, chuyện đó còn chưa làm toàn bộ.

Hẹn hò một lần, gặp vài lần.

Thông thường loại tiết tấu này với phụ nữ trong tay Chu thiếu gia, hắn thậm chí sẽ không tốn nhiều tâm tư để ứng phó, trừ khi người kia rất khiến người ta thích.

Càng nghĩ trong lòng càng lạnh, sau lại thay bằng suy nghĩ như vậy khiến thái độ của hắn quá nóng nảy mất đi đúng mực.

Chu Quân lược miễn cưỡng cười: "Cũng là do tôi lắm miệng bạn tôi còn ở bên trong chờ tôi đi vào trước, gặp lại sau nhé." Mặc dù không biết có lần sau hay không, hắn hơi hoảng lui về phía sau cách Ung Tấn mấy bước xoay người muốn chạy.

Giọng nói trầm ổn của Ung Tấn truyền đến từ phía sau, chỉ có hai chữ đã khiến cả người Chu Quân cứng đờ.

Ung Tấn bảo hắn đứng lại, từ ngữ không nhiều, giọng không quá lớn lại rất có trọng lượng.

Ung Tấn tiếp tục nói: "Nhớ ra rồi sao, Chu tiên sinh."
Vẫn là giọng điệu xa lạ và ngữ khí khéo léo.


Trong lòng Chu Quân lại trầm xuống, chậm rãi xoay người: "Em mơ một giấc mơ." Ung Tấn nghe vậy hơi nhướng mày, dáng vẻ hình như hơi hứng thú.

Chu Quân vừa nói vừa quay lại: "Trong mộng, thiếu tướng ngài luôn là đang đổ mồ hôi." Hắn nhìn sắc mặt Ung Tấn không chút biến hóa: "Mồ hôi kia luôn tích lên mặt em, rất nóng.

Tựa như thân thể của ngài vẫn luôn đè nặng lên em"
Hắn chỉ còn cách Ung Tấn một bước chân, hắn rõ ràng nhìn thấy đôi mắt Ung Tấn có một chút biến hóa.

Đồng tử như trộn thêm một lần mực đậm khiến đôi mắt càng sâu.

Ngón tay hắn chạm lên chiếc nhẫn trên tay Ung Tấn tiện đà cuốn lấy ngón tay kia.

Bụng ngón tay cọ lên xương ngón tay y hơi thô ráp, thanh âm của hắn như nỉ non: "Trong mộng em vẫn luôn đau đớn, giống như thân thể từng chút một bị người nào đó mở ra, đau đớn kia đều khiến em đổ cả người mồ hôi mỗi khi tỉnh lại."
Lúc nói những lời này hắn gần như muốn dán lên môi Ung Tấn thế nhưng lại không hôn lên.

Chu thiếu gia như bị bóng đè, không gian tối om không rõ là thực hay là mơ, có lẽ tự Chu thiếu gia cũng không biết là mơ hay tỉnh.

Trước khi xuống xe hắn và Văn tiểu thư chia nhau một điếu cần sa, thứ hưng phấn kia khiến hắn đến giờ vẫn còn như đang bước trên mây.

Vì thế lúc hắn nhìn thấy Ung Tấn, luồng hưng phấn kia lập tức dâng lên, nếu như dưới tình huống hoàn toàn tỉnh táo có lẽ hắn sẽ không đuổi theo, cũng sẽ không nói loại lời nói ái muội không rõ này, nhưng ai biết đâu.

Hắn gần như muốn dán lên môi Ung Tấn, đôi môi kia ở trong mộng đã vô số lần dừng trên mặt trên cổ trên ngực trên môi hắn.

Nhưng Ung Tấn lại bóp lấy mặt hắn, Chu Quân rõ ràng nhìn thấy ánh mắt đối phương, ánh mắt hàm chứa ghét bỏ như tuyết tan tháng chạp, lạnh đến độ khiến hắn ngẩn ra, trong lòng cũng run lên gần như muốn kinh hoảng đẩy người trước mắt này ra chạy trốn.

Hắn nghe thấy Ung Tấn nói: "Em hút cần sa phải không.

????????????
Tui thông báo xíu là xưng hô của Quân Quân và Thiếu tướng sẽ thay đổi theo hoàn cảnh nhé.

Với lại hôm nay tui mới tiêm vaccin nên mai không có chương mới đâu nhenn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi