GIA ĐÌNH CỰC PHẨM: CHA CƯỜNG HÃN, CON TRAI THIÊN TÀI, MẸ PHÚC HẮC

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, “Thế nào, ăn ngon không?"

Tử Lam gật đầu, “Cũng không tệ lắm!” đắt tiền thật cũng có chỗ tốt a, lúc này nguyên một miếng thịt bò thật lớn, mùi vị quả nhiên thật tốt nga!

“Vậy Lâm tiểu thư đối sự sắp xếp hôm nay, có hài lòng không? " Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, khóe miệng mang theo một nụ cười yếu ớt.

Nói đến điều này, Tử Lam ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, gật đầu, “Ân, làm phiền Mặc tổng đã bận tâm nhiều vì tôi!” Tử Lam nói một câu đúng trọng tâm.

“Nghe giọng điệu của Lâm tiểu thư, dường như không được hài lòng cho lắm?” Mặc Thiếu Thiên nhướn mày hỏi ngược lại.

“Không, không phải thế...” Tử Lam nhanh chóng phủ nhận, nhưng nhìn thấy gương mặt của Thiếu Thiên xem ra bất mãn, cô suy nghĩ một lúc, sau đó mỉm cười và nói, “Chẳng qua là tôi cảm thấy có chút không được thoải mái!”

Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Ý em là gì?”

Tử Lam là một cô gái trung thực, cho nên khi cô nghe được Mặc Thiếu Thiên đưa ra vấn đề như thế, liền trực tiếp trả lời.

“Trong những trường hợp như vậy, chỉ có thể thấy được trong những bộ phim truyền hình, thể hiện cách nam nữ yêu nhau, bao cả nhà hàng, hoa tươi, âm nhạc, rất nhiều người tham dự, những thứ... này dường như những chuyện này đều do mấy anh chàng hoa hoa công tử mới có thể làm ra, tôi thật sự không ngờ rằng ý tưởng của Mặc tổng lại rất độc đáo như thế......"

Tử Lam vừa nói xong, gương mặt của Mặc Thiếu Thiên toàn bộ đều trở thành màu đen!

Chết tiệt, lão tử đã vì người nào mà hao hết tâm tư, tại sao lại có thể nói như thế hử!

Phải biết rằng, anh, Mặc Thiếu Thiên đây là lần đầu tiên vì nữ nhân mới làm những chuyện như vậy chuyện a a a!

“Vậy em có thích hay không?” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp hỏi, sắc mặt âm trầm, rất có bộ dạng, nếu em dám nói không thích, anh nhất định sẽ lặp tức biến mất.

Nói như thế nào, cũng là tâm ý của người ta, mặc dù Tử Lam không thể hiện bằng lời nói, nhưng thật sâu trong thâm tâm cô cẩm thấy rất cảm động.

Nhìn gương mặt đen thui của Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam khẽ cười và nói, "Mặc dù rất phổ biến, nhưng đối với tất cả nữ nhân đều dùng được!"

Một câu nói, đã sáng tỏ.

Bởi vì câu trả lời này, sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên mới dần dần chuyển biến tốt đẹp….

Một bữa cơm, hai người ăn đúng 1 giờ 30 phút.

Sau khi ăn cơm xong, Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam đi đến một nơi.

Mặc Thiếu Thiên cái gì cũng không chịu nói, Tử Lam suy đoán, “Mặc tổng, anh sẽ không phải mang tôi đi ngắm pháo hoa, phải không?”

Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, sau đó hỏi một câu, “Nữ nhân đều thích xem cái này sao?”

Tử Lam lắc đầu, mỉm cười và nói, “Tôi chỉ đoán thôi!”

“Anh dẫn em đi xem cái này còn đẹp hơn! " Nói xong, khóe miệng của Mặc Thiếu Thiên lộ ra một nụ cười tà tứ.

Cho đến khi, đặt chân đến điểm đích cuối cùng, Tử Lam mới hiểu được.

Mặc Thiếu Thiên mang theo Tử Lam lên tầng cao nhất của thành phố, bên trong một gian phòng, chỉ có một kính viễn vọng thiên văn, còn có một ghế sô pha, gian phòng không được lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ, xem ra rất sạch sẽ, thoải mái.

Tử Lam đi vào, nhìn thấy kính thiên văn, cô mới hiểu được, Mặc Thiếu Thiên ám chỉ đẹp hơn có nghĩa là gì rồi.

Chỉ là, cô thật không ngờ, Mặc Thiếu Thiên lại có thể mang cô tới nơi này!

Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, trong ánh mắt có chút ngạc nhiên, "Làm sao anh biết tôi thích nhất là nhìn cái này? " Tử Lam hỏi.

Cũng không phải là thích lắm, đây chỉ là mơ ước lúc Tử Lam còn rất nhỏ, khi đó nhà cô rất nghèo, Tử Lam xem không rõ, sau đó có cơ hội nhắm nhìn, nhưng vì phải chăm sóc Hi Hi, cho nên cô căn bản không có thời gian.

Không ngờ, bởi vì trì hoãn, nên cô đã sớm đem chuyện gọi là ước mơ quên mất.

Không ngờ, hôm nay Mặc Thiếu Thiên lại mang cô đến nơi này.

Việc này, khiến Tử Lam nghĩ có chút giống như là mộng ảo, không thực tế.

Mặc Thiếu Thiên mỉm cười vui vẻ, sau đó hướng về phía kính viễn vọng thiên văn tiến tới, để lại cho Tử Lam một câu nói, "Trên đời này không việc gì khó, chỉ sợ bản thân không đủ quyết tâm thôi!"

Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, không ngờ một người luôn phóng đãng không kềm chế được, lại có một mặt tốt đẹp như vậy, lại là một người đàn ông cẩn thận tỉ mỉ.

Tử Lam mỉm cười, cũng không cần nghĩ nhiều, liền hướng về phía chiếc kính thiên văn tiến tới, Mặc Thiếu Thiên nhàn rỗi nghiêng người dựa trên sô pha.

Tử Lam nhập tâm, chăm chú nhìn vào kính viễn vọng, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, khí trời ngày hôm nay rất tốt, khắp bầu trời đầy ánh sao sáng, xem ra, rất đẹp.

Mỗi ngày chúng ta sinh sống trên địa cầu này, mỗi khi đêm về, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy những vì sao, nhưng khi nhìn thông qua kính thiên văn, tuyệt đối sẻ có một loại trãi nghiệm thị giác khác biệt, thực sự rất đẹp.

Tử Lam ngắm nhìn, khóe miệng chậm nở nụ cười thỏa mãn.

Đã nhiều năm trôi qua, Tử Lam cũng đã theo đuổi rất nhiều việc, cũng không phải toàn những chuyện không thực tế, nhưng khi nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao, Tử Lam rất kích động, có rất nhiều cảm giác khó tả lúc này, cô đã hoàn thành được ước mơ thời thơ ấu của mình.

“Thế nào? Đẹp không?” lúc này, Mặc Thiếu Thiên thanh âm yếu ớt như thế từ trên đỉnh đầu truyền tới.

Tử Lam ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó gật đầu, “Rất đẹp, anh có muốn nhìn một chút hay không?”

“Em xem đi, anh đối với mấy trò văn nghệ tiêu khiển này, cảm thấy không có hứng thú! " Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó mình tự mình trở lại trên ghế sô pha nghỉ ngơi, anh nghiêng đôi chân của mình bắt tréo nguẩy, vô cùng thích ý.

Lần đầu tiên Mặc Thiếu Thiên ngắm sao thông qua kính viễn vọng, anh cũng đã từng cảm thấy rất kích động giống cô, thế nhưng sau vài lần ngắm nhìn,Mặc Thiếu Thiên quả thật cảm thấy thật tối tăm.

Cho nên, anh thích làm những chuyện thực tế hơn...

“................”

Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, đây chính là nghệ thuật văn, thích hợp nghỉ ngơi, thư giản, đây là cuộc sống của truy và cầu!”

Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Thư giản và nghỉ ngơi sẽ khiến cho ý chí của con người trở nên yếu kém, lười biếng! " Mặc Thiếu Thiên đánh giá.

“...............”

“Vậy tại sao Mặc tổng còn tới nơi này?”

“Nếu như không phải vì em, em nghĩ rằng anh có thể đến đây không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Tử Lam và nói.

“...............”

Chẳng biết tại sao, đây chỉ là câu nói vui đùa của cô mà thôi..., sau khi nghe được đáp án của Mặc Thiếu Thiên như vậy, khiến trái tim của cô không ngừng nhảy loạn.

Tử Lam không nói gì thêm, vẫn tiếp tục ngắm sao, nếu như đã tới đây, đương nhiên muốn nhìn nhiều hơn một chút.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, anh hỏi, “Mấy thứ này có cái gì đẹp như thế?”

Tử Lam nhìn thấy đầu của Mặc Thiếu Thiên áp sát gần, cô nhíu nhíu mày hỏi, “Không phải anh nói không có cài gì đáng để nhìn sao?”

“Nhàn rỗi, nhàn rỗi...”

“………….....”

Những suy nghĩ của Mặc Thiếu Thiên, tuyệt đối là căn cứ tâm tình của anh phát ra!

Vì vậy, hai người ngắm nhìn ánh sao đến hơn 30 phút mới trở về.

Ngồi vào trong xe, trong lòng Tử Lam có một loại cảm giác nói không nên lời.

Hai người đều im lặng, không ai nói chuyện.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên quay mặt qua, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn Tử Lam, “Thế nào? Hài lòng không?”

Tử Lam mỉm cười gật đầu, “Ân, cũng không tệ lắm!”

Nghe được câu trả lời như vậy, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, không nói bất cứ điều gì.

Sau đó, Tử Lam bỗng nhiên quay đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, bình thường anh hay sắp xếp như vậy sao?”

Mặc Thiếu Thiên tự nhiên biết Tử Lam nói muốn ám chỉ điều gì.

Anh nhìn Tử Lam, không tức giận, mà là hoàn toàn dùng ánh mắt chắc chắn nhìn cô, “Em là người đầu tiên!”

Chẳng biết tại sao, nghe được những lời này, khiến tim của cô không khỏi đập liên hồi.

Nụ cười trên môi bỗng nhiên cứng ngắc, sau đó cô quay đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, dùng giọng điệu giống như đang vui đùa khẽ hỏi, “Mặc tổng, anh nói như thế, tôi có cảm giác giống như anh đang muốn theo đuổi theo tôi vậy?”

Nghe điều này, Mặc Thiếu Thiên cũng sửng sờm một lúc, lái xe, quay đầu đưa mắt liếc nhìn Tử Lam, “Nếu quả thật đúng là như vậy thì sao?”

Nếu như là thật...

Tử Lam tưởng Mặc Thiếu Thiên đang nói đùa, liền trực tiếp trả lời một câu, “Mặc tổng, anh có biết không, đây đúng là chuyện đứng đầu trên thế giới khiến người ta khó tin nhất?”

Nghe điều này, bỗng nhiên Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, bên tai Tử Lam nhẹ nhàng nói một câu, “Đúng vậy!”

Ách!

Tử Lam không nghĩ rằng sẽ có câu trả lời lúc này, cô chỉ là muốn vui đùa hỏi một câu thôi..., không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại trả lời như vậy, nhìn đôi mắt mang nhiều hàm súc của Mặc Thiếu Thiên, trong lòng của Tử Lam không khỏi bắt đầu khẩn trương.

“Anh đang nói thật sao?” Tử Lam nhìn hắn hỏi.

"Nhìn anh giống như đang nói đùa sao?"Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.

Bất quá bây giờ ngẫm lại, ngày hôm nay Mặc Thiếu Thiên nay lmà ra những chuyện như vậy, quả thật rất khó tin.

Tử Lam im lặng, trong lòng cô có một loại cảm giác nói không nên lời, Mặc Thiếu Thiên cũng không nói gì, hai người cứ im lặng như thế.

Cho đến khi, về tới cửa khu nhà cao cấp, chiếc xe ngừng lại.

Tử Lam trực tiếp tháo ra giây nịt an toàn, “Mặc tổng, cám ơn anh hôm nay đã sắp xếp mọi thứ, đã muộn, tôi muốn lên nghỉ ngơi trước!” Sau đó, Tử Lam giống như một tiểu cô nương nhút nhát lần đầu tiên cô tỏ ra xấu hổ, vội vã đi lên lầu.

Trong khi đi, cô có thể cảm nhận được phía sau luôn có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình...

Mặc Thiếu Thiên ngồi trong xe, nhìn theo bóng lưng của Tử Lam dần biến mất trong thang máy, cả người anh mệt mỏi dựa vào trên ghế lái.

Anh biểu hiện không đủ rõ ràng sao?

Nhìn theo phương hướng của Tử Lam, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười tự ti.

Mặc Thiếu Thiên, mày cũng sẽ có ngày hôm nay!!!

...............................................................

Tử Lam về đến nhà, Hi Hi vẫn còn thức.

Dường như đã sớm dự đoán lúc này mẹ sẽ trở về, Hi Hi ăn mặc chỉnh tề đi đến trước mặt cô.

Sinh nhật của mẹ,đương nhiên bé muốn ăn diện thật đẹp.

“Mẹ, ngươi đã trở về?”Tử Lam mới vừa vào cửa, giọng nói của Hi Hi truyền tới.

“Ân!” Tử Lam gật đầu, “Tại sao giờ này con còn chưa ngủ?”

Mới vừa hỏi xong những lời này, chỉ thấy Hi Hi từ phòng bếp bưng một tô mì đi ra.

“Sinh nhật đương nhiên phải làm đúng trình tự, mẹ chưa được ăn mì trường thọ, tại sao con có thể an tâm ngủ đây?” Hi Hi mỉm cười và nói, sau đó đặt tô mì ở trên bàn.

Tử Lam nhìn chăm chú vào Hi Hi, khóe miệng lộ ra một nụ cười hiểu ý, cô hướng về ghế sô pha đi tới.

“Cám ơn bảo bối!” Tử Lam hạ xuống trên mặt Hi Hi liên tiếp mấy nụ hôn.

Hi Hi mỉm cười nhìn Tử Lam đang ngồi trên sô pha, bắt đầu ăn mì do bé làm.

“Mẹ, ngày hôm nay có vui không? Hài lòng không?” Hi Hi ngồi trên tấm thảm trải dưới sàn nhà, nhìn Tử Lam hỏi.

Nhắc đến chuyện này, Tử Lam không khỏi nhớ tới Mặc Thiếu Thiên và những lời anh đã nói lúc trên xe với cô.

Mặt không khỏi đỏ lên, Tử Lam gật đầu một cách mơ hồ, “Ân!” một tiếng, lại tiếp tục ăn..

Hi Hi nhìn Tử Lam, “Chẳng lẽ không có phát sinh chuyện sao?”

“Chuyện gì?” Tử Lam hỏi.

“Tỷ như, thổ lộ và vân vân...”

Thiếu chút nữa Tử Lam bị nghẹn chết, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn Hi Hi, bằng vẻ mặt cực kỳ nghiêm chỉnh, "Tiểu tử thối, con đã biết trước tất cả mọi chuyện phải không?”

Hi Hi nhanh chóng lắc đầu, “Con xin thề, cái gì con cũng không biết!” Hi Hi nhanh chóng phủ nhận, “Ngoại trừ chuyện cha giúp mẹ tổ chức sinh nhật ở ngoài!”

“Thật không?”

Hi Hi gật đầu, bộ dáng rất trung thành, “Thiên chân vạn xác!”

Tử Lam nhìn Hi Hi, thật không biết phải nói điều gì, chỉ là trong lòng lại tồn tại một thứ cảm giác nói không nên lời.

Sau đó, Hi Hi nhìn Tử Lam, “Có nghĩa là, cha đã thật sự thổ lộ với mẹ sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi