GIA ĐÌNH CỰC PHẨM: CHA CƯỜNG HÃN, CON TRAI THIÊN TÀI, MẸ PHÚC HẮC

Hoa Hồng nhìn bóng lưng nhỏ của Hi Hi đứng ở nơi đó, đôi mắt hồng hồng, nhìn có chút không đành lòng, không nghĩ tới chuyện phát triển như vậy.

Vì thế, hơn một giờ Mặc Thiếu Thiên phẫu thuật, mà Hi Hi, đứng ở đó, giống như một kho tượng, mặt không chút thay đổi nhìn.

Sau một giờ, bác sĩ nói Mặc Thiếu Thiên đã qua nguy hiểm, tỉnh lại, cũng là chuyện của ngày mai.

Nói vậy, Hi Hi mới an tâm một chút.

Hoa Hồng nhìn Hi Hi,” Cha ngươi không có việc gì, ngươi đi nghỉ một chút đi!”

Nhưng là, Hi Hi không phản ứng chút nào.

Hoa Hồng lập tức nhíu mày, nhìn bé.” Hi Hi………”

Nhưng mà, vừa cúi người đến trước mặt Hi Hi, thì Hi Hi lại đột nhiên nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.

“ Hi Hi……” Hoa Hồng gọi lớn một tiếng, cả người Hi Hi hướng phía trước ngã xuống, Hoa Hồng thuận thế đỡ được.

Lúc này, nghe được âm thanh, Tạp Ni cùng Hách Tôn đều đi đến.

Nhìn Hoa Hồng cùng Hi Hi, Tạp Ni cùng Hách Tôn nhíu mày.

“ Làm sao vậy?”

“ Không biết như thế nào té xỉu!” Hoa Hồng nói, sắc mặt thật không tốt.

Lúc này, Hách Tôn nhíu mày, lập tức đi ra ngoài kêu bác sĩ.

Vì thế, cùng Hi Hi kiểm tra, chính là trên người có máu ứ đọng, trầy da, cũng không có nghiêm trọng ngoại thương, té xỉu là vì áp lực quá lớn cùng kích thích.

Nghe thế, Hoa Hồng cùng Tạp Ni mới yên lòng.

Nếu Hi Hi thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng đều sẽ không thoải mái.

Vì thế, sau khi đưa Hi Hi đến phòng, kiểm tra một phen, xác định không có chuyện gì mới yên lòng.

__________

Tạp Ni từ trong phòng Hi Hi đi ra, Hoa Hồng đứng ở trên ban công uống cái gì đó, tư thái, lung lay sinh động, thoạt nhìn, có một phen phong tình.

Sau khi Tạp Ni nhìn thấy, đi tới, Hoa Hồng cũng không do dự trực tiếp quăng cho anh một lon bia.

"Thế nào? Thương thế của ngươi có vấn đề hay không!?" Tạp Ni nhìn Hoa Hồng hỏi.

Hoa Hồng khóe miệng gợi lên một chút cười xinh đẹp, sau đó liếc mắt nhìn miệng vết thương một cái, ánh mắt mị hoặc nhìn Tạp Ni, "So với lúc trước bị thương không đáng nhắc tới!"

Tạp Ni biết Hoa Hồng nói có ý tứ gì.

Những gì Hoa Hồng trải qua, lãnh đạo Hợp Tung cũng biết, cũng bởi vì như thế, bọn họ mới sủng ái Hoa Hồng như thế, cũng không nhắc tới của những chuyện đã qua.

Lúc này, Tạp Ni cũng đi qua đi, mở lon bia ra uống một ngụm, sau đó nhíu mày, "Thật khó uống!"

Hoa Hồng nhìn anh, "Không uống thì bỏ!"

“ Là cô đưa, tôi phải uống hết!" Tạp Ni nói.

Hoa Hồng ngoéo môi một cái, uống một ngụm bia, đôi mắt nhìn xa xa, "Ngươi chừng nào thì đi?"

"Chờ bảo bối tỉnh, rồi đi!" Tạp Ni nói.

Hoa Hồng gật gật đầu, biết Tạp Ni xuất hiện, thời gian cấp bách, nhất định sẽ rất nhanh trở về.

"Thế nào? Muốn cùng nhau trở về sao?" Tạp Ni nhìn Hoa Hồng hỏi.

Hoa Hồng nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu, "Tôi tạm thời không thể trở về!"

Tạp Ni nhíu mày.

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, tâm tình Hi Hi khẳng định không tốt, tôi muốn ở lại bảo vệ hắn!" Hoa Hồng nhìn Tạp Ni nói.

Tạp Ni đã sớm cho Hoa Hồng đáp án, lúc này, anh nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hoa Hồng, “Chuyện của Lâm Tử Lam, là ngoài ý muốn, với cô không quan hệ, cô không cần tự trách!"

Nói lên này, con ngươi Hoa Hồng hiện lên một tia tối tăm, không nghĩ tới Tạp Ni thế nhưng nói trúng tâm sự của cô.

Hoa Hồng gật gật đầu, "Tôi biết, chỉ là vừa xảy ra chuyện này, tâm tình Hi Hi khẳng định không tốt, nếu hiện tại làm cho bé tiếp nhận huấn luyện, sợ là bé cũng không có tâm tình, cho nên ta nghĩ tạm thời ở lại!"

Nghe Hoa Hồng nói, Tạp Ni gật gật đầu, "Ừ, cô lưu lại bảo vệ Hi Hi, chúng ta cũng yên tâm!"

Hoa Hồng khóe miệng gợi lên một chút cười tái nhợt, giơ lên cái lon, Tạp Ni nhìn đến, cũng huých vào cái lon, hai người một bên tán gẫu, uống bia, Tạp Ni nhận được điện thoại Mặc Tử, đi trở về phòng.

Hoa Hồng đứng ở ban công, cánh tay đặt ở phía trên, đôi mắt nhìn xa xa, một ngụm một ngụm uống.

Kỳ thật Tạp Ni nói đúng, cô cảm thấy chuyện của Lâm Tử Lam, cô có một phần trách nhiệm, cho nên, tâm tình có điểm trầm trọng.

Có lẽ, đổi thành người khác, cô sẽ không cảm thấy, thậm chí, người khác chết, cùng cô không có quan hệ gì, nhưng là người kia là Hi Hi.

Cho nên sẽ không giống nhau.

Lúc này, Hách Tôn từ trên lầu đi xuống, mới vừa đi tới nơi này, liền nhìn thấy Hoa Hồng.

Chẳng biết tại sao, nhìn đến bóng dáng Hoa Hồng, anh tạm dừng một chút.

"Ai?" Nghe được thanh âm phía sau, Hoa Hồng cảnh giác quay đầu, lúc này một loại tiềm thức phòng bị đề phòng,tâm tình mất mát, cũng sẽ không thả lỏng cảnh giác.

"Là tôi!" Hách Tôn mở miệng, sau đó hướng Hoa Hồng đi tới.

Thời điểm nhìn thấy Hách Tôn, Hoa Hồng nhíu mày, thả lỏng cảnh giác, tiếp tục nhìn phía trước, uống bia.

Hách Tôn đi qua, nhìn Hoa Hồng uống bia, tiện đà, cũng không còn khách khí, trực tiếp cầm lấy một lon mở ra.

Hoa Hồng cũng không có ngăn cản, đứng ở nơi đó.

"Như thế nào còn không nghỉ ngơi?" Hách Tôn mở miệng hỏi.

"Ngủ không được!" Hoa Hồng nói.

"Lo lắng Hi Hi?" Hách Tôn nhíu mày hỏi, ở trên đảo nhỏ Mafia, anh chính mắt thấy Hoa Hồng bảo vệ Hi Hi như thế nào.

Hoa Hồng cũng không phủ nhận, trực tiếp gật đầu, "Ừ" một tiếng.

Hách Tôn nhìn bộ dáng Hoa Hồng, cũng không có nói chuyện, lúc này, uống một ngụm bia.

Đang ở phía sau, Tô Cẩn Nhi cũng bỗng nhiên xuất hiện.

Thời điểm nhìn thấy Hách Tôn cùng Hoa Hồng đứng ở nơi đó, ánh mắt hiện lên một tia không vui.

Từ Mafia trở về, bọn họ cũng không có hạn chế tự do của cô, bởi vì vô luận hiện tại cô làm như thế nào, Mafia đều không thể khôi phục, Tư Tuyệt đã chết, bọn họ cũng không sợ cô có hành động gì!

Thậm chí, sau khi trở về, bọn họ cũng không có dự kiến giết cô, thậm chí cho cô thuốc giải độc, để cho cô rời đi.

Nhưng cô không rời đi!

Bởi vì Hách Tôn!

Giờ khắc này, nhìn thấy Hách Tôn cùng Hoa Hồng cùng một chỗ, thế nhưng cô cảm thấy bất ngờ chói mắt!

Bởi vì hai bóng dáng, thế nhưng xứng đôi như vậy!

Nhìn đến nơi này, Tô Cẩn Nhi đi tới, "Hách Tôn, tôi có chuyện muốn nói với anh!".

Nghe được âm thanh, nghe được có người kêu tên của mình, Hách Tôn hơi cau mày, quay đầu về sau, nhìn người phía sau, ánh mắt nhìn thẳng cô.

"Chuyện gì?"

"Tôi muốn nói chuyện với anh!" Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn một chữ một nói, thời điểm đang nhìn anh, ánh mắt đảo qua Hoa Hồng một bên.

Ánh mắt của cô, Hoa Hồng không thể không nhận ra.

Hiện tại, cô thật sự lười theo chân bọn họ nói cái gì, lúc này, Hoa Hồng uống một hơi cạn sạch bia, "Tôi mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước!" Nói xong, trực tiếp đi.

Lưu lại Hách Tôn cùng Tô Cẩn Nhi ở đó.

Hách Tôn nhìn lướt qua Tô Cẩn nhi, "Cô như thế nào còn chưa đi?" Trữ Xá không phải đem thuốc giải cho cô rồi sao?”

Vì sao còn ở nơi này?

Nghe Hách Tôn vừa mở miệng liền một bộ dáng ghét bỏ, Tô Cẩn Nhi trong lòng xẹt qua một tia đau xót, nhưng là nếu quyết định muốn ở lại, cô cũng đã chuẩn bị tốt tất cả.

Tô Cẩn Nhi nhìn anh, "Bởi vì tôi không có tính sẽ rời đi!!"

Nghe thế, Hách Tôn nhíu mày, một đôi con ngươi lợi hại nhìn về phía cô, "Có ý tứ gì?"

"Không có ý gì!" Tô Cẩn Nhi nói, nhưng là ở trong lòng đã muốn âm thầm hạ một cái quyết định, cô muốn đi theo anh.

Hách Tôn mày không hờn giận nhăn lại, "Tôi không biết ai đồng ý cho cô ở lại chỗ này, nhưng là ngươi đừng quên, Mafia đã bị phá hủy, cô đối với chúng ta không có gì uy hiếp!" Hách Tôn một chữ một nói.

Nơi này bất cứ người nào cũng sẽ không bị cô uy hiếp.

Nghe được Hách Tôn nói, trong lòng Tô Cẩn Nhi một trận đau đớn.

Ở trong mắt anh, cô chính là hạng người như vậy sao?

Tô Cẩn Nhi nhìn anh, "Ở trong lòng anh, tôi là cái loại người này sao?" Tô Cẩn Nhi hỏi.

Vì anh, cô phản bội Mafia, vì anh, cô uống thuốc độc, vì anh, cô hỗ trợ cứu Hi Hi ra, nhưng là, vì sao anh chính là không tin cô?

"Cô là người như thế nào, đều không liên quan gì tới tôi!" Hách Tôn nói.

Hách Tôn càng nói như vậy, Tô Cẩn Nhi càng không cam lòng, "Nhưng là tôi ở lại, chính là có quan hệ với anh!" Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn một chữ một nói.

"Hách Tôn, anh cho là, tôi chịu đựng như vậy không phải vì anh sao? Cho dù anh bỏ thuốc tôi thì thế nào? Nếu không phải vì anh, đổ máu, là vì anh, tôi mới phản bội Mafia!" Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn có mấy phần tức giận nói.

Vì sao nam nhân này lạnh nhạt, lãnh khốc vô tình như vậy?

Chẳng lẽ anh thật sự không cảm nhận được sao?

Nghe Tô Cẩn Nhi nói, Hách Tôn nhíu mày, đối mặt với những lời cô nói, Hách Tôn không có gì biểu tình.

"Nếu như là vì tôi, tôi có thể không cần!"

"Cô không nói, cô sẽ chết, cho nên, cô nói, không có giết cô, hiện tại chúng ta huề nhau!" Hách Tôn nhìn Tô Cẩn Nhi lạnh giọng nói.

"Anh ——" Tô Cẩn Nhi không nghĩ tới, Hách Tôn thế nhưng như vậy cùng cô huề nhau!

Tô Cẩn Nhi vẫn chưa nói xong, Hách Tôn nói, "Lập tức rời khỏi đây, bằng không, hậu quả không phải cô có thể gánh được đâu!"

"Tôi sẽ không rời đi, trừ phi, anh cũng rời đi!" Tô Cẩn Nhi là hoàn toàn hạ quyết tâm, đi theo Hách Tôn, anh đi nơi nào, cô đi nơi đó.

Hách Tôn vừa muốn đi, nghe được Tô Cẩn Nhi nói những lời này, chọc giận anh.

"Lập tức cút!"

Tô Cẩn Nhi chưa từng có ý nghĩ như vậy muốn hèn mọn ở bên cạnh một nam nhân!

Cô không có yêu cầu xa vời nhiều lắm, chỉ cần có thể nhìn thấy Hách Tôn là được!

Nhưng cô đánh giá quá thấp nam nhân này tàn nhẫn cùng lãnh khốc.

"Không cút, trừ phi anh giết tôi!" Tô Cẩn Nhi nói, nhìn Hách Tôn, kia khuôn mặt, tràn ngập kiên định.

Những lời này, hoàn toàn chọc giận Hách Tôn.

Giây tiếp theo, Hách Tôn đột nhiên xoay người, đem Tô Cẩn Nhi đặt tại sô pha, trên khuôn mặt, lộ ra một chút tàn nhẫn.

Dưới tình huống Tô Cẩn Nhi còn không có phản ứng được, trong tay Hách Tôn có hơn một con dao......

"Nếu muốn chết như vậy, tôi thành toàn cho cô....."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi