GIA ĐÌNH CỰC PHẨM: CHA CƯỜNG HÃN, CON TRAI THIÊN TÀI, MẸ PHÚC HẮC

Đúng lúc này, Cảnh Thần chợt nhớ điều gì, "Được rồi, Lăng Nhược, không sao chứ?" Cảnh Thần chợt nhớ ra chuyện này, hỏi.

Nghe Cảnh Thần nói, Lâm Tử Lam nhíu mày "Đã không có gì đáng ngại, mình cũng vừa nói chuyện với Trần Mặc, nhưng nếu thật sự phải ở lại viện quan sát, sợ là chuyện đính hôn, sẽ phải kéo dài!" Lâm Tử Lam nói.

Nghe thế, Cảnh Thần gật đầu, không nói gì nữa.

Theo như Lâm Tử Lam nói, mặc kệ hiện tại thế nào, cô cũng không thể trực tiếp đứng ra, cô nên tin tưởng Trần Mặc, tin tưởng anh sẽ xử lý tốt!

Nhìn Cảnh Thần không nói gì, Lâm Tử Lam cũng không nói gì nữa, trực tiếp lái xe đi.

Đến nhà Cảnh Thần.

"Mình đi về trước, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho mình!" Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần nói.

"Cậu không thể ngồi một chút sao?" Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

"Không được, mình còn muốn quay về công ty một chuyến, nhớ nếu không thoải mái, gọi điện thoại cho mình!" Lâm Tử Lam nhìn cô nói.

Cảnh Thần gật đầu, "Đã biết, trên đường cậu cẩn thận một chút!"

Lâm Tử Lam gật đầu, sau đó lái xe rời đi.

Mà bên kia.

Bên trong công ty, Mặc Thiếu Thiên đang xem hợp đồng, lúc này, cửa bị gõ, Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng mở miệng, "Vào đi!"

Lúc này, Vi An đẩy cửa đi vào, "Mặc tổng, văn kiện này cần anh xem qua và ký tên!" Vi An vào, nói thẳng.

Nghe được giọng nói của cô, Mặc Thiếu Thiên ngước mắt, nhìn cô một cái, Vi An cũng rất hiểu ý liền đi tới trước mặt của anh.

Mặc Thiếu Thiên hơi sửng sốt một chút, không có mở miệng, mà tự mình lật xem văn kiện trước mặt, xem qua, nhìn không có vấn đề gì, liền ký vào.

Sau đó, trực tiếp đưa văn kiện cho cô.

Vi An nhận được văn kiện, nói tiếp, "Còn nữa, năm giờ ba mươi phút, anh cùng người nước ngoài Ni Tư bắt đầu ghi hình hội nghị!"

Nghe lời của cô, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, không phải không thừa nhận cô mới tới được nửa ngày, cũng đã sắp xếp mọi chuyện ngay ngắn rõ ràng, cũng rất nhanh làm quen với công việc.

Không thể không thừa nhận, trong công việc, cô rất xuất sắc.

Có đôi khi, một người có năng lực, nửa ngày là có thể nhìn ra.

Nghe lời của cô, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Vi An tiểu thư rất có năng lực, chỉ nửa ngày đã sửa sang lại ngay ngắn rõ ràng, không lộn xộn!"

Nghe thế, khóe miệng Vi An hiện ra nụ cười, "Đây là công việc của tôi, không phải sao!"

Nghe thế, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên hiện ra nụ cười, "Được, tôi đã biết, cô trước tiên đi ra ngoài làm việc đi!"

"Vâng!" Vi An lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, "Đợi đã.."

Nghe thấy anh nói, Vi An quay đầu lại, "Còn có chuyện gì sao?"

"Cho tôi một ly cà phế vào đây!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Vi An gật đầu, "Mùi vị như thế nào ạ.?"

"Nhiều đường một chút!"

"Được, tôi lập tức đi chuẩn bị!" Nói xong, Vi An xoay người đi ra ngoài.

Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên ghế, nhìn bóng lưng Vì An, chân mày lập tức nhíu chặt lại.

Thường nói trực giác của phụ nữ là chuẩn nhất, nhưng có đôi khi, đàn ông cũng rất chuẩn, chẳng biết tại sao, anh nghĩ Vi An không đơn giản, hơn nữa, còn có một cảm giác quen thuộc như vậy...

Mặc dù nói, hiện tại thuê cô ấy, nhưng Mặc Thiếu Thiên vẫn có quyết định của riêng mình!

Nhìn bóng lưng của cô, đôi mắt của Mặc Thiếu Thiên khẽ nheo lại, đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn vang lên.

Khi nhìn thấy dãy số hiện thị, sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên thả lỏng hơn một chút, trực tiếp cầm điện thoại di động lên, ấn nút trả lời, để ở bên tai.

"Sao vậy..."

"Thế nào? Mặc tổng thân ái, cần em đón anh tan việc sao?" Ở bên kia điện thoại, Lâm Tử Lam cười hỏi.

Nghe nói như thế, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên hiện ra nụ cười, "Chuyện của em xong rồi?"

"Vâng, đã đưa Cảnh Thần trở về!" Lâm Tử Lam nói, "Còn anh? Khi nào tan việc vậy?" Lâm Tử Lam hỏi.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn đồng hồ, "Còn một hội nghị nữa, nếu như em không sợ phải chờ lâu, anh đương nhiên rất nguyện ý để em tới đón anh tan việc!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng.

Nghe thế, Lâm Tử Lam nhíu mày, "Được rồi, em gọi điện thoại cho bảo bối, bảo con làm cơm trước, em đến ngay!"

"Được!" Mặc Thiếu Thiên lên tiếng.

"Được rồi, cứ như vậy đi!"

"Ừ!"

Vì vậy, cuộc đối thoại kết thúc, liền tắt điện thoại.

Nhìn điện thoại, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên liền nhếch lên thành vòng cung...

Đúng lúc này, Vi An đứng ở cửa, vừa mới nghe được cuộc đối thoại bên trong, suy nghĩ một chút, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, đẩy cửa đi vào.

"Mặc tổng, cà phê của anh!"

Thấy Vi An, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Để trên bàn đi!"

Vì vậy, Vi An bưng cốc cà phê, đi tới trước mặt, trực tiếp đặt ở trên bàn.

"Nếu như không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước!"

"Ừ!" Mặc Thiếu Thiên lên tiếng, Vi An trực tiếp đi ra ngoài.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cốc cà phê trên bàn, cầm lên, từ từ uống một ngụm, khi thưởng thức được mùi vị của nó, lập tức nhíu chân mày...

Nửa giờ sau, Lâm Tử Lam tới công ty.

Bộ phận thiết kế lúc này đã tan việc, Lâm Tử lam trực tiếp đi đến phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên, hiện tại quan hệ của bọn họ mọi người cũng đều biết hết rồi, Lâm Tử Lam cũng không còn trốn trốn tránh tránh, đi thẳng đến phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên.

Không có gõ cửa, Lâm Tử Lam đi thẳng vào.

Giống như, có thể cảm thấy được Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên không ngẩng đầu, liền mở miệng, "Đã tới?"

Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam nhíu mày, "Anh biết là em?"

Nói đến cái này, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới ngẩng đầu, đôi mắt xanh đen nhìn thẳng Lâm Tử Lam, "Anh nói rồi, nếu như thật sự yêu một người, thì hơi thở của người đó cũng có thể cảm nhận được!"

Lâm Tử Lam, "..."

Mặc Thiếu Thiên đang trong lúc lơ đãng, nói ra tâm tình.

Lâm Tử Lam cười cười, không nói gì, lúc này, trong lúc lơ đãng ánh mắt nhìn đến cốc cà phê trên bàn, đôi mắt lập tức nheo lại.

"Anh khi nào thì lại bắt đầu uống cà phê rồi?" Lâm Tử Lam hỏi.

Nhớ rõ lúc trước, cô đã bảo Mặc Thiếu Thiên uống trà, anh đã thật lâu không uống cà phê nữa, mà bây giờ nhìn cốc cà phê trên bàn...

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên ngước mắt, nhìn cô, ánh mắt đều mang hàm ý, "Thư kí mới pha, mùi vị không tệ, có muốn uống thử hay không?"

Nghe thế, Lâm Tử Lam nở nụ cười rất đẹp, "Ồ, vậy sao, xem ra, thư kí này có sức quyến rũ không nhỏ nha, khiến Mặc tổng chúng ta thật lâu không uống cà phê, cũng bắt đầu uống cà phê lại rồi..."

Nghe được giọng nói của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên lại cảm thấy rất hài lòng, nhìn cô, "Lâm tiểu thư, nếu như anh không nhầm, anh cảm thấy có vị chua?"

"Mùi vị cà ph ê rất thơm!" Lâm Tử Lam nói, sau đó xoay người muốn đi, lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại bắt lấy cô, trực tiếp ôm vào trong lòng anh.

Lâm Tử Lam nhìn anh, "Anh muốn làm gì, hiện tại đang trong phòng làm việc đấy!" Lâm Tử Lam nói.

Nghe được Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên không quan tâm, "Phòng làm việc thì như thế nào? Khó có khi bà xã của anh ăn dấm, anh đương nhiên phải thưởng thức thật tốt!"

Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm tử Lam nhịn không được nhìn anh nở nụ cười, "Ai ghen?"

"Hoàn toàn không thừa nhận?"

Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam mỉm cười, "Em cũng thấy được, mùi vị cà phê rất thơm..."

Lâm Tử Lam còn chưa nói hết, Mặc Thiếu Thiên chợt kéo Lâm Tử Lam vào trong lòng, giữ chặt gáy cô, trực tiếp ôm cả người cô vào trong ngực, hướng môi của cô hôn lên...

Lâm Tử Lam bất ngờ, cũng không có đẩy ra, mà tùy ý để Mặc Thiếu Thiên ôm, hưởng thụ nụ hôn của anh.

Hôn triền miên, Mặc Thiếu Thiên không chịu buông Lâm Tử Lam ra, hung hăng hôn cô, hơn nữa, vẫn như vậy, dáng vẻ nhiệt tình hôn, hận không thể ăn Lâm Tử Lam vào bụng.

Thật ra, Lâm Tử Lam đã đánh giá cao khả năng của Mặc Thiếu Thiên.

Cô nên nghĩ đến, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần hôn môi, hôn hôn, anh chính là không thành thật!

Khi tay anh vừa muốn chạm tới thắt lưng Lâm Tử Lam, lúc này Lâm Tử Lam mới đẩy anh ra.

"Đây là phòng làm việc!" Lâm Tử Lam nhìn anh. Cau mày nói.

Mặc Thiếu Thiên cũng không chú ý, đôi mắt nhìn cô, mắt đều mang hàm ý, "Bà xã, anh rất thích nhìn dáng vẻ em ghen!"

Lâm Tử Lam, "..."

Lúc này, Lâm Tử Lam còn chưa mở miệng, Mặc Thiếu Thiên ôm cô, "Bao nhiêu lần muốn làm em ghen đều không thành công, hiện tại rốt cục có người kích thích đến em, một ly cà phê cũng có thể làm em ghen, bà xã, em thật sự không giống người bình thường!"

Đây là đang khích lệ Lâm Tử Lam sao?

Tại sao Lâm Tử Lam nghe một chút cũng không giống vậy?

Lâm Tử Lam nhìn anh, "Đây là anh đang khen em sao?"

"Đúng vậy, em nghe không hiểu sao?"

"Em nghe không giống!" Lâm Tử Lam nói.

"Đương nhiên là, anh đương nhiên là khen em!" Mặc Thiếu Thiên ôm cô nói.

Lâm Tử Lam nhíu mày, không nói gì, thật ra, cô cũng không phải ghen hay gì đó, chỉ là lo lắng cho thân thể Mặc Thiếu Thiên, dạ dày của anh không tốt, uống cà phê hại dạ dày, Lâm Tử Lam chỉ là không muốn để cho anh uống cà phê mà thôi.

Nhưng mà, trong lòng của Lâm Tử Lam cũng có chút nghi hoặc.

Cô cũng không tin, chỉ một thư kí vừa xuất hiện nửa ngày, có thể sửa lại thói quen của Mặc Thiếu Thiên...

Trừ khi...

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Thế nào? Đang tức giận?"

Lâm Tử Lam lắc đầu, "Đương nhiên không có!"

"Thật ra, anh..."

Mặc Thiếu Thiên vừa muốn mở miệng nói, Lâm Tử Lam chợt tiến tới, trực tiếp dùng miệng ngăn chặn lời nói của Mặc Thiếu Thiên, làm anh bất ngời.

Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, Lâm Tử Lam lập tức rời khỏi môi của anh, cười nói, "Không cần giải thích với em, anh làm như vậy, tuyệt đối có lý do của anh, em tin tưởng anh!"

Chẳng biết tại sao, nghe được những lời này của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy rất vui vẻ, cũng cảm thấy được chính mình rất may mắn, có thể gặp được người phụ nữ như vậy!

Xinh đẹp, cơ trí, thông minh, săn sóc!

Đó không phải điều quan trọng nhất, nhưng Mặc Thiếu Thiên cảm thấy rất may mắn!

Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, hơi híp mắt, nhìn ánh mắt của cô, hận không thể ăn cô vào bụng.

"Nếu như đã trải qua nhiều chuyện như vậy, em còn chưa tin anh, như vậy cũng sẽ không xứng đáng được anh tin tưởng!" Lâm Tử Lam nhìn anh chắc chắc nói.

Nghe Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên nở nụ cười, "Tử Lam, em biết hiện tại anh đang suy nghĩ gì sao, em có biết em chủ động, sẽ có hậu quả gì không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi